Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Chương 23: Meo Burn


“Dạng Dạng, qua Úc bị cháy nắng người ta gọi là sunburn. Thế em biết ở Úc mà bị cháy mèo người ta gọi là gì không?”

Lục Dạng không nhìn hắn, phối hợp hỏi: “Là gì ạ?”

“Meo Burn.”

Dứt lời, khóe mắt Lục Minh Tự lóe lên tia sáng, lộ ra dáng vẻ đắc ý dạt dào.

Lục Dạng nhếch môi cười nhạt, chớp mắt liếc hắn một cái.

Nhìn thấy nụ cười của em gái, Lục Minh Tự càng thêm kiêu ngạo.

【 Ha ha ha ha ha, thế mà Lục Minh Tự còn hiểu mấy cái trò đùa ông chú này, không ngờ tới luôn! 】

【 Giận nha, để ổng diễn được gòi! 】

【 Thống nhất giải thích cho những người xem không hiểu: meo burn = Melbourne, thành phố của Úc.】

【 Lục Minh Tự là cái kiểu anh tuấn sáng lạng ấy nhỉ, nụ cười mãn nguyện này đẹp trai quá! 】

Gió biển thổi tung vạt áo của Lục Minh Tự, lộ ra cơ bắp săn chắc và làn da trắng ngần dưới ánh mặt trời. Đường nét trên gương mặt hắn như được ánh ban mai xẹt qua, lông mày cao, sống mũi thẳng, khí chất bừng sáng.

Đám anti-fan đang chuẩn bị gõ “Bề ngoài rực rỡ, nội tâm đen tối” vào phần bình luận, nhưng vừa nhìn khuôn mặt trong trẻo kia đã dừng hết tay lại, ngây người nhìn màn hình.

Phải biết rằng antifan của Lục Minh Tự tuy nhiều, nhưng trong lòng mọi người đều biết gương mặt của Lục Minh Tự không chê vào đâu được.

Thế nên antifan có một quy định bất thành văn:

Giá trị nhan sắc trong giới giải trí là tài nguyên khan hiếm, người có ngũ quan đẹp thì không được chửi ngoại hình.

Tần Diệc Đàm đang ở bên mỏm đá, giơ cục đá cứng rắn lên cao gõ quả dừa hôm qua nhặt được.

“Bang!”

“Bang!”

“Bang!”

Quả dừa cứng như kim cương, chỉ có chút dấu vết bị va chạm chứ không có dấu hiệu vỡ ra.



Cậu ta nôn nóng quay đầu, nhìn thấy Lục Minh Tự lẽo đẽo sau lưng Lục Dạng, trong tay còn cầm hai quả dừa đã được bổ, rồi lại cúi đầu nhìn tình cảnh của bản thân.

Cho nên, ngày hôm qua cậu ta vắt óc tính kế để lấy được quả dừa này làm gì?

Có mở được đâu!





Nghĩ đến việc sau này còn phải trồng cây chuối xin lỗi Lục Minh Tự, Tần Diệc Đàm vô cùng cáu kỉnh.

Thế là, để biến cáu kỉnh thành sức mạnh, cậu ta ra sức nâng quả dừa lên, dùng sức lên cánh tay, tạo một tiếng động lớn.

Kéo theo đó là tiếng cười của Tần Diệc Đàm.

“Dừa mở rồi!!”

Nhưng mà, khi cậu ta ngồi xổm xuống nhặt quả dừa đã bổ xong lên, nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ.

Quả dừa nứt ra một khe hở nhỏ, Tần Diệc Đàm dùng sức bẻ ra nhưng nước dừa bên trong không đủ một ngụm.

Tuy chỉ là một chút, nhưng có còn hơn không.

Tần Diệc Đàm tự an ủi mình.

Sau khi xây dựng tâm lý cho bản thân, Tần Diệc Đàm cầm quả dừa rót vào miệng.

Nước dừa vừa vào miệng, biểu cảm của cậu ta đã ngưng lại, sau đó, Tần Diệc Đàm phun hết mấy ngụm nước dừa trong mồm ra.

“Phù! Phù! Cái quỷ gì mất nết vậy! Con người có thể uống được à!”

