Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi

Chương 66: “Phí Lan chưa tỉnh ngủ”


“Buông tay!” Trong một con hẻm nhỏ bên cạnh trường cấp ba, người phụ nữ mặc chiếc váy liền thân với vành mắt ửng đỏ đang kìm nén giọt lệ trong mắt. Cô đi vài bước nhưng vẫn không cam lòng quay người lại, buông lời hung hãn: “Em cho anh thêm nửa tháng, anh tự xem xét mà làm.”

Triệu Lân cứ tưởng Trương Nhàn nói xong sẽ rời đi nhưng cô không như thế, cô đứng ở chỗ cũ nhìn hắn với vẻ thất vọng và buồn bã. Nỗi áy náy trong lòng Triệu Lân ngày càng nhiều thêm, hắn đến gần rồi nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Trương Nhàn, hạ giọng: “Em cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này, gần đây trong thành phố đang bình xét chức vụ, chờ chuyện này trôi qua, anh sẽ lập tức nói rõ với cô ấy.” 

Trương Nhàn tránh khỏi tay Triệu Lân: “Bản thân anh có tin nổi lời anh nói không? Em vừa mới phát hiện anh đã kết hôn thì anh nói với em thế này đây. Bây giờ em mang thai rồi, anh còn lừa em! Anh xem em là thứ gì? Anh thật sự tưởng rằng em rất dễ ức hiếp phải không?”

Triệu Lân phát hiện ra nỗi hận nơi đáy mắt Trương Nhàn, cõi lòng hắn lạnh lẽo, hắn lập tức nhún nhường hơn: “Anh không có…”

Nếu tự hỏi bản thân mình, Triệu Lân cảm thấy hắn thực sự yêu người con gái này. Cô như một nàng thiên nga cao quý chứ không giống với cái người mềm mại tựa bông trong nhà, sống cùng người ấy chẳng có bất cứ thú vui nào đáng nói.

“Em nói rồi, em cho anh thêm thời gian nửa tháng, thời hạn mà đến, anh cùng em đến cục dân chính đăng ký kết hôn, không làm được thì đừng trách em.” Trương Nhàn nén nước mắt, cổ họng khàn đi, giữa gương mặt lại là vẻ mạnh mẽ uy nghiêm của một người phụ nữ thành công trong trường.

Triệu Lân ừ một tiếng: “Anh biết.”

Cách đó không xa, một bóng người chợt lướt qua.

Cậu chạy đến nỗi thở không ra hơi, chạy đến chỗ góc chết do mấy bồn hoa vây thành bên dưới toà giảng đường, đưa điện thoại cho người đang ngồi xổm trên bồn hoa: “Quay được rồi, không bị phát hiện.”

Một cậu trai đeo mắt kính, da trắng nõn lại lịch thiệp đứng ở bên cạnh, cậu ta cau mày: “Quay trộm là một hành vi không có đạo đức.”

Em lớp dưới nở nụ cười hơi ngại ngùng.

Cao Lâm Hạo nhấn mở album ảnh, thì thầm nói: “Tao bảo tao có đạo đức hồi nào, đạo đức có ăn được không? Cô ta có đạo đức ghê, cô ta có đạo đức mà còn làm người bồ nhí.”

“Ai bảo trước đây cô ta làm hết mấy chuyện thất đức chứ.” Cao Lâm Hạo cười hì hì, “Tao chẳng làm gì hết, nhưng cầm trong tay thôi thì cũng xem như một lá bài tẩy.”

Lý Kính hoàn toàn có cùng suy nghĩ, sau đó cậu sáp lại: “Vậy mày cho tao xem với.”

“Không phải mày vừa mới nói đây là hành vi không có đạo đức à? Mày đừng xem!”

“Tao chỉ đánh giá khách quan loại hành vi này thôi chứ chẳng liên quan gì đến tao.”

“…”

Ảnh là ảnh chụp liên tục, hơn một trăm tấm, xem chụp liên tục không kém video là bao. Sau khi Cao Lâm Hạo xem xong, cậu nhếch khóe mắt lia qua em lớp dưới một cái: “Rất tốt, cho cậu một cái hôn bự nè.”

Mặt em lớp dưới ửng đỏ, ấp úng trả lời: “Không… Không cần đâu ạ.”

Trần Phong Bảo vỗ vai Cao Lâm Hạo: “Được rồi Hạo Tử, lấy được đồ rồi thì đi thôi, đừng đứng đây lề mề nữa, tụi mình còn chưa ăn cơm trưa đó.”

