Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi

Chương 60: “Anh không phải anh trai của em.”


Cao Lâm Hạo nhìn Diệp Lệnh Uý rồi nhìn Phí Lan, lại nhìn Diệp Lệnh Uý rồi nhìn Phí Lan, nhìn cảm xúc trong mắt Phí Lan dần thay đổi. Cậu ta chơi với Phí Lan lâu vậy rồi, mấy cái khác thì không hiểu chứ nhìn sắc mặt anh Lan thì chuẩn phết.

Bỗng nhiên cậu ta nghĩ đến dạo trước, lúc ở trên hàng lang mấy người bọn họ tán gẫu về mẫu người mà mình thích, anh Lan nói gì nhỉ, nói gì nhỉ…

Cao Lâm Hạo cố sức tìm đáp án của anh Lan lúc đó từ trong kí ức.

Đẹp, chịu được giày vò.

Đúng vậy, chịu đựng được sự giày vò của hắn.

Cao Lâm Hạo lo lắng ngẩng mặt nhìn Diệp Lệnh Uý, sợ rằng tố chất thân thể của Diệp Lệnh Uý khó mà chịu được sự giày vò của anh Lan.

Đừng giày vò đến nỗi “đi tong” nha.

Diệp Lệnh Uý ung dung đón nhận ánh nhìn soi xét và đăm chiêu của Phí Lan. Cậu lập tức nở nụ cười, nhảy từ trên bệ cửa sổ vào phòng học. Một góc vạt áo lướt qua từ bệ cửa sổ, ngay cả bóng cũng không còn sót lại.

Miệng Trần Phong Bảo há to, mãi cho đến khi Diệp Lệnh Uý trở về lớp học, cậu mới lắc đầu, chậc chậc một tiếng: “Người cậu ấy gọi chắc chắn không phải tôi.”

Ban đầu Cao Lâm Hạo còn lo lắng đủ kiểu, nhưng rồi nghe được lời lầm bầm của Trần Phong Bảo thì sững sờ, cậu nói bằng giọng khó tin: “Bảo Tử, không có da mặt dày một thước thì không thể nói ra được câu này đâu.”

“Nếu mày có dĩa đậu phộng…”

*Câu gốc là “但凡有一粒花生米也不会醉成这样”, dịch word by word là “Nếu có dĩa đậu phộng ở đây thì mình sẽ không bị say tới mức này”, hàm ý muốn nói “Tỉnh lại đi đừng mơ nữa”.

Trần Phong Bảo dùng tàn thuốc phủi cậu ta: “ Cút con mẹ mày đi.”

Lý Kính là người cuối cùng dời ánh mắt đi. Sau khi không nhìn nữa, cậu lại ngó sang Phí Lan: “Anh Lan, mày với Diệp Lệnh Uý thành đôi rồi à?”

Lời này vừa được nói ra thì không khí cũng ngừng chuyển động.

Cao Lâm Hạo cúi đầu khẩy đầu ngón tay mình, cậu chỉ vô tình nhìn thấy anh Lan hôn Diệp Lệnh Uý, nhưng thành đôi hay chưa… cậu thực sự không rõ chuyện này.

Khuôn mặt của Trần Phong Bảo – người duy nhất chả hiểu mô tê gì – đầy vẻ mờ mịt: “Mày đang nói gì thế? Sao mày lại cho là thế?”

Cao Lâm Hạo cũng được coi như là người biết một chút xíu về chuyện này, tự dưng cảm thấy thành tựu gớm, thế là cậu nhìn Trần Phong Bảo với vẻ cảm thông: “Mày tội nghiệp quá, mày ngốc thật đấy.”

Đáp lại câu nói của cậu ta là một đầu thuốc lá bị ném sang.

Phí Lan không phản ứng gì với hai người cứ chạy đuổi nhau rồi tay đấm chân đá này, hắn rũ mắt, lấy đầu thuốc giữa răng ra, gật đầu: “Ừ, thành đôi rồi.”

Cao Lâm Hạo không ngờ anh Lan sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế. Không đúng, sao bọn họ lại thành đôi rồi? Không phải mới đây vẫn còn hôn trộm người ta à? Bộ có gì xảy ra mà cậu ta không biết sao? Cậu không cho phép mình không biết.

