Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 51




 
Hà Thừa Ngạn rõ ràng cảm nhận được bàn tay bắt tay với anh ta của Hoắc Đình Sâm dường như cứng lại.
 
“Hoắc tiên sinh?”
 

Hoắc Đình Sâm lập tức buông tay Hà Thừa Ngạn ra, biểu cảm trên mặt dưới cái nhìn của Hà Thừa Ngạn là đột nhiên trở nên vô cùng vi diệu.
 
Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.
 
Ông chủ Hà vội vàng kéo ghế ra: “Hoắc tiên sinh, mời tới bên này.”
 
Hoắc Đình Sâm nhìn Hà Thừa Ngạn một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó ngồi vào vị trí.
 
Mục đích chủ yếu của bữa cơm này là vì nói chuyện làm ăn, tuy nhà họ Hà có mỏ than ở Sơn Tây nhưng gần đây muốn đến Thượng Hải phát triển mà tìm đủ mọi cách để liên hệ với Hoắc Đình Sâm muốn nói chuyện hợp tác.
 
Trước đó ông chủ Hà vẫn luôn nghe nói tới thủ đoạn của Hoắc Đình Sâm, nói Hoắc Đình Sâm là nhà tư bản không có nhân tính nhất ở Thượng Hải, trước kia ông có mấy lần tiếp xúc với anh, ông cảm thấy thật ra người này vẫn tính là hiền hòa, lời đồn bên ngoài không cần coi là thật, không nghĩ tới buổi tối hôm nay mới phát hiện ra lời đồn bên ngoài quả nhiên không giả. Dáng vẻ người đàn ông ưu nhã mà gác chéo chân, khí chất mạnh mẽ đến mức làm người ta ngạt thở, chỉ dăm ba câu là đã đè rồi lại ép giá quy định mà bọn họ đưa ra.
 
“Hoắc tiên sinh.” Ông chủ Hà không nhịn được mà lấy khăn ăn lau mồ hôi trên đầu: “Đây thực sự đã là giá thấp nhất rồi, không thể thấp hơn nữa đâu.”
 
“Ồ?” Hoắc Đình Sâm hơi nhướng mày: “Xem ra thành ý lần này của Hà tiên sinh vẫn có sự chênh lệch nhất định với suy nghĩ trước đó của tôi, nếu đã vậy thì không bằng thôi đi.”

 
Anh nói xong, tựa như đứng dậy chuẩn bị rời đi.
 
“Hoắc tiên sinh!” Ông chủ Hà vội gọi Hoắc Đình Sâm lại, ông ủ rũ, sau đó cắn răng một cái: “Vậy thì theo giá của Hoắc tiên sinh đi, ôi.”
 
Ánh mắt của Hoắc Đình Sâm lại nhìn sang Hà Thừa Ngạn bên cạnh, sau đó anh cong môi lên cười: “Hà tiên sinh sảng khoái.”
 
Trên ô tô sau khi kết thúc bữa cơm, Trần Gia Minh không nhịn được nhìn Hoắc tổng từ kính chiếu hậu, tối nay rõ ràng là anh đã ép giá đến cực thấp nhưng tâm tình lại giống như không quá vui.
 
Rõ ràng trước đó đã tính được giá thấp nhất, kết quả tối nay Hoắc tổng lại đè rồi ép xuống thấp hơn giá thấp nhất mà anh đã định trước, phát huy đầy đủ bản chất của thương nhân lòng dạ hiểm độc, làm cho hai cha con họ Hà sứt đầu mẻ trán.
 
Cũng không biết là nhà họ Hà này đã đắc tội với nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải này chỗ nào.
 
Thật sự là quá thảm rồi. Trần Gia Minh không nhịn được cảm thán.
 
---
 
Ngày hôm sau, Hoắc Đình Sâm quả thật lại nhận được điện thoại, Cố Chi gọi tới nói là tối nay em trai cô ở nhà, bảo anh không cần tới dạy học.
 
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến thằng nhóc thối tối hôm qua, mặt anh đen đi: “Vì sao em trai em ở nhà thì tôi không thể tới.”

 
Cố Chi ở đầu bên kia điện thoại yên lặng liếc mắt, nghĩ thầm vì sao không thể tới trong lòng anh còn không biết sao, sau đó cô nói: “Bởi vì tôi sợ anh hù dọa nó.”
 
