Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 23




Cổ Dụ Phàm vất vả lắm mới chạy ra đến cửa công ty, đúng lúc đó, Cố Chi vừa mới vào ô tô, Tạ Dư nhấn ga một cái, chiếc Mercedes Benz lập tức phóng đi mất dạng.
 

Thấy đuổi theo không kịp nữa, Cổ Dụ Phàm về văn phòng, ảo não vỗ trán, không thể làm gì hơn ngoài việc tự an ủi mình rằng đây chỉ là một xưởng may thôi, sản nghiệp dưới trướng Hoắc thị nhiều đến vậy, Hoắc Đình Sâm ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, chắc sẽ không kinh động đến chỗ anh đâu.
 
Cổ Dụ Phàm ảo tưởng một chút, nếu nhà giàu mới nổi Cố Chi đụng phải Hoắc Đình Sâm, với dáng vẻ đó của cô, phỏng chừng cô không biết tiền trong tay mình nhỏ bé thế nào so với sản nghiệp khổng lồ của Hoắc Đình Sâm, sau đó chỉ vào mũi Hoắc Đình Sâm, mặt vênh váo đắc ý rằng bà đây có tiền, mua sản nghiệp của anh, cảnh tượng đó…
 
Cổ Dụ Phàm không khỏi rùng mình một cái, chỉ sợ hôm nay là lần cuối ông ta được gặp Cố Chi. Sau đó, ông ta bắt đầu điên cuồng cầu nguyện cho Cố Chi đừng quậy đến trước mặt Hoắc Đình Sâm.
 

 
Cố Chi đi xe đến công ty dệt may Hoa Thành, đến nơi, cô mới biết xưởng may Hoa Thành chỉ là một phân nhánh của công ty.
 
Cô giải thích ngắn gọn lý do mình đến đây, người tiếp đãi cô là giám đốc họ Triệu của công ty, lần này, cản đường Cố Chi mua tiệm may là chủ ý của anh ta.
 
“Cố tiểu thư.” Giám đốc Triệu rót một ly cà phê cho Cố Chi, “Tôi đã nghe đĩa nhạc của cô rồi, cô hát nghe rất êm tai.”
 
Cố Chi nhận cà phê, nở một nụ cười: “Cảm ơn.”

 
Giám đốc Triệu ngồi đối diện Cố Chi: “Cố tiểu thư, cô và công ty chúng tôi cùng coi trọng một tiệm may là duyên phận đấy, để bày tỏ sự áy náy của công ty chúng tôi đối với cô, nếu cô đồng ý, công ty Hoa Thành chúng tôi sẽ đền bù cho cô một khoản nhất định.”
 
Cố Chi “hừ” một tiếng: “Giám đốc Triệu, anh nhìn tôi giống người thiếu tiền sao?”
 
Giám đốc Triệu: “Cố tiểu thư nói đùa rồi.”
 
Anh ta chỉ khách sáo ngoài miệng, chứ trong lòng vẫn xem thường ngôi sao đang ngạo mạn này, chỉ là một ca sĩ thôi, một tháng kiếm được cùng lắm mấy nghìn đồng, tiền không được bao nhiêu mà khẩu khí nghe ghê thật.
 
Mà cũng phải, đối với một ca sĩ không nhiều tiền lắm, số tiền bỏ ra để mua một tiệm may hẳn là rất lớn, nói không chừng phải tiết kiệm lâu lắm mới đủ, khó trách giờ chạy đến ăn vạ công ty Hoa Thành.
 
Cố Chi không quản tên giám đốc này đang nghĩ gì, nói: “Tôi biết các anh là người làm ăn, đặt lợi nhuận lên trên hết, nhưng làm ăn thì làm ăn, chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, các anh phải biết thứ tự trước sau chứ.” Cố Chi tự thấy mình không biết làm ăn, nhưng ít nhất cô vẫn biết, một công ty bất chấp thủ đoạn để làm ăn, gây thù chuốc oán khắp nơi như thế, chắc chắn sẽ không tồn tại lâu dài.
 

Giám đốc Triệu: “Cố tiểu thư nói có lý.”
 