“Cút cút cút.” Cao Lâm Hạo đẩy Trần Phong Bảo ra, lại gần ngồi xổm trước mặt Phí Lan: “Anh Lan này, hai đứa mày thành đôi từ hồi nào thế?”

“Hôm qua.”

Hôm qua?

Hôm qua!

Lý Kính không phấn khởi kích động giống Cao Lâm Hạo và Trần Phong Bảo, cậu ta lắc đầu: “Tình yêu nồng cháy luôn luôn ngắn ngủi như pháo hoa, trôi qua trong chớp mắt.”

Cậu ta nói xong thì Cao Lâm Hạo và Trần Phong Bảo cùng nhau nhìn về phía cậu ta với ánh mắt ngạc nhiên.

Bị hù cho điên rồi à?

Phí Lan chớp mắt, cười như không cười nhìn Lý Kính: “Tao cho mày một cơ hội, nói lại lần nữa.”

Lý Kính: “…”



Mấy người Cao Lâm Hạo cũng biết ngày mai Diệp Lệnh Uý phải tiến hành phẫu thuật, vì là đại phẫu nên chiều nay cậu phải đến bệnh viện chuẩn bị trước.

Cũng chính là một tiếng đồng hồ sau.

Diệp Lệnh Uý đang ngủ trưa thì bị Cao Lâm Hạo lay tỉnh, trong mắt còn chứa vẻ gắt gỏng khi chưa ngủ đủ mà bị làm phiền: “Cậu làm gì đó?”

“Chiều nay cậu phải đến bệnh viện đúng không?” Cao Lâm Hạo ngồi ở chỗ của mình, bắt đầu lải nhải: “Sao cậu không nói cho tôi biết? Nếu không nhờ anh Lan nói cho tôi biết, vậy khi nào tôi mới có thể biết được? Cậu xem tôi là gì? Không lẽ tôi không phải người quan trọng nhất của cậu hả?”

Tình cảm sâu đậm đến thế, vậy mà chẳng để người ta trong lòng.



Trần Phong Bảo đứng trên hành lang giơ bàn tay vỗ một cái vào gáy Cao Lam Hạo: “Mày lại diễn cái gì đó? Mày là người quan trọng nhất của ai?”

Cao Lâm Hạo lập tức cảm thấy tủi thân cực kỳ: “Tốt xấu gì cũng được xem như một trong những người quan trọng nhất chứ…”

Diệp Lệnh Uý hơi bất đắc dĩ, cậu lười biếng dựa trên bàn: “Tôi biết, tôi sợ mấy cậu lo lắng nên không nói cho ai hết.”

“Ngày mai tôi xin nghỉ học đến bệnh viện đợi cậu.”

“Tôi cũng đi.”

“Tôi xem tình hình đã, gần đây tôi đang sắp xếp lại mấy lời trích dẫn của tôi, tôi sắp xuất bản sách rồi.”

Cao Lâm Hạo: “…”

“Không cần đâu, mấy cậu đến cũng chỉ đợi thôi, nếu như cứ muốn đến thì đợi đến tối đi, tối mấy cậu tan học thì tôi cũng phẫu thuật xong rồi.”

Mấy người bọn họ nghĩ lại thấy cũng đúng, họ đi cũng không giúp được gì.

“Phí Lan đi cùng tôi là được rồi.” Diệp Lệnh Uý lại nói.

Giống như đâm thẳng một nhát dao vào ngực Cao Lâm Hạo.

Cao Lâm Hạo nhìn Phí Lan đi vào từ cửa phòng học. Cậu ta rất rất là không phục, gì chứ, mình đi thì không giúp được gì, anh Lan đi thì giúp được chắc?

Buổi chiều, Diệp Lệnh Uý xin nghỉ.

Qua một lúc lâu mà Phương Khả Mông chưa phản ứng lại kịp. Anh hơi bối rối làm đổ ly nước trên bàn, nước tràn ra cả một bàn làm ướt bài thi. Anh luống cuống dọn dẹp, vừa dọn vừa nói: “Sao giờ mới nói với thầy? Có cần thầy đi cùng em không? Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Anh không hiểu y học nhưng cũng biết cấy ghép nội tạng mang nghĩa gì, lại còn là loại cơ quan quyết định sống chết như tim nữa.

