Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 92: Chương 92



Mẹ Kiều thấy con gái nói những lời này, khóe miệng cậu thiếu niên đối diện nhếch lên, bà nghẹn thở: “Tiểu Tịch đi với mẹ đi, Lục Hoặc ngồi một lát nhé.”
Kiều Tịch đứng dậy, nháy mắt với Lục Hoặc vài cái, ra hiệu anh an tâm.
Nhìn cô gái rời đi, Lục Hoặc đè khóe môi hơi nhếch lên xuống, anh có chút lo lắng cô sẽ bị mẹ mắng.
Một bên, Triệu Vũ Tích nhìn về phía Lục Hoặc, cười nhạo: “Dì nhỏ và dượng sẽ không đồng ý cậu và Kiều Tịch ở bên nhau đâu, người như Kiều Tịch được cưng chiều lớn lên, sao có thể đồng ý để cô ấy ở bên cậu chứ, hiện tại Kiều Tịch đối với cậu đang hứng thú, qua một thời gian, cô ta sẽ không vì cậu mà làm trái ý cha mẹ đâu.”
Lục Hoặc dời tầm mắt sang cô ta, “Cô sai rồi.”
Nếu không trải qua lúc nguy hiểm, Kiều Tịch che chắn trước người anh, nếu không gặp qua bản thân của tương lai có thể đứng lên, anh có lẽ sẽ tin tưởng lời đối phương.
Hai mắt Lục Hoặc sáng ngời.
Chỉ cần Kiểu Tịch không buông tay, không vứt bỏ anh, cho dù người khác có nói hay nghĩ gì, anh cũng sẽ không dao động.
Anh chỉ tin tưởng Kiều Tịch.
Thiếu niên trên xe lăn bình tĩnh phản bác lời cô ta nói, đối phương không sợ hãi đối mặt với cha mẹ Kiều Tịch, ngực Triệu Vũ Tích bị nghẹn lại.
Trước kia rõ ràng đây là người cô ta không muốn, đời này trọng sinh lại, cô ta đã tính toán bù đắp tốt cho đối phương, ở bên nhau, nhưng đối phương lại khinh thường cô ta, mà trèo lên cành cao của Kiều Tịch.
Triệu Vũ Tích nghĩ vậy, trong lòng không thoải mái.
Vào phòng, mẹ Kiều nói Kiều Tịch đóng cửa lại.
Kiều Tịch nói thẳng: “Mẹ, nếu mẹ muốn khuyên con chia tay với Lục Hoặc, con chỉ sợ sẽ phản nghịch một lần, không thể nghe lời mẹ.”
Mẹ Kiều buồn bực nhìn cô, “Đứa nhỏ này, mẹ còn chưa nói gì, con đã chặn trước? Thích Lục Hoặc như vậy sao?”
Kiều Tịch gật đầu, “Thích, rất thích.”
Mẹ Kiều nhường một bước.
Bà chậm rãi nói: “Tuổi con còn trẻ, con thực sự hiểu rõ thế nào là tình yêu sao? Nếu con chỉ muốn thử yêu đương, mẹ có thể tìm người thích hợp với con, hoặc là đứa nhỏ Hoắc Vũ, mẹ nhìn ra được nó rất thích con, hai đứa là thanh mai trúc mã, con ở bên nó, mẹ và cha con cũng có thể yên tâm.”
Kiều Tịch đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà, dựa vào, “Mẹ, con không cần Hoắc Vũ, cũng không cần những người khác, con chỉ cần Lục Hoặc.”
Mẹ Kiều không ngờ tới thái độ của con gái lại kiên quyết như vậy.
“Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ con có đều là hoàn hảo nhất, tốt nhất, Lục Hoặc kia hai chân không thể đi…… Mẹ không kỳ thị người tàn tật, nhưng đây là sự thật, con có nghĩ tới, sau này ở bên cạnh cậu ta, sẽ bị những người khác chê cười không?”
Tiểu công chúa lớn lên trong sủng ái, cuối cùng lựa chọn một người tàn phế, mẹ Kiều chỉ nghĩ đến đó đã cảm thấy ủy khuất thay con gái.
Thích thì dễ, hòa hợp mới khó, có lẽ, về sau con gái không chịu được ánh mắt để ý của người khác, nó sẽ từ bỏ.
Kiều Tịch lắc đầu, “Mẹ, mẹ hiểu con mà, con từ trước đến nay không để đến ánh mắt hay ý kiến của người khác.”
“Hơn nữa, trong mắt mẹ và cha, hay trong mắt những người khác, có lẽ Lục Hoặc không hoàn hảo, cũng không phải tốt nhất, nhưng với con mà nói, anh ấy là tốt nhất, là người phù hợp với con nhất.”
Cô và Lục Hoặc đã trải qua rất nhiều chuyện, những người khác cũng không biết.
Vẻ mặt con gái kiên định, từng câu từng chữ đều che chở Lục Hoặc, đây là điều bà chưa từng thấy qua.
Mẹ Kiều chấn động, tư vị phức tạp.
Bảo bối Kiều Kiều bị đoạt đi, hơn nữa đối phương còn khuyết tật, cái này khiến bậc làm cha mẹ yêu thương con gái vô điều kiện như họ khó chấp nhận.
Mẹ Kiều thở dài, “Cho dù con không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng khiếm khuyết trên thân thể Lục Hoặc, không phải nói bỏ qua là có thể xem nhẹ như không tồn tại.