Nhưng anh ta chỉ đáp lại vậy thôi, những chuyện khác không nhắc tới một lời, Cố Chi biết người này rõ ràng đang qua loa xem thường mình, muốn lừa mình.
 
Cố Chi giận dữ trong lòng, nhớ mục đích của mình đến đây là để mua xưởng may, sau này mua rồi, việc đầu tiên cô làm sẽ là đuổi cổ tên giám đốc này: “Giám đốc Triệu, anh có thể giúp tôi liên lạc ông chủ ở trên không?”
 
Giám đốc Triệu thầm khinh trong lòng, chỉ bằng cô cũng có tư cách gặp ông chủ tôi à, không tự biết thân biết phận. Có điều vẻ mặt anh ta vẫn bình thường: “Có gì thì Cố tiểu thư cứ nói với tôi là được, tôi giải quyết giúp cô.”
 
“Vậy được.” Cố Chi vắt một chân lên, ngẩng đầu quan sát văn phòng mình đang ngồi, “Tôi nhìn trúng công ty dệt may của ông chủ anh, muốn mua lại từ tay anh, kể cả người làm trong đó nữa, có thể liên lạc giúp tôi để lấy giá không?”
 
Cố Chi muốn mua cả công ty lẫn người làm, sau đó tự đuổi cổ giám đốc Triệu này.
 
Giám đốc Triệu: “…”
 
Anh ta cảm thấy cô ca sĩ trước mặt thật sự không biết trời cao đất dày, dám đến đòi mua sản nghiệp của Hoắc thị: “Cố tiểu thư, cô biết ông chủ chúng tôi họ gì không?”
 
Cố Chi: “Họ gì?”
 
Giám đốc Triệu cười lạnh một tiếng, không nói thẳng, muốn dọa cô ca sĩ nông cạn này một phen, bèn tìm một tờ giấy, lấy bút máy viết lên đó một chữ to tướng ——
 
Hoắc.
 
Giám đốc Triệu viết xong, đóng nắp bút lại, thấy biểu cảm sững sờ của Cố Chi đối với con chữ trên giấy, anh ta khịt mũi coi thường, cảm thấy cô hẳn đã sợ ngây người, nhíu mày nói: “Chắc Cố tiểu thư đã thấy, cô hiểu rồi chứ?”
 
Trong giới thượng lưu ở Thượng Hải, chỉ có duy nhất một họ Hoắc.
 
Cố Chi nhìn con chữ phức tạp mà giám đốc Triệu vừa viết xong: “…”
 
Nếu là người khác, như Cổ Dụ Phàm hồi mới gặp, Cố Chi sẽ nói thẳng cho anh ta là cô không biết chữ, nhưng giám đốc Triệu này đã cản đường cô rồi giờ còn tỏ vẻ xem thường, Cố Chi không muốn nói cho anh ta biết để khỏi bị chế giễu.
 
Giám đốc Triệu tưởng mình đã dọa Cố Chi sợ hết hồn, trong lòng vô cùng thích chí, tiếp tục đi khiêu khích: “Cố tiểu thư đã ra tay hào phóng như vậy, nếu muốn mua thì đừng chỉ mua một công ty dệt may Hoa Thành, phải mua hết toàn bộ sản nghiệp của ông chủ tôi mới phải.”

 
Lúc này, Cố Chi đang cố hết sức để nhớ xem đây là chữ gì, rốt cuộc ông chủ anh ta họ gì, tiếc rằng cô phát hiện đầu óc hữu hạn của mình chưa từng học chữ này, dù hôm nay có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra.
 
Cố Chi tự nhủ không thể để tên giám đốc này nhìn ra mình không biết chữ, cho nên hơi gật đầu. Hồi cô mới trúng xổ số mười triệu, báo chí đã đưa cô vào bảng xếp hạng phú hào Thượng Hải, về sau, tiền cứ như mọc chân chạy vào túi cô nữa, tài sản cô lại tăng lên nhiều, mà ông chủ của một công ty đi ức hiếp những cô gái yếu đuối như cô thì chắc chắn chẳng phải đại gia gì.
 