Cố Dương biết cô mời thầy giáo dạy kèm tại nhà cho mình, đang dạy cô nhận biết chữ, nhưng mà giống như Cổ Dụ Phàm, cậu cho rằng gia sư của cô chẳng qua chỉ là người bình thường không có gì lạ.
 
Hoắc Đình Sâm lại giống như là không nghe thấy lời cô nói: “Bốn giờ ba mươi tôi tới, em đã bỏ học mấy bữa rồi, không thể bỏ nữa.”
 
“Hoắc Đình Sâm!” Cố Chi ôm điện thoại hết sức tức giận: “Có phải anh đã quên thân phận của anh rồi không!”
 
Tình nhân nhỏ cũng dám nói chuyện như vậy với cô?
 
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến “thân phận” bây giờ của mình, mặt lại đen đi thêm một tầng.
 
Anh hít một hơi, nói: “Chưa quên.”
 
“Nhưng buổi chiều hôm nay tôi vẫn phải tới.” Hoắc Đình Sâm còn nói.
 
Cố Chi tức điên rồi: “Anh anh anh anh dám!”
 
“Anh muốn nói với em trai tôi thế nào? Anh là tình nhân chứ không phải là anh rể!”
 
Hoắc Đình Sâm nghe thấy hai chữ “anh rể”, cảm thấy có thể Cố Chi vẫn không biết mình bị người ta bán mất rồi, anh cười lạnh một tiếng: “Tôi là tình nhân, vậy Hà Thừa Ngạn chính là anh rể sao?”
 
Cố Chi ngơ ngác.
 
Hà Thừa Ngạn? Vì sao Hoắc Đình Sâm biết Hà Thừa Ngạn?
 
“Anh, anh có ý gì?” Cô hơi nói lắp, không biết vì sao mà Hoắc Đình Sâm biết Hà Thừa Ngạn, vậy mà lại khiến cô có một loại ảo giác mình bị tình nhân của mình bắt gian.
 
Cố Chi nghĩ đến dáng vẻ tranh giành tình cảm trước đó của Hoắc Đình Sâm, bây giờ anh lại biết Hà Thừa Ngạn, cô không nhịn được mà sợ run cả người.
 
Hoắc Đình Sâm vô cùng mỉa mai nói: “Lời này nên là tôi hỏi em nhỉ, em và Hà Thừa Ngạn có quan hệ thế nào?”
 
“Tôi và anh ta?’ Cố Chi cảm thấy loại tình nhân âm dương quái khí như Hoắc Đình Sâm thật không dễ dụ: “Tôi và anh ta mới gặp nhau tổng cộng hai lần, có thể có quan hệ gì?”
 
Sau khi Hoắc Đình Sâm nghe được chỉ mới gặp nhau tổng cộng hai lần thì biểu hiện trên mặt trở nên hòa hoãn hơn không ít, sau đó anh lại nói: “Em trai em gọi Hà Thừa Ngạn là anh rể đấy, cổ vũ Hà Thừa Ngạn theo đuổi em.”
 
Cố Chi không thể tin được: “Thật, thật sao?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Tối hôm qua, tiệm cơm Cẩm Giang.”
 

Cố Chi: “... … …”
 
Cố Chi không nghĩ tới chỉ một lúc như vậy mà Cố Dương đã nói chuyện đó với Hà Thừa Ngạn rồi, thằng nhóc thối này.
 
Cố Chi hắng giọng một cái: “Đừng suy nghĩ nhiều, anh là tình nhân, Hà Thừa Ngạn chẳng là cái thá gì.”
 
Sau khi Hoắc Đình Sâm nghe được thì thỏa mãn hừ một tiếng.
 
Cố Chi đang suy nghĩ xem làm thế nào đến nói với thằng nhóc thối Cố Dương này là chị của em không xứng với Hà Thừa Ngạn, để cậu bỏ ý nghĩ này đi.
 
Hoắc Đình Sâm: “Bốn giờ rưỡi chiều tôi tới, em nhất định phải học.”
 