Tương lai hai đứa kết hôn, trong sinh hoạt, nhất định sẽ có những khó khăn hơn người khác, đến lúc đó, con có đảm bảo bản thân sẽ không thấy nhàm chán, để người khác chăm sóc Lục Hoặc chứ?”

Những gì mẹ Kiều nói là sự thật, cũng là vấn đề thực tế.
Cuộc sống sinh hoạt chắc chắn không đơn giản nhẹ nhàng như yêu đương.
Nhắc tới chuyện này, Kiều Tịch cười nói với bà, “Mẹ, hai chân Lục Hoặc có thể tốt lên, mẹ cho chúng con một ít thời gian, lần sau con đưa anh ấy đến gặp mẹ, anh ấy chắc chắn có thể đứng dậy.”
Cô thích Lục Hoặc, cho nên không để ý đến vấn đề thân thể của anh, nhưng cha mẹ cô không biết rõ về Lục Hoặc, thế cho nên tạm thời chỉ có thể đánh giá Lục Hoặc qua bề ngoài.
“Con nói gì?”
Mẹ Kiểu tỏ vẻ ngạc nhiên, “Mẹ không nghe lầm chứ? Con vừa mới nói, chân Lục Hoặc có thể chữa khỏi? Tiểu Tịch, con đừng lo lắng mẹ và cha con phản đối mà nói dối như vậy chứ.”
Nếu chân Lục Hoặc có thể chữa khỏi, nhiều năm như vậy, sớm đã đứng dậy, dù sao tài lực của Lục gia cũng tương đương với Kiều gia.
“Mẹ, sao con có thể nói một lời nói dối trẻ con như vậy?”
Kiều Tịch làm nũng, “Hiện tại anh ấy đang điều trị, chờ thêm một thời gian nữa, mẹ có thể nhìn thấy anh ấy đứng lên.