Diệp Lệnh Uý gật đầu: “Chuẩn bị xong hết rồi ạ.”

Thấy Phương Khả Mông luống cuống như thế, Diệp Lệnh Uý biết người thầy này đang quan tâm mình. Anh không giống với Trương Nhàn. Trương Nhàn dạy cậu hai năm nhưng sẽ không hỏi cậu thêm một chữ. Còn với Phương Khả Mông, chỉ cần là học sinh của anh, dù cho thành tích tốt hay không tốt anh vẫn sẽ đối xử bình đẳng như nhau.

“Vậy em phẫu thuật xong thì nhớ bảo người nhà em gọi điện thoại báo cho thầy.” Phương Khả Mông nhìn tên của hai người trên giấy nghỉ phép, ngoài Diệp Lệnh Uý còn có Phí Lan, anh giả vờ như không thấy gì hết, ký tên mình lên giấy xin nghỉ.

“Dạ.” Diệp Lệnh Uý trả lời.

Lúc cậu cầm giấy xin nghỉ xuống cầu thang, Trương Nhàn cầm vài cuốn giáo trình đi lên, đúng lúc đụng phải Diệp Lệnh Uý.

Diệp Lệnh Uý nhắm mắt làm ngơ chuẩn bị lướt thẳng qua thì Trương Nhàn lại gọi cậu. Hôm nay cô không mang đôi giày cao gót tràn đầy khí thế nữa, cô mang một đôi giày đế bằng màu mơ nhạt, tóc buông xõa sau vai. Khoảng thời gian này không nghe thấy cô ầm ĩ, không ngờ khi gặp lại, vậy mà trông cô lại trẻ hơn vài tuổi.

Cậu có nghe bạn trong lớp nói qua, dường như Trương Nhàn mang thai rồi.

Diệp Lệnh Uý hơi khó chịu.

Cậu nhíu mày lại.

Cô lý giải cái chau mày của Diệp Lệnh Uý là vì cậu còn thù hằn cô. Cô do dự một hồi rồi nói: “Chuyện trước đây là cô sai, em…”

“Đừng để trong lòng ạ?” Diệp Lệnh Uý thẳng thừng ngắt lời cô: “Em chẳng có gì để nói với cô hết, hẳn cô vẫn còn nhớ buổi tối hôm cô chuyển em đến lớp 1 em đã nói gì rồi, em nói cô sẽ hối hận, cô nói cô sẽ chờ.”

“Cô hối hận rồi, phải không ạ?” Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên xuất hiện nụ cười phục thù xấu xa. Không hiểu sao Trương Nhàn thấy hơi ớn lạnh khi thấy nụ cười đó.

“Cô rất xin lỗi.” Trương Nhàn yếu ớt giải thích. Sau khi phát hiện mình mang thai, tâm trạng của cô thay đổi rất nhiều, cô cũng bắt đầu dần dần hiểu ra những đạo lý mà thầy giáo nói với cô nhưng cô không tán thành ngày trước.

Diệp Lệnh Uý mỉm cười, cậu không tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa mà đi xuống lầu. Trong cuộc đời thảm thương này, Trương Nhàn cũng là một nhân vật không thể xem thường.

Dựa vào đâu chứ? Sao cô lại có thể trải qua những gì tốt đẹp?

Diệp Lệnh uý thở ra một hơi, cậu nhìn khói trắng lượn lờ trong không khí, vẻ mặt cậu tối tăm u ám.

Cho đến khi cậu thấy người đang đợi mình nơi cổng trường.

Phí Lan cưỡi con xe đạp, cặp sách để phía trước, một chân chống trên mặt đất, một chân đặt trên bàn đạp, hắn vỗ vỗ chỗ yên sau xe: “Hôm nay chúng ta chạy xe đạp qua đó.”

Diệp Lệnh Uý chạy đến, gió nâng đỡ vạt áo cậu tung bay.