Em khoá dưới vốn còn đang do dự có nên rời đi không thì nghe thấy bọn họ chưa ăn trưa, cậu liền lấy ra vài gói que cay từ trong túi áo đồng phục chia cho bọn họ mỗi người hai gói: “Em, em mua hồi nãy, mấy đàn anh có thể ăn trước cái này lót bụng chút…”

Cao Lâm Hạo lập tức rút “xoẹt” đi que cay từ tay cậu, cười thấy răng không thấy mắt: “Cảm ơn cậu nha.”

Mặt em lớp dưới cũng lập tức đỏ bừng lên, Trần Phong Bảo nhìn em lớp dưới hở ra là đỏ mặt, để lộ biểu cảm trầm tư.



Phí Lan đang ngủ trưa, Diệp Lệnh Uý dậy trước hắn. Cửa sổ hai bên lớp học đóng chặt, ngột ngạt vô cùng. Diệp Lệnh Uý kéo khoá kéo đồng phục, cậu muốn ra ngoài hít thở không khí.

Băng qua sân bóng là siêu thị trong trường học, bên cạnh siêu thị là một góc rất hẻo lánh do mấy cây long não vây quanh mà thành. Ở đó luôn có người lén lút yêu đương hay hút thuốc, hoặc làm một vài chuyện “bị cấm”.

Diệp Lệnh Uý vào siêu thị thì nghe thấy tiếng khóc lờ mờ truyền ra sau cái cây nọ. Khi cậu đi từ siêu thị ra ngoài, người đó vẫn đang khóc, hơn nữa còn là con trai.

Lạ quá.



Cậu lặng lẽ đi qua.

“Này, cậu không sao chứ?” Diệp Lệnh Uý vỗ vai cậu con trai ngồi xổm sau cái cây. Người đó cũng mặc đồng phục giống cậu, chỉ nhìn sau gáy thì thực sự không thể nhận ra là ai.

Hắn luống cuống dùng tay áo lau nước mắt, sợ sệt quay đầu lại, ngước mắt thì thấy bạn học cúi người nhìn mình còn ngậm một cây kẹo mút trong miệng. Bạn ấy cau mày nhìn hắn, ánh mắt hơi lo lắng dần dần trở thành ánh mắt giống như mèo con phát hiện ra đồ chơi thú vị.

“Vi Dương…” Diệp Lệnh Uý cụp mí mắt, trên mặt là vẻ hoài nghi vô tội giống trẻ con: “Tại sao cậu khóc?”

Vi Dương chưa từng nghĩ sẽ bị phát hiện, càng không ngờ người phát hiện ra bộ mặt nhếch nhác như thế của mình lại là Diệp Lệnh Uý.

Người mình ghét nhất cũng là người… nhất.

(*Chỗ này raw cũng ba chấm dị nên không rõ ý tác giả là gì.)

“Liên quan gì đến cậu?” Vi Dương đứng lên, nói bằng giọng hung hăng: “Cậu đang thương hại tôi?”

Diệp Lệnh Uý chớp mắt hai cái, nở nụ cười nói bằng giọng tò mò: “Tôi thương hại cậu làm gì? Cậu có gì đáng để tôi thương hại cậu nhỉ, không phải người lớp số 7 mấy cậu không đáng cho tôi thương hại.”

Người lớp số 7 mấy cậu?

Vi Dương nhìn cậu trai trước mặt, ánh mắt hắn trở nên hơi hốt hoảng. Đúng thế, cậu ấy đã không còn là người lớp số 7 nữa rồi.

Lúc này, hắn mới nghiêm túc quan sát Diệp lệnh Uý trước mặt.

Rõ ràng vẫn là người đó nhưng lại như thay da đổi thịt. Đồng phục dày dặn màu xanh nước biển mặc trên người cậu cũng không mang lại chút cảm giác nặng nề nào. Khuôn mặt trắng như tuyết hoàn toàn sạch sẽ, mí mắt hệt lông quạ tựa một nét mực đậm vẽ trên giấy. Cậu đứng ở đó trông như một cây hoa hồng dại mọc ra từ khe hở nơi vách núi dốc đứng.

Cậu là hương thơm, mùi hương mê hoặc lòng người quấn quanh toàn bộ cơ thể cậu.