Mẹ, hai chân Lục Hoặc không phải là vấn đề, mẹ gạt chuyện này sang một bên, nhìn lại anh ấy, mẹ sẽ phát hiện anh ấy rất tốt, rất ưu tú.”
Mẹ Kiều tức giận lại bật cười, bất lực, bây giờ trái tim con gái bà hoàn toàn hướng về Lục Hoặc, “Cho dù mẹ đồng ý, cha con cũng sẽ không đồng ý.”
“Sẽ không, cha nghe lời mẹ nhất, mẹ đồng ý, cha chắc chắn cũng đồng ý.”
Mẹ Kiều liếc nhìn con gái, “Mẹ bây giờ cũng chưa đồng ý.”
Kiều Tịch phối hợp gật đầu, “Bây giờ không đồng ý cũng không sao, chỉ cần cha mẹ không phản đối, không ngăn cản con với Lục Hoặc ở bên nhau, sau một thời gian, hai người có hiểu biết nhất định với Lục Hoặc, nhất định sẽ chấp nhận anh ấy.”
Nghĩ tới cái gì, cô nói thêm: “Mẹ đừng làm Lục Hoặc khó xử, ban đầu là con nói muốn ở bên anh ấy, không phải anh ấy quấn lấy con, là con yêu cầu anh ấy.”
Là cô chủ động trêu chọc anh, quấn lấy anh.
Khi mới bắt đầu, thiếu niên tự ti lại mẫn cảm, vẫn luôn cho rằng cô chỉ đùa giỡn với anh, ngay cả khi anh thích cô cũng rất kiềm chế, hèn mọn.
Mẹ Kiều không còn gì để nói, bà còn có thể nói gì sao? “Mẹ là người xảo quyệt, cố ý gây khó xử, khiến người ghét như vậy sao?”
Kiều Tịch nhanh chóng lắc đầu, nịnh nọt: “Không phải, mẹ là tiên nữ tốt bụng, xinh đẹp.”
Hai người nói xong, liền đi ra khỏi phòng.
Sắc mặt mẹ Kiều dịu đi vài phần, bà nói với Lục Hoặc: “Lát nữa ở lại ăn trưa nhé.”
Kiều Tịch đứng bên cạnh mẹ Kiều, nháy mắt với Lục Hoặc.
Lục Hoặc giống như hậu bối ngoan ngoãn nghe lời, anh gật đầu: “Dạ, dì, quấy rầy rồi ạ.”
Triệu Vũ Tích đánh giá thần sắc mẹ Kiều, cô ta mơ hồ, dì nhỏ không phải đồng ý cho Kiều Tịch và Lục Hoặc ở bên nhau chứ?
Vừa nghĩ tới đây, cô ta lại cảm thấy không có khả năng, có lẽ, dì nhỏ muốn làm Lục Hoặc biết khó mà lui.
Trước khi ăn trưa, cha Kiều trở về.
Vốn dĩ, ông muốn ký hợp đồng với khách hàng vào buổi trưa, sau khi nhận được cuộc gọi từ vợ, lập tức lùi lịch.

Bảo bối Kiều gia sắp bị cướp mất, làm sao ông có thể để ý tới việc kiếm tiền?
Cha Kiều mang theo lửa giận chạy về nhà.
Trong điện thoại, vợ đã nói tình huống đại khái cho ông, không ngờ tới, bảo bối Kiều gia bị tiểu tử thối mơ ước lâu như vậy, ông thế mà không biết.