Họ đều biết độ nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này, cả độ nguy hiểm sau khi phẫu thuật, nhưng họ đều im lặng không nhắc đến.

Không biết Phí Lan lấy khăn quàng cổ ra từ khi nào. Dù vẫn đang là mùa thu, mặt trời vẫn treo giữa bầu trời, nhưng hắn vẫn quấn khăn quàng kín kẽ cho Diệp Lệnh Uý, kéo khoá kéo đồng phục của cậu lên cao nhất, còn cơ thể của hắn lại ngăn cản mọi cơn gió đi qua.

Bệnh viện cách trường học không xa, băng qua vài cột đèn giao thông là đến. Bây giờ cũng không phải giờ cao điểm, người di chuyển trên đường cũng không quá đông.



Diệp Lệnh Uý ôm eo Phí Lan, ngón tay bắt đầu nghịch ngợm, mò lên mò xuống tán loạn khắp nơi, mò đến nỗi hô hấp của Phí Lan cũng rối loạn.

Lúc đợi cột đèn giao thông cuối cùng, Phí Lan đè tay Diệp Lệnh Uý, nhẹ nhàng nắm lấy: “Diệp Lệnh Uý, anh nhắc nhở em, bây giờ anh không phải anh trai của em nữa, anh là người yêu của em.”

“Dạ.” Diệp Lệnh Uý chớp mắt hai cái: “Vậy thì sao hả anh?”

“Nếu anh là anh trai em, anh sẽ cản em lại như thế này.” Phí Lan dừng một lát, tiếp tục nói: “Nhưng anh là người yêu của em, anh sẽ “đè” em, hiểu chưa?”

Rất lâu sau đó Phí Lan không nghe thấy người sau lưng nói gì, vẫn còn nửa phút mới chuyển sang đèn xanh, cuối cùng Phí Lan cũng nghe thấy Diệp Lệnh Uý nói chuyện.

“Phí Lan, anh quay sang đây đi.” Giọng nói của thiếu niên vừa trong sáng vừa hùng hồn thẳng thắn.

Phí Lan bất đắc dĩ quay đầu nhìn cậu, còn chưa kịp nói gì thì bị giữ cổ kéo đầu cúi xuống. Diệp Lệnh Uý hôn hắn cực kỳ bá đạo, sau đó cậu lùi ra một chút: “Phải là em “đè” anh mới đúng.”

“…”

“Được thôi.” Phí Lan liếm khoé môi: “Đợi em khoẻ hơn, anh trai sẽ cho em “đè”.”

Đèn xanh sáng lên, Phí Lan thong thả chở Diệp Lệnh Uý đi về trước, không chút do dự.

Hình bóng hai cậu thiếu niên vừa trẻ trung lại mạnh mẽ.

Giá chữ thập màu đỏ tươi đứng lặng trên đỉnh bệnh viện tạo cảm giác vô cùng trang nghiêm, nó thề với mỗi bệnh nhân trong thầm lặng rằng: Tôi sẽ vì sự sống, vì y học mà hiến dâng trọn vẹn cả đời.



Ngày mai Diệp Sầm có một cuộc họp rất quan trọng. Cuộc họp bao gồm vài tập đoàn kinh doanh lớn ở Thân Thành. Một trong những tập đoàn thu được lợi ích lớn nhất là sản nghiệp hoạt động dưới tay Diệp Tổ Mẫn. Nhưng nếu Diệp Sầm không có mặt, dù cuộc họp này vẫn diễn ra nhưng cũng sẽ không có bất kỳ giá trị hay ý nghĩa nào, tức là không có hiệu lực.

Anh bắt buộc phải tham dự.

Dì Lệ đã vừa khóc vừa cười lau nước mắt mấy ngày rồi. Trước khi dì đến bệnh viện, Diệp Sầm còn đang bận xử lý văn kiện. Dì cau mày không tán thành, hàng ngàn lời chỉ trích trong lòng đều hoá thành một lời than thở. Những gì cần nói dì đã nói hết rồi, phải làm anh cũng làm cả rồi, Diệp Sầm làm thế nào là chuyện của bản thân anh.