Ban đầu cô không muốn mua nhiều như vậy, nhưng người ta đã mời cô mua thì cô mua thôi, coi như là đầu tư thêm sản nghiệp.
 
Cố Chi quyết định xong, nghĩ đến chuyện mình sắp có thêm mấy sản nghiệp, cô thở dài một hơi: “Gọi ông chủ các anh đến đi, tôi mua.”
 
Giám đốc Triệu gian trá bỗng cứng mặt: ?
 
Hắn ta không tin nổi, tiếp tục hỏi: “Cố tiểu thư, chúng tôi không đùa với cô kiểu này đâu đấy.”
 
Cố Chi cũng tỏ vẻ rất chân thành: “Tôi cũng không đùa với các anh mà.”
 
Giám đốc Triệu cắn răng. Nếu là người khác, chắc chắn anh ta đã đuổi thẳng, nhưng hôm nay, anh ta nhất định phải lấy lại mặt mũi.
 
Giám đốc Triệu cố hít một hơi, sau đó khẽ gật đầu: “Được, được, để tôi đi gọi.”
 
Giám đốc Triệu không có tư cách gọi thẳng cho Hoắc Đình Sâm, chỉ có thể bấm số của Trần Gia Minh.
 
Ở trước mặt Cố Chi, anh ta muốn để cô ca sĩ nhỏ bé này nhìn kỹ một chút, đến cả thư ký của Hoắc Đình Sâm cũng không thèm để ý đến cô, để cô tự rõ bản thân không biết trời cao đất dày như thế nào mà bị cúp điện thoại.
 
Điện thoại được kết nối, giám đốc Triệu liếc mắt nhìn Cố Chi ở bên cạnh, nhếch nhếch môi, có vẻ anh ta đã tưởng tượng được cảnh Trần Gia Minh cúp điện thoại, sau đó bắt đầu nịnh nọt: “Alo, thư ký Trần phải không, tôi là Tiểu Triệu ở Hoa Thành đây, đúng đúng đúng, là tôi.”
 
Tiểu Triệu?
 
Cố Chi nhìn vẻ nịnh hót điệu nghệ của giám đốc Trần, miệng giật giật mấy cái.
 

Giám đốc Triệu cố ý nói rất lớn: “Có tiểu thư Cố Chi đang ở công ty dệt may Hoa Thành chúng ta đấy ạ, chắc anh biết Cố Chi nhỉ, cô ấy vừa nói muốn mua công ty của chúng ta.”
 
Giám đốc Triệu nghĩ chắc là Trần Gia Minh vừa nghe đến đó sẽ cúp điện thoại ngay, sau đó Cố Chi sẽ biết mình bị bệnh ảo tưởng, nào ngờ Trần Gia Minh ở bên kia nghe xong, anh ta không những không cúp điện thoại mà còn yên lặng suy nghĩ cả một hồi, cuối cùng nói: “Vậy… để tôi đi hỏi Hoắc tổng xem.”
 
Giám đốc Triệu: “…”
 
Hắn ta cầm ống nghe, từ từ quay đầu lại, trợn mắt há mồm nhìn Cố Chi.
 
Cố Chi nhún vai.
 
Có vấn đề gì sao?
 
——
 
Hoắc thị. Hoắc Đình Sâm đang xem báo cáo tài chính của mấy xưởng may và nhà máy tơ lụa thuộc công ty dệt may Hoa Thành dưới trướng Hoắc thị.
 
Nhà máy tơ lụa chủ yếu kinh doanh xuất khẩu, lượng tiêu thụ gần đây tăng lên đáng kể so với cùng kỳ năm ngoái, xưởng may định khai thác thêm mảng may mặc, cho nên đang tuyển chọn không ít thợ may và nhà thiết kế trên thị trường.
 
Hoắc Đình Sâm xem xong, cảm thấy vô cùng hài lòng, đặt bản báo cáo vào giá đựng hồ sơ.
 
Trần Gia Minh chợt gõ cửa: “Hoắc tổng.”
 
Hoắc Đình Sâm: “Vào đi.”
 