Theo ông, con gái còn nhỏ, vừa mới vào đại học, không nên yêu đương sớm như vậy chứ? Hơn nữa, nghe vợ nói, đối phương là Lục Hoặc, cháu trai út Lục gia hai chân không thể đi chỉ có thể dùng xe lăn?
Chuyện Lục gia, ông so với vợ còn biết nhiều hơn một chút.
Ngày Lục Hoặc sinh ra đó, Lục gia đồng thời mất đi ba mạng người, khoảng thời gian đó, giá cổ phiếu tập đoàn Lục thị cũng bị ảnh hướng lớn, không ngừng tụt dốc, Lục lão gia tử một bên chịu đau đớn mất đi hai đứa con trai, một đứa con dâu, một bên vực lại tập đoàn.
Kể từ đó, cậu út Lục gia bị Lục lão gia tử làm ngơ, gần như là nuôi thả.
Dù là thân thế, hay là thể chất, điều kiện của đối phương sao có thể xứng với bảo vật Kiều gia?
Cha Kiều nghĩ đến điều đó càng tức giận, nhưng do kinh nghiệm sống, biểu hiện trên mặt ông không lộ rõ, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận.
Kiều Tịch thấy cha, ngoan ngoãn chào hỏi: “Cha.”
Triệu Vũ Tích có chút sợ cha Kiều, cô ta nhanh chóng đứng lên, mở miệng: “Dượng về rồi ạ.”
“Ừm.” Cha Kiều gật đầu.
Trước sự dò xét của cha Kiều, Lục Hoặc lễ phép gật đầu với ông: “Chú, xin chào.”
Cha Kiều không trả lời, ông đến bên vợ ngồi xuống.
Kiều Tịch chủ động tiếng lên, “Cha, con giới thiệu với cha, anh ấy là Lục Hoặc, là bạn trai con.”
“Tiểu Tịch, bạn là con trai khác với bạn trai, cha không phản đối con kết bạn với con trai, nhưng đối với lựa chọn bạn trai của con, cha rất khó đồng ý.”
Kiều Tịch cười đáp: “Bây giờ cha không đồng ý cũng không sao.”
Hôm nay đưa Lục Hoặc gặp phụ huynh là ngoài ý muốn, cô cũng không ép buộc cha mẹ phải lập tức chấp nhận, hiện tại chỉ là để Lục Hoặc chào hỏi với cha mẹ mà thôi, dù sao còn rất nhiều thời gian, bọn họ sau khi hiểu rõ, sẽ đồng ý để cô và Lục Hoặc ở bên nhau.
Đối mặt với con gái, ngữ khí của cha Kiều nhẹ nhàng hơn, “Tương lai cha cũng không đồng ý.”
Kiều Tịch cười nói: “Chuyện tương lai, không ai có thể nói trước, dù sao hôm nay con giới thiệu Lục Hoặc cho mọi người biết, anh ấy chính là bạn trai con.”
Về sau, cô cũng không cần giấu giếm nữa.
Ăn trưa, Kiều Tịch vui vẻ ngồi bên cạnh Lục Hoặc.
**
Cô đến gần anh, hạ giọng, “Anh đừng câu nệ, cha mẹ em sẽ không làm khó anh.”
Tuy rằng cha mẹ Kiều chưa đồng ý để hai người bên nhau, nhưng nhân cách của họ, sẽ không cố ý làm khó Lục Hoặc.
Lục Hoặc cong môi, “Ừm, anh biết.”
Hôm nay tuy rằng khẩn trương, nhưng anh có cảm giác như nằm mơ.
Anh thực sự đã gặp cha mẹ Kiều Tịch.
Cha Kiều ngồi đối diện ho khan, cắt ngang cuộc nói chuyện của con gái và Lục Hoặc, ông không muốn nhìn thấy con gái ở bên tiểu tử thối khác, đặc biệt là Lục Hoặc, cậu ta nào có xứng với con gái?
Cha Kiều mở miệng: “Ta nghe nói, cậu không học đại học?”
Trên đường quay về, cha Kiều đã sai người điều tra Lục Hoặc, ông vừa nhận được một số tin tức.
“Cha, Lục Hoặc đã vào đại học, lúc trước vì sức khỏe, nên tạm nghỉ học một thời gian.” Giọng Kiều Tịch không che giấu được kiêu ngạo, “Năm đó Lục Hoặc là thủ khoa ban tự nhiên trong kỳ tuyển sinh, anh ấy rất lợi hại.”
Cha Kiều tức ngực, “Sao cậu ta không tự trả lời?”

“Con lo lắng anh ấy quá khiêm tốn, sẽ không nói ra thành tích của bản thân, khiến mọi người hiểm lầm anh ấy không học đại học.” Kiều Tịch giải thích.
Lục Hoặc bên cạnh biết được, thì ra, kỳ thi đại học mấy tháng sau, anh là thủ khoa.
Nhưng mà, Lục Hoặc biết thành tích của bản thân, cũng không thấy ngoài ý muốn.