“Không muốn!” Cố Chi lập tức kêu lên, cô tuyệt đối sẽ không để cho Cố Dương biết mình nuôi tình nhân, thấy Hoắc Đình Sâm quan tâm bài vở của cô như vậy, lại đã tiết lộ với cô chuyện Cố Dương làm phản, thế là cô nhường một bước: “Có thể chuyển sang học ở nơi khác.”
 
Hoắc Đình Sâm suy nghĩ một chút, sau đó anh nói: “Khách sạn Westin.”
 
Cố Chi đang muốn phản bác là anh nói khách sạn là có ý gì, đi quán cà phê không được sao, sau đó cô lại nghĩ tới loại địa điểm công cộng như quán cà phê nhiều người nhiều phức tạp, cô và Hoắc Đình Sâm đều là nhân vật của công chúng, quả thật khách sạn tương đối đảm bảo.
 
Cố Chi đồng ý, vì sự an toàn, cô còn cố ý gọi điện bảo Hoắc Đình Sâm đừng gióng trống khua chiêng, khiêm tốn một chút, đừng để bị người ta nhận ra.
 
Hoắc Đình Sâm nói được.
 
Bốn giờ chiều, Cố Chi từ Âu Nhã Lệ Quang đi ra ngoài.
 
Hôm nay trên trời có mặt trời, vì tránh nắng mà trước khi ra cửa Cố Chi còn cố ý đội mũ phớt và đeo kính râm của mình, là phong cách phú bà thần bí của thành phố Thượng Hải.
 
Cố Dương: “Chị, chị đi đâu vậy?”
 
Cố Chi nghĩ thầm lần sau sẽ nói tên nhóc này không được nhận anh rể lung tung, cô đáp: “Đi họp ở công ty điện ảnh.”
 
“Ồ.” Cố Dương gật đầu.
 
Ở khách sạn Westin, Hoắc Đình Sâm tới trước, anh đặt phòng cao cấp nhất.
 
Cố Chi phát hiện ra phòng Hoắc Đình Sâm đặt là căn phòng trước kia mình ở.
 
Bố cục của căn phòng vẫn giống trước kia như đúc, chỉ là khi Cố Chi nhìn thấy chiếc giường trong phòng ngủ, nghĩ đến buổi tối mình bị làm phát khóc đó, cô có chút không được tự nhiên, mặt ửng đỏ.
 
Bên trong phòng có một bàn sách lớn kiểu châu Âu hướng về phía mặt trời.

 
Hoắc Đình Sâm đặt sách giáo khoa lớp 4 lên trên bàn sách: “Đến đây đi.”
 
Cố Chi lấy mũ trên đầu xuống treo lên móc áo ở cửa: “Ừm.”
 
Cố Chi ngồi xuống, Hoắc Đình Sâm bắt đầu đọc bài mới cho cô, giọng nói người đàn ông trầm thấp, đọc bài vô cùng dễ nghe.
 
Chỉ là hôm nay Cố Chi vẫn luôn mất hồn.
 
Trước kia chắc chắn là có đánh chết cô cũng không nghĩ ra, mình và Hoắc Đình Sâm một ngày nào đó cô nam quả nữ chạy đến khách sạn thuê phòng vì học tập.
 
“Cố Chi.” Hoắc Đình Sâm thấy Cố Chi vẫn luôn mất hồn thì thả sách giáo khoa trong tay xuống.
 
“Ồ?” Cố Chi lấy lại tinh thần.
 
Hoắc Đình Sâm: “Đang nghĩ gì vậy?”
 
Cố Chi không tiện nói rằng mình cảm thấy nơi này kỳ lạ, cô xẹp miệng: “Không có gì.”
 
Cô đột nhiên lại hỏi: “Vừa rồi lúc anh đặt phòng có để lộ thân phận không, có ai nhận ra anh không?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Không có.”
 
Anh một lần nữa cầm lấy sách giáo khoa: “Nghe giảng đàng hoàng.”
 
Cố Chi “Ồ” một tiếng, dẩu môi.
 
Uổng cho cô trước đó còn có chút lo lắng Hoắc Đình Sâm có thể ở trong phòng khách sạn thừa cơ hội làm gì cô hay không, không nghĩ tới bây giờ người đàn ông này ngay thẳng công chính, chỉ muốn đốc thúc cô học tập.
 