Sau khi dì Lệ đi, cả căn biệt thự hoàn toàn rơi vào sự tĩnh mịch. Diệp Huyến cũng đã ở bệnh viện rồi. Tuy hắn què chân, ở phòng VIP của khoa chỉnh hình nhưng ngày nào cũng chạy về khoa nội tim mạch, bí mật quan sát đủ loại bệnh nhân, nghe bác sĩ và điều dưỡng nói những vấn đề cần chú ý với người nhà, còn hắn âm thầm ở bên cạnh ghi nhớ.

Diệp Sầm đặt bút xuống, nhéo ấn đường, anh xuống lầu chuẩn bị rót một ly cà phê.

Nhưng anh lại dừng bước trên cầu thang.

Trong phòng khách có một cây hạnh phúc rất lớn, hồi Diệp lệnh Uý học tiểu học có thắt dải lụa màu phía trên, người một nhà ăn cùng nhau bữa cơm thì cậu sẽ thắt lên đó một cái. Bây giờ lụa màu trên cây không còn nhiều nữa, mà cây cũng ngày càng sum suê.

Sự ân hận của Diệp Huyến rất rõ ràng và triệt để. Hắn đặt hình Diệp Lệnh Uý hoặc hình họ chụp chung lúc nhỏ lên mỗi cái tủ cái kệ trong nhà. Diệp Sầm cũng không biết hắn lấy từ đâu ra, có lẽ là hỏi dì Lệ. Diệp Huyến là một đứa có tính cách kì quặc, quả thực việc hắn có thể đi tìm dì Lệ xin mấy thứ này là chuyện sẽ làm bằng bất cứ giá nào.

Nhờ Diệp Huyến ban tặng, bây giờ khắp nơi trong nhà đều có thể thấy bóng dáng Diệp Lệnh Uý.

Tầm mắt của Diệp Sầm lướt qua từng khung ảnh, cuối cùng anh cũng pha xong cà phê một cách trôi chảy. Anh cầm điện thoại bàn trong phòng khách lên, tạm ngừng một chốc rồi gọi đến điện thoại của nhà tổ họ Diệp.

“Alo.” Là giọng của Diệp Nguyên.

“Anh là Diệp Sầm, em gọi ông nội qua nghe máy đi.”

“Dạ được!” Diệp Nguyên nhanh chóng bật nhảy lên từ sô pha.

Qua một lúc, Diệp Tổ Mẫn đến nhận máy: “Có chuyện gì thế?” Giọng điệu của ông lão vui vẻ nhẹ nhàng.

Diệp Sầm nhắm mắt, em trai của anh sắp phải nằm lên bàn phẫu thuật rồi, thằng bé phải vật lộn trên ranh giới sống chết.

“Con muốn hoãn hội nghị ngày mai.” Diệp Sầm ra quyết định, giọng điệu lạnh lùng cũng thay đổi trở nên kiên định hơn: “Thời gian bàn lại sau, ngày mai em út làm phẫu thuật, con phải qua đó.”

Trong đường truyền yên tĩnh một hồi lâu rồi lập tức truyền đến tiếng quát mắng của Diệp Tổ Mẫn: “Không nên trò trống gì! Ông dạy con thế này hả?”

Diệp Sầm cụp mắt, giọng nói trầm thấp, mặt không cảm xúc: “Ông không dạy con như vậy, nhưng bây giờ con không muốn nghe.”

“Nếu như ông còn gì muốn nói…” Diệp Sầm lễ phép nhưng lại xa cách, nếu nghe kĩ còn nghe ra được sự lạnh lùng trong đó: “Có thể liên hệ với trợ lý của con.”

Anh nói xong thì cúp điện thoại.

Diệp Nguyên ở bên kia đang chơi điện thoại đến là vui vẻ, Diệp Tổ Mẫn ban đầu thì hào hứng vui vẻ lại đột nhiên giơ tay ném điện thoại xuống đất, mọi thứ tan vỡ và rối loạn, cậu lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Diệp Tổ Mẫn tức đến nỗi mờ mắt, ông đỡ tay vịn sô pha, quát mắng: “Đồ ngỗ ngược! Bất hiếu!”

Hết chương 60.