Trần Gia Minh bước vào, nhìn Hoắc Đình Sâm đang ngồi trên ghế, anh ta cứ định nói rồi lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào.
 
Hoắc Đình Sâm đang ký một văn bản, anh vừa ký vừa ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì, mau nói đi.”
 
Trần Gia Minh nhớ tới dáng vẻ Hoắc tổng vĩ đại của anh chạy đến dinh thự Nam Tĩnh kiếm tìm ký ức dù người ở đã ra đi, nghĩ công việc này càng ngày càng khó làm, anh ta sắp xếp lời một chút, sau đó quyết định bắt đầu nói từ người mấu chốt kia.
 
“Là như này thưa Hoắc tổng, người của công ty Hoa Thành vừa gọi điện tới nói tiểu thư Cố Chi…”
 
Hoắc Đình Sâm nhạy bén lọc ra hai chữ “Cố Chi” trong lời của Trần Gia Minh, tự động loại bỏ tất cả tiền tố phía trước, cây bút trong tay dường như hơi khựng lại.
 
Hai mắt Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm vào văn bản, nhưng những văn tự trên đó như đột nhiên mọc cánh bay đi, anh không thấy rõ nữa.
 

Anh tự nhủ với mình, đừng đi quản cô sống chết ra sao nữa, hành động của cô đã vượt khỏi ranh giới cuối cùng của anh, anh lần lượt cho cô hết cơ hội này đến cơ hội khác, là tự cô không biết trân quý.
 
Anh là con trai độc nhất của Hoắc gia, là Hoắc Đình Sâm kiêu hãnh, xuất sắc, thậm chí tự phụ.
 
Không thể để một người phụ nữ tuỳ ý nắm bắt, càng không thể để một người phụ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay.
 
Anh không đi truy cứu đủ loại chuyện cô mạo phạm đã là quá rộng lượng.
 
Một người phụ nữ tham lam đến độ bán hết đồ đạc trong nhà trước khi bỏ đi, anh căn bản không thèm.
 
Thật sự không thèm sao?
 
Hoắc Đình Sâm dừng ngòi bút trong tay.
 
Anh ngửa lưng ra ghế dựa, khép hờ mắt, nhớ tới dáng vẻ Cố Chi lần đầu gặp anh, cô mang khuôn mặt trang điểm đậm không hợp tuổi, ôm chặt lấy tay anh, cầu xin anh thu nhận cô.
 
Bàn tay Hoắc Đình Sâm nắm thành quyền như thế muốn nắm chặt gì đó, nhưng cuối cùng lại dần mở ra.
 
Hoắc Đình Sâm không nhìn Trần Gia Minh, từ từ nhắm chặt hai mắt, nói: “Nếu Cố Chi quay lại nhận sai thì nói cho cô ta biết, đã muộn rồi.”
 
“Tôi không truy cứu những hành động trước kia của cô ta đã là bao dung rồi, bảo cô ta tự giải quyết cho tốt.”
 
“Nếu sau này cô ta lại tới tìm anh, lại đến bám lấy, cậu cứ… mặc kệ cô ta.”
 
Nói xong những lời này, Hoắc Đình Sâm cứ tưởng mình sẽ thấy thoải mái, nhưng không hiểu sao, ngực anh như bị bông ướt chèn kín, khiến anh không thở nổi.
 
Kết thúc thật rồi.
 
Trước những lời quyết tuyệt của Hoắc Đình Sâm, Trần Gia Minh có thể nghe ra sự thống khổ ở trong đó, anh ta không thể nói thành lời, biểu cảm vô cùng đặc sắc: “Chuyện này, chậc, Hoắc tổng, chuyện đó…”
 
Rốt cuộc Hoắc Đình Sâm cũng mở mắt, nhìn Trần Gia Minh đang ấp a ấp úng.
 
Trần Gia Minh cứ “chuyện này chuyện kia” hết cả ngày, đối diện với ánh mắt của Hoắc Đình Sâm, anh ta dứt khoát cắn răng một cái, sau đó nói thẳng: “Lần này tiểu thư Cố Chi không về nhận sai ạ!”
 
“Cô ấy muốn mua công ty của anh.”