Anh tò mò là, bản thân ở đại học vì sao lại tạm nghỉ?
Cha Kiều đau lòng một hồi, lời nói của con gái luôn thiên vị tên tiểu tử kia, ông nhìn về phía vợ, hy vọng bà nói cái gì đó.
Nhưng mà, mẹ Kiều đã nói qua với Kiều Tịch, đã biết con gái bảo vệ Lục Hoặc, hiện tại tâm trạng của bà đã bình tĩnh hơn không ít, bà đặt bát canh sườn trước mặt chồng, “Uống canh này, có thể thanh nhiệt, hạ hỏa.”
Cha Kiều:…………
Sau cơm trưa, cha Kiều rất đau lòng.
Ông hỏi Lục Hoặc có thể chơi cờ hay không.
Lục Hoặc thành thật trả lời: “Cháu chưa học qua, nhưng nếu chú muốn chơi, cháu có thể tiếp ạ.”
“Cậu không biết chơi cờ, sao có thể tiếp?” Cha Kiều cười nhạo, “Chơi đùa à?”
Kiều Tịch nói giúp: “Cha, năng lực học hỏi của Lục Hoặc rất mạnh, bây giờ anh ấy không biết, đợi mấy ván nữa, sẽ học được.”
Thấy con gái nói, ngực cha Kiều lại bị đâm một nhát, “Đây không phải đổi thành cha chơi với cậu ta sao?” Còn lãng phí thời gian dạy đối phương.
“Nhưng Lục Hoặc trước đây đúng là chưa học qua.” Kiều Tịch thiên vị Lục Hoặc.
Cha Kiều buồn bực, nhưng vẫn nhờ người mang bàn cờ tới, ông chuẩn bị hành Lục Hoặc, để đối phương không khá lên được.
Kiều Tịch không có hứng thú chơi cờ, cô nhìn vài lần, sau đó chạy tới bên người mẹ Kiều.
“Nhớ năm đó, cha con cũng bị ông ngoại con ép chơi cờ.” Mẹ Kiều nhớ lại, “Lấy cha con cũng chưa từng học chơi cờ, bị ông ngoại con chế nhạo, sau đó suốt đêm đăng ký chương trình học chơi cờ, sau đó, còn thắng ông ngoại con.”
Kiều Tịch cắt một cành hoa cắm vào bình, “Cho nên, cha chuyển tức giận mất mát phải chịu của ông ngoại sang Lục Hoặc?”
Mẹ Kiều dở khóc dở cười, “Cha con là người ấu trĩ như vậy sao?”
Kiều Tịch muốn nói, cha đúng là rất ấu trĩ.
Cha Kiều ấu trĩ nhìn thiếu niên trước mặt, ông lạnh giọng: “Tuy rằng Tiểu Tịch thích cậu, nhưng ta và mẹ nó đều không đồng ý, cậu hẳn là hiểu rõ tình huống của bản thân.”
Lục Hoặc chuyên tâm chơi cờ, khuôn mặt không biểu cảm, bình tĩnh, “Cháu biết, ở bên cạnh cô ấy, là may mắn của cháu.

Cháu hiểu rõ mình, nên buông tay.

Nhưng cháu đã đồng ý với cô ấy, trừ khi cô ấy không cần cháu, nếu không, cháu sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.
Cha Kiều tức giận khịt mũi: “Những lời dỗ người thế này, cậu nói với ta cũng vô dụng.”
Người lăn lộn trên thương trường như cha Kiều, địa vị cao hơn người, có cái gì chưa từng nghe qua, dạng người nào chưa gặp qua? Muốn nhận được sự chấp thuận của ông ấy, phải nói chuyện bằng năng lực.
Lục Hoặc hiểu rõ điểm này, anh không tiếp tục nói thêm, dù sao hành động thực tế quan trọng, hữu hiệu hơn lời nói.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của cha Kiều, Lục Hoặc bình tĩnh đặt quân cờ, “Chú, như vậy là thắng rồi sao ạ?”
Ngón tay anh chỉ quân cờ cha Kiều đang cầm.
Cha Kiều thu lại ánh mắt sắc bén, “Vừa rồi không phải nói, cậu không biết chơi sao?”
Lục Hoặc thu lại cờ, lễ phép đáp: “Hai ván trước, cháu đã học từ chỗ chú.”
Cha Kiều càng thêm buồn bực.
Lúc rời khỏi Kiều gia, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc ra ngoài.
Cô chậm rãi đi bên cạnh anh.