Mọi người trong lớp nói cậu làm phẫu thuật. Bệnh tim trở thành chuyện của quá khứ. Hoa hồng vứt bỏ hơi thở bệnh tật, nó không chút do dự đâm chồi nảy lộc. Từng phiến lá xanh xoè ra, dáng vẻ mỹ lệ cuốn hút, nhưng vẫn còn nét ương bướng khó thuần, ngạo mạn và kiêu căng.

Còn cả thành tích thi tháng lần trước.

“Lần trước cậu thi không tệ, chúc mừng cậu.” Vi Dương nói với vẻ hơi trào phúng.

Nếu nói Vi Dương thật lòng cảm thấy vui vẻ cho cậu, chúc mừng cậu, Diệp Lệnh Uý vẫn thật sự không dám tin mấy. Nhưng bây giờ cảm xúc mà hắn thể hiện rất tự nhiên, hắn đang ghen tị.

“Cậu thi không tốt lắm, thật đáng tiếc.” Diệp Lệnh Uý hạ giọng, biểu cảm thương hại trên mặt cậu khiến Vi Dương vừa bối rối lại xấu hổ.

“Thi tháng lần trước cậu xếp hạng hơn bốn trăm. Tụt hạng nhiều thế…” Giọng Diệp Lệnh Uý từ tốn, tựa như cây dao nhỏ chậm rãi đâm vào da thịt Vi Dương, “Trương Nhàn chắc chắn không để cho cậu sống tốt, đúng không?”

“Chuyện không liên quan đến cậu.” Vi Dương lạnh lùng nói.

Bị nói trúng rồi.

Trương Nhàn rất xem trọng thành tích của học sinh. Dựa theo yêu cầu của cô với học sinh lớp mình, xuất hiện tình hình thành tích bất ngờ tụt dốc như Vi Dương, còn tụt đến mức độ dữ dội như thế, cô nhất định không thể chịu nổi.

Cô muốn loại bỏ toàn bộ nhân tố có khả năng dẫn đến việc Vi Dương tụt dốc thành tích, nếu như không có, vậy thì vấn đề xuất hiện trên người Vi Dương. Chép phạt, viết kiểm điểm, mời phụ huynh đều là thủ đoạn nghiêm phạt không đáng kể, Trương Nhàn am hiểu nhất là châm chọc khiêu khích, xúi giục học sinh cô lập, giết người không thấy máu.

“Được thôi,” Diệp Lệnh Uý bất lực thở dài, “chúc cậu may mắn.”

Vi Dương nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Lệnh Uý, ánh mắt hắn dần bắt đầu đánh mất tiêu cự. Bóng lưng Diệp Lệnh Uý trở nên mờ nhoè, dần trùng khớp với Diệp Lệnh Uý của vài tháng trước.

Diệp Lệnh Uý của mấy tháng trước vẫn trốn trong góc xó tựa như con chuột bị người ta ruồng bỏ sự tồn tại, bất kỳ ai cũng có thể giễu cợt cậu, có thể dùng lời nói thương tổn cậu. Mặc dù mọi người đều mặc đồng phục nhưng Diệp Lệnh Uý trông có vẻ luôn mờ nhạt, không có gì nổi bật.

Sự chế giễu và phớt lờ của Trương Nhàn đã trở thành kèn lệnh động viên mọi người tiếp tục làm điều ác.

Nhưng giờ đây lại đến lượt hắn.



Vi Dương nghĩ đến bạn cùng bàn lặng lẽ chuyển hết sách đi, còn hơi không dám nhìn vào mắt hắn. Bạn ấy nói nhỏ với hắn rằng: “Vi Dương, giờ mình không cùng ngồi với cậu nữa, ngồi ở đây mình không thấy rõ lắm.”

Bạn cùng bàn chuyển sang chỗ khác, bàn hắn lại trống rỗng, từ đầu đến cuối không có bạn cùng bàn mới nào đến. Hắn cũng dần bắt đầu im lặng. Ngày đó hắn soi gương trong nhà vệ sinh, chợt cảm thấy trên người mình cũng dần mất đi ánh sáng, cả cơ thể đều bị tầng mây tối tăm bao phủ.

Giống như những người bị cô lập, giống như Diệp Lệnh Uý trước đây.

Vi Dương hồi hồn, ánh mắt dần trở nên hung ác kiên định. Hắn tuyệt đối, tuyệt đối không được trở thành dạng người giống Diệp Lệnh Uý trước đây.

