"Hèn hạ! Ba thử động vào em ấy xem!" Thiệu Giang Tự tức đỏ mắt, nện một quyền lên bàn, gân xanh nổi lên bốn phía.
"Vì muốn tốt cho con." Thiệu Nhân Hoa nhấp một ngụm trà, rất có cảm giác nắm chặt được phần thắng, "Con trai, động hay không động đến nó, quyền quyết định đều thuộc về con."
Thiếu niên mười tám tuổi nắm chặt tay, sau một lúc lâu trầm ngâm, rốt cục cúi đầu, trong thanh âm mang theo cô đơn cùng thống khổ vô tận, thản nhiên nói: "Được, con không yêu đương nữa, đừng động vào em ấy."
Không nghĩ tới ngày hôm sau, mới vừa chụp xong ảnh tốt nghiệp, thời khắc bản thân hắn tâm thần không yên tự hỏi nên né tránh Lâm Nhĩ Gia thế nào, người kia ấy vậy mà sắc mặt hồng hào xuất hiện, đứng dưới ánh mặt trời sau buổi trưa, giữa dòng người nhộn nhịp, dũng cảm không sợ lớn tiếng hô——"Thiệu Giang Tự, em thích anh, cùng em yêu đương đi."
Đẹp mắt sạch sẽ như vậy, rung động lòng người như vậy, vẫn là tiểu quậy phá không sợ trời không sợ đất kia, nhưng hắn không thể chạm tới được. Một người tốt như vậy, nếu hắn chạm vào, y có thể sẽ hỏng mất.
Thiệu Giang Tự nghĩ, gia cảnh Lâm Nhĩ Gia nhất định làm y chịu quá nhiều khổ cực, một người từ nhỏ không được người khác dốc lòng yêu thích, y thích hắn đến cỡ nào mới dám ở trước mặt toàn hộ học sinh tỏ tình hắn chứ.
Mà đối mặt với tình yêu thuần túy mãnh liệt này, trong lòng nhớ lại sự uy hiếp của Thiệu Nhân Hoa, Thiệu Giang Tự chỉ có thể diện vô biểu tình từng bước hướng đến đối phương, thờ ơ nhìn tiểu bằng hữu mang chút quà lấy lòng, đem thư tình hoa hồng chocolate hết thảy đưa đến trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy hy vọng và thích thú.
Hắn nghĩ cỡ nào cũng muốn nhận hết mấy món đồ, sau đó đem quả cam nhỏ ôm vào lòng. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể làm ra vẻ mặt hờ hững, hạ quyết tâm vô cùng tàn nhẫn, dùng giọng nói lạnh như băng từ chối, hạ thấp người trong lòng: "Tôi không thích cậu, đừng tốn thời gian nữa, cậu đang khiến tôi mất mặt đấy."
Bức thư tình bị hắn ném vào đài phun nước, hoa hồng cùng chocolate cũng bị hắn lạnh lùng cự tuyệt, hắn tuyệt tình xoay người, dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Nhĩ Gia không thèm quay đầu mà vội bước đi. Một khắc nghẹt thở dài đăng đẳng đó, hắn vừa tròn mười tám tuổi, bản thân chưa bao giờ cãi lời cha mẹ, cũng chưa bao giờ đau lòng đến nhường này.
Quả cam nhỏ đằng sau hắn giơ loa hô to: "Đồ không biết điều! Bố không theo đuổi anh nữa! Cút xéo không tiễn! Cố gắng thi đại học! Tốt nghiệp vui vẻ!"
Hắn đem từng lời khắc sâu vào lòng, cũng không dám quay đầu lại, chỉ có thể không ngừng bước ngược lại với nơi hắn muốn đi, dựa theo chỉ thị đê tiện của Thiệu Nhân Hoa trở về nguyên bản vô tri vô giác của chính mình—— là anh không biết điều, nhưng anh chỉ muốn em an toàn thôi. =(((((
Ban đêm, hắn ở đài phun nước gần như chật vật kiên trì tìm kiếm thư tình, dưới tia sáng mờ mịt, bỗng nhiên thấy cây hoa hồng buổi sáng hắn không nhận hiện giờ đã tan nát nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hệt như chuyện tình còn chưa bắt đầu của hắn, cứ như vậy mà héo úa.
Ở Bắc Thị học đại học mấy năm năm, Lí Mộc Vãn luôn chạy tới trường học tìm hắn, trong diễn đàn trường học thảo luận sôi nổi, đều nghĩ Lí Mộc Vãn là Omega của hắn. Hắn lười giải thích, nhưng cố ý lảng tránh, Lí Mộc Vãn sau khi biết tức giận muốn chết, nhưng cũng không dám méc Thiệu Nhân Hoa, cô rất sợ bị Thiệu Giang Tự chán ghét.
Thiệu Giang Tự không muốn làm lỡ thanh xuân đẹp đẽ của Lí Mộc Vãn, rõ ràng minh bạch cùng cô nói qua vô số lần, hắn vĩnh viễn sẽ không thích cô.