“Cha mẹ em không thích anh.” Hoàng hôn màu cam kéo dài bóng dáng thiếu niên trên xe lăn.
“Cũng không ghét anh, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn họ không thể chấp nhận việc em có bạn trai.” Kiều Tịch cười nói: “Vừa rồi anh và cha em cũng chơi cờ, ông ấy rõ ràng muốn hẹn anh lần tới tiếp tục chơi, nhưng mà ông ấy sĩ diện, không có nói ra.”
Hoàng hôn phản chiếu vào đáy mắt thiếu niên, rất sáng, “Anh biết.”
Cha mẹ cô rất yêu cô, họ cũng rất tốt, tuy rằng họ để ý hai chân anh có vấn đề, nhưng đây là phản ứng bình thường của mỗi bậc cha mẹ, bọn họ chỉ là không chấp nhận, cũng không chán ghét anh, hoặc là nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ.
Anh rất vui vẻ.
Mặt mày Lục Hoặc nhiễm ý vui mừng, “Nếu hôm nay anh tới nhà em, gặp cha mẹ, bọn họ có lẽ sẽ đồng ý.”
Tương lai của anh có thể đứng dậy, có thể đi lại, ít nhất về phương diện thân thể, sẽ không để cha mẹ Kiều Tịch để ý.
“Nhưng mà, anh rất ích kỷ, anh cũng rất may mắn và hạnh phúc, hôm nay là anh tới gặp cha mẹ em.” Lục Hoặc cong môi, anh hỏi Kiều Tịch, “Có phải anh ta chưa gặp cha mẹ em không?”
Kiều Tịch gật đầu, “Lúc trước em vẫn luôn muốn đưa anh ấy tới nhà em, không nghĩ tới hôm nay trùng hợp như vậy.
Lục Hoặc cười khẽ, ngữ khí vui vẻ, “Anh có thể nhìn thấy cha mẹ em trước, về điểm này, anh thắng.”
Kiều Tịch dở khóc dở cười, cô duỗi tay xoa đầu thiếu niên: “Hai người là cùng một người, anh thấy cha mẹ em, cũng như anh ấy thấy, có khác nhau sao?”
Nắng hoàng hôn dừng trên người thiếu niên, mặt mày như mạ một tầng ánh sáng, càng thêm đẹp trai, “Anh ta chắc chắn rất tức giận.”
Buổi tối, Kiều Tịch gọi video cho Lục Hoặc lớn, đem chuyện phát sinh hôm nay nói cho anh.
Quả nhiên, như Lục Hoặc nhỏ nói, ánh mắt Lục Hoặc lớn trầm xuống.
Chàng trai trên màn hình, đứng trước tấm kính sát đất, nhìn khoảng sân tối đen bên ngoài, “Tịch Tịch, anh cũng muốn gặp cha mẹ em.”
Anh thế mà bị bỏ qua.
Kiều Tịch cười nói: “Có thể mà, chờ mấy ngày nữa, anh lại tới nhà em.”
Lục Hoặc ủ rũ, “Không phải lại tới nhà em, anh còn chưa tới.”
Rõ ràng là cùng một người, nhưng Lục Hoặc lớn và Lục Hoặc nhỏ ghét bỏ nhau, Kiều Tịch không nhịn được nhếch khóe môi: “Dù sao cha mẹ em đã gặp anh.”
Nghe vậy, hai mắt Lục Hoặc tối sầm, đáy mắt tràn ngập mất mát và bất bình.
Không nghĩ tới, nguyện vọng anh chờ lâu như vậy, bị đối phương thực hiện mất.
*
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, cuối tuần là lễ Giáng Sinh.
Lục Hoặc lớn hẹn Kiều Tịch, Lục Hoặc nhỏ cũng hẹn Kiều Tịch.
Vì công bằng, ban ngày Kiều Tịch hẹn hò với Lục Hoặc lớn, buổi tối hẹn hò với Lục Hoặc nhỏ, thời gian được cô phân chia hợp lý.
Ở khách sạn, Lục Hoặc đã thay xong quần áo, mặc dù biết buổi tối mới đến lượt mình hẹn hò với Kiều Tịch, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Anh chưa từng trải qua lễ Giáng Sinh, hoặc là nói, đối với bất kỳ ngày lễ nào, anh cũng chưa từng trải qua, phần lớn thời gian, anh đều một mình trong căn phòng nhỏ.
Cho nên, anh chưa bao giờ chờ mong những ngày lễ.

Nhưng bây giờ, anh đang chờ màn đêm buông xuống.
Anh muốn gặp Tịch Tịch.
Lục Hoặc không sợ nặng nề, rất nhẫn nại, có thể chịu đựng cô đơn, yên lặng ngồi ở khách sạn, chờ trời tối.
Lấy điện thoại ra, anh nhìn thời gian, hiện tại mới hai giờ chiều, cách trời tối, còn bốn tiếng nữa.
Nghĩ tới rất nhanh sẽ được thấy Kiều Tịch, khóe miệng thiếu niên kiêu ngạo không nhịn được cong lên.
Nhưng mà, ánh mắt anh rơi vào bàn tay mình, đông cứng lại, ý cười trên môi cũng biến mất.
Một bàn tay của anh, một nửa ngón tay dần trở nên trong suốt và biến mất.