Chua không nói, còn có một vị hôi thối toả ra.

【 Tần Diệc Đàm đáng thương quá, Lục Minh Tự chẳng có phong độ gì cả, cầm hai quả dừa trong tay mà không biết chia sẻ cho Tần Diệc Đàm. 】



【 Ca sĩ của năm Tần Diệc Đàm đẹp xuất sắc, một ngụm này nôn ra, nôn vào trái tim tôi rồi! 】

【 Lục Minh Tự sao có thể so với Tần Diệc Đàm? Một nam nghệ sĩ tuyến 3 có lưu lượng nhưng không có tác phẩm! 】

Màn hình chướng khí mù mịt vẫn không giảm, đặc biệt là khi Tần Diệc Đàm xuất hiện, phần bình luận xuất hiện một đám người điên cuồng spam.



Nhân viên công tác của tổ tiết mục được lén hối lộ thấy cảnh này, trong lòng đầy nghi vấn.

“Tần tam thiếu sao lại nhổ nước dừa ra?”

“Không biết nữa! Tôi mua ở chợ đó, anh trai bán hàng nói buổi sáng mới hái trên cây xuống, bảo đảm tươi mới. Hai người khác ăn cũng không bị làm sao, hẳn là vấn đề không nằm ở quả dừa.”

“Nếu như Tần tam thiếu xong việc tính sổ với chúng ta, vậy thì chúng ta thảm rồi.”

Hai người mất hồn.

Lâm Tân Mông khuyên can cả ngày, hệ thống vẫn phán định cô ta không hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng đến khi Lâm Tân Mông chuẩn bị c.h.ế.t tâm, hệ thống mới quyết định đại phát từ bi, tính cho cô ta hoàn thành một nửa nhiệm vụ, tặng 50% tích điểm.

Đối lập với tâm tình vui vẻ của Lâm Tân Mông, Chu Mạt Lê nhìn có hơi nặng nề.

Anh ta nắm được manh mối, nhưng lại mãi không giải được bí ẩn, có khác gì chưa làm được đâu?

Lâm Tân Mông thấy Chu Mạt Lê cúi đầu, lâm vào trầm tư, cô ta ngồi xếp bằng bên cạnh, nửa người trên hướng về phía trước, nhìn vào bức vẽ tối hôm qua, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng di chuyển.

“Có phải nên dựa vào phương hướng không ạ?”

Nghe thấy thế, Chu Mạt Lê ngẩng đầu hỏi, “Như nào cơ?”

“Mặt trời mọc ở phía đông và lặn ở phía tây, nếu biết được hướng thì có thể lần theo đó. Nhưng vấn đề nan giải là làm thế nào để xác định phương hướng.”

Lâm Tân Mông giữ vững hình tượng thanh thuần và ánh mắt ngây thơ, khi nhận ra khoảng cách giữa hai người thì khuôn mặt còn hơi phiếm hồng.

【 Ê ê! Gần vậy, cảm giác giây tiếp theo bọn họ sẽ hôn nhau luôn ấy, ngọt quá! 】

【 Chu Mạt Lê vừa thông minh vừa đẹp trai, những đội khác còn chưa tìm thấy, anh ấy đã tìm được manh mối thứ nhất rồi, giỏi vô cùng! 】

【 Chỉ số thông minh của anh chồng nhà tôi cũng đâu phải để trưng, ảnh gánh luôn chỉ số thông minh của chương trình này cũng được nữa! 】

Chu Mạt Lê suy nghĩ một lát, cảm thấy ngồi yên cũng không tìm được cách nào khác, vì thế đề nghị: “Chúng ta tách ra, cô qua bên kia nhìn xem có vật gì mang tính biểu tượng có thể giúp đỡ chúng ta phân biệt phương hướng không, tôi đi bên này.”

Lâm Tân Mông gật đầu, “Vâng ạ.”

Hai người đứng dậy, mới vừa xoay người, Chu Mạt Lê đột nhiên gọi Lâm Tân Mông lại: “Lâm Tân Mông.”

Lâm Tân Mông mờ mịt nghiêng đầu, “Dạ?”