"Omega anh thích đang ở Giang Thị, có phải hay không?" Có một lần Lí Mộc Vãn hùng hổ chất vấn hắn.
"Phải" hắn thẳn thắn thừa nhận, "Thầm mến."
"Có giỏi thì anh theo đuổi người ta đi!" Lí Mộc Vãn *vò đã mẻ lại sứt.
(破罐破摔:mặc cảm tự ti)
Thiệu Giang Tự lắc đầu, "Chưa đến lúc."
Thiệu Nhân Hoa bắt đầu lần lượt để hắn lên tiếp quản cơ nghiệp tập đoàn Thiệu Thị, hắn dùng hết sức lực rèn luyện bản thân thi đậu vào trường đại học top đầu cả nước, từng chút lại từng chút mạnh mẽ hơn.
Đợi đến khi hắn tiếp nhận hết tập đoàn Thiệu Thị, chân chính trở thành tổng tài quyền lực một mình quản lý công ty, Thiệu Nhân Hoa sẽ không có biện pháp uy hiếp hắn. Tới lúc đó, nếu Lâm Nhĩ Gia vẫn sẵn lòng muốn hắn, hắn không bao giờ rời xa y nữa.
Có đôi khi hắn nhớ Lâm Nhĩ Gia đến phát điên, nhớ tin tức tố quả cam trên người y, nhớ biểu cảm cùng giọng nói ngây thơ lại xảo quyệt, nhớ máy bay giấy được viết đầy bằng tên của hắn, nhớ khi y gọi tên hắn âm cuối có chút mềm mại đáng yêu.
Nghĩ đến chịu không nổi, hắn sẽ trộm đi nhìn y.
Thời điểm Lâm Nhĩ Gia học lớp mười hai, Thiệu Giang Tự chạy đến đốt pháo hoa cùng đèn Khổng Minh, sau đó còn đến đứng sau cửa phòng học nhìn bóng dáng y một lát. Bé con ngoan ngoãn nghe giảng, nghiêm túc viết bài, chữ viết nhất định vẫn đẹp như trước, thậm chí còn có nghĩa khí gọi bạn cùng bàn đang ngủ gục dậy.
Khi Lâm Nhĩ Gia học năm nhất đại học, hắn lần đầu tiên chạy đến Giang Thị vào cuối thu để thăm y, dựa theo thông tin tìm hiểu lúc trước, hắn ở sân trường vòng vo mấy vòng, rốt cuộc tìm ra được vị trí phòng học Lâm Nhĩ Gia, lại phát hiện y cùng một Alpha khác sóng vai đi bên nhau, hai người tán gẫu cùng đi vào trong phòng học.
Hắn không biết bọn họ có quan hệ gì. Bạn học? Tình nhân? Hắn muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, thiếu chút nữa xông lên phía trước hỏi rõ ràng, nhịn nửa ngày khó khăn lắm mới nhịn xuống được.
Trong bốn năm tiếp theo, hắn không biết mệt mỏi qua lại giữa Giang Thị và Bắc Thị, giống như cơn nghiện khó mà dứt bỏ. Hắn cũng không biết tình trạng yêu đương của Lâm Nhĩ Gia hiện nay ra sao, nhưng chỉ nhìn y một cái, thấy cuộc sống vui vẻ phóng khoáng của y, Thiệu Giang Tự cũng đã thỏa mãn rồi.
Ngày đó Lâm Nhĩ Gia tốt nghiệp đại học, bởi vì thời gian chuyến bay không thích hợp, hắn ngồi ghế cứng xe lửa hơn mười mấy tiếng đi Giang Thị, từ sân ga phong trần mệt mỏi vội đến hiện trường, nhìn quả cam nhỏ của hắn tung hoa trong không trung, thật đẹp quá.
Đóa hoa đẹp quá, người cũng xinh đẹp nữa, mỏi mệt khắp người hắn trong khoảnh khắc này liền tan thành mây khói.
Nếu như sau giai đoạn y tung hoa không có tên Alpha giống như đang theo đuổi xông lên tặng y một bó hoa hồng, thì hết thảy mọi chuyện sẽ vui hơn nhiều.
Năm Lâm Nhĩ Gia tốt nghiệp, hắn rốt cục hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Thiệu Thị, lần này không ai có thể thao túng hắn, ngăn cản tình yêu của hắn.
Ngày cuối cùng trong thời kỳ nhạy cảm, hắn trú trong nhà tự mình chịu đựng bóng tối cùng áp lực, giữa lúc đau khổ đang giày vò, hắn vô tình phát hiện có một công ty nhỏ hợp tác với hắn, nguyên nhân vì kinh doanh không tốt lắm nên đã thiếu Thiệu Thị khoảng kinh phí tầm một ngàn vạn, đã quá hạn trả nợ, trùng hợp là chủ công ty kia còn mang họ Lâm.
Hắn biết này là ông trời cho hắn cơ hội, để hắn nắm chặt cơ hội sống, suốt quãng thời gian dài chờ đợi, hắn và người trong lòng cuối cùng cũng tương phùng.