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi một lần nữa nghe giảng bài.
 
Có trời mới biết, hiện tại anh có bao nhiêu mong muốn trực tiếp ném cái cây xiêu vẹo này lên trên chiếc giường kia.
 
Sau đó mặc cho cô gọi, mặc cho cô ầm ĩ, một mực làm tới phát khóc.
 
Hoắc Đình Sâm hít một hơi thật sâu, suy nghĩ đến chữ “Hoắc Đình Sâm, xx” lần trước trên sách học.
 
Cố Chi đang cảm ơn anh, cảm ơn sự dạy bảo của anh, anh không thể làm ra loại chuyện đó với học sinh biết cảm ơn được.
 
Hoắc Đình Sâm: “Tiếp tục.”
 
Giờ học của hai người hết thảy hai tiếng đồng hồ, kết thúc lúc sáu giờ rưỡi.
 
Cố Chi không biết vì sao mà luôn có loại chột dạ giống như làm trộm, cô đội mũ phớt và đeo kính râm đi ra ngoài, còn bảo Hoắc Đình Sâm đợi cô ra ngoài đã rồi anh ra sau.
 
Dáng vẻ Hoắc Đình Sâm là vô cùng cạn lời.
 
Cố Chi quay về Âu Nhã Lệ quang, thím Lý đã nấu cơm xong rồi.

 
Cố Dương: “Chị, chị họp xong rồi?”
 
Cố Chi gật đầu: “Ừm.”
 
Ăn cơm tối xong, Cố Chi cảm thấy cần phải dạy dỗ Cố Dương một trận đàng hoàng.
 
“Cố Dương, có phải là em có chuyện gì giấu giếm chị không.”
 
Cố Dương: “Hả?”
 
Cố Chi nhíu mày: “Không được ở bên ngoài nhận anh rể lung tung.”
 
Cố Dương không nghĩ tới lại bị Cố Chi biết được, cậu lập tức có chút xấu hổ mà cúi đầu: “Em xin lỗi chị.”
 
Cố Chi: “Hà công tử tốt như vậy, chị của em không xứng, đừng có nghĩ Đông nghĩ Tây nữa, biết chưa?”
 
“Vì sao không xứng?” Cố Dương ngẩng đầu hỏi.
 
Cố Chi: “... … …” Cũng không thể nói là mình nuôi sáu tình nhân được, hơn nữa cũng đã sớm không phải là hoàng hoa đại khuê nữ trong sạch gì nữa.
 
“Dù sao thì cũng là không xứng.” Cố Chi phồng má: “Sau này nếu em còn nối dây tơ hồng lung tung như vậy nữa, chị sẽ tức giận.”
 
Vẻ mặt Cố Dương ỉu xìu: “Em xin lỗi.”
 
Cố Chỉ cảm thấy mình có thể đã nói nặng lời rồi, cô lại vỗ vai Cố Dương: “Chị có việc gì đều không dối gạt em, em có việc gì cũng không được giấu giếm chị, không được ở sau lưng chị đi nhận anh rể lung tung, sẽ bị người ta chế giễu.”
 
Cố Dương ngẩng đầu nhìn Cố Chi, sau đó cậu gật đầu: “Vâng.”
 
Cố Chi hài lòng cười cười.
 
Ngày hôm sau, sau khi Cố Chi rời giường thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, cô vừa xuống lầu vừa cười với Cố Dương đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo: “Chào buổi sáng.”
 
Cố Dương ngẩng mặt lên từ trong tờ báo, ánh mắt kỳ lạ khó hiểu mà nhìn Cố Chi.
 
Cố Chi mơ hồ cảm thấy không thích hợp: “Sao vậy?”
 
“Chị.” Cố Dương chậm rãi nói: “Không phải chị nói hôm qua chị đến công ty điện ảnh họp sao?”
 
“Đúng, đúng vậy.” Nụ cười của Cố Chi lập tức trở nên có chút cứng ngắc: “Làm sao vậy?”
 
Cố Dương đưa tờ báo trong tay cho Cố Chi.
 
Tiêu đề -----
 
Hai tiếng đồng hồ ở khách sạn Westin, sự độc sủng phú bà thần bí thành phố Thượng Hải.