Không ai có thể điều khiển hắn, kể cả Trương Nhàn.

Diệp Lệnh Uý quấn đồng phục bước vào phòng học, vừa đúng lúc Phí Lan tỉnh dậy. Đoán chừng hắn vừa tỉnh, ngoài mặt là vẻ không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc chạm mắt với Diệp lệnh Uý, dường như hắn còn chưa hiểu người vừa bắt đầu ngoan ngoãn ở cạnh mình nằm ngủ sao bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớp học.

“Cho anh nè,” Diệp Lệnh Uý đặt lên bàn Phí Lan hai cây kẹo mút lấy ra từ trong túi đồng phục, “Em mới vừa đi mua đó.”

Phí Lan nhìn hai cây kẹo mút vị cam, hắn không cầm mà duỗi tay kéo ngón tay Diệp Lệnh Uý xoa nắn: “Có lạnh không?”

Diệp Lệnh Uý cảm thấy Phí Lan lúc này hơi lạ, hắn rất ít thân mật với cậu thế này trong lớp. Sau khi ngồi xuống cậu còn nắm ngược lại tay Phí Lan: “Vẫn ổn, em không lạnh đâu.”

“Kẹo mút ngon không?” Tầm nhìn của Phí Lan dời từ mắt Diệp Lệnh Uý xuống dưới, sau cùng đặt trên một lớp ánh nước lấp lánh nơi khóe miệng Diệp lệnh Uý.

Ánh mắt của đối phương hơi thẳng thắn quá, sự cảnh giác Diệp Lệnh Uý lập tức trỗi dậy.

Cao Lâm Hạo cũng quay đầu nhìn qua đây, nhưng khác ở chỗ cậu ta quay qua nhìn để hóng chuyện.

Cậu ta thích nhìn dáng vẻ Diệp Lệnh Uý đầu hàng, bị đè dưới móng vuốt của hổ đùa giỡn.

Bởi vì bình thường đều là Diệp Lệnh Uý đùa bỡn người khác.

“Ngon, ngon ạ.” Diệp Lệnh Uý lắp bắp trả lời, trong lòng hơi lăn tăn, cậu theo đó rụt cổ lại vào trong cổ áo.

Phí Lan cúi đầu nhưng hơi nghiêng nghiêng, lần đầu tiên để lộ ánh mắt đơn thuần: “Thật không?”

“…”

Cao Lâm Hạo cảm thấy hơi kỳ lạ, vừa bắt đầu thì cậu cứ tưởng anh Lan chỉ muốn trêu đùa Diệp Lệnh Uý, chọc cậu ấy chơi thôi, kết quả bây giờ đối phương thế này đây, bà mẹ nó rõ ràng là chưa tỉnh ngủ mà!

Cả tinh thần và lực chú ý đều rệu rã, anh Lan lúc này chẳng khác gì dã thú xổ lồng.

Cao Lâm Hạo nhìn Diệp Lệnh Uý còn chưa biết gì, cậu ta muốn nhắc nhở đối phương nên âm thầm duỗi tay kéo vạt áo Diệp lệnh Uý từ phía sau: “Diệp Lệnh Uý, cậu…”

Nhưng lời của cậu còn chưa nói xong thì bị Phí Lan nhận ra, vốn là con thú lười biếng ngửi giờ thấy loài khác cố gắng giẫm vào địa bàn của mình, hắn nâng mắt, im lặng nhìn đối phương.

Cao Lâm Hạo hoàn toàn bất động, từ từ, từ từ rút tay về.

Thương mà không thể giúp được, bạn của tôi ơi.

Diệp Lệnh Uý không hiểu Cao Lâm Hạo kéo cậu làm gì, cậu quay đầu hỏi Cao Lâm Hạo: “Cậu làm gì đó?”

Cao Lâm Hạo lắc đầu, không nói gì.

Diệp Lệnh Uý càng nghi ngờ hơn, cậu quay đầu lại, tầm nhìn đã trở nên tối tăm, trong hơi thở toàn là mùi rượu vang nhàn nhạt trên người Phí Lan. Môi Phí Lan không biết vô tình hay cố ý mà cọ cọ vành tai Diệp lệnh Uý, còn có xu hướng dần chuyển xuống.

“Diệp Kiều Kiều, để anh ôm em một lát.” Phí Lan lười biếng ngáp một cái, sau đó hắn cắn nhẹ vào bé cưng Diệp Kiều Kiều của mình.

Hết chương 66.