Trưởng lão râu bạc trắng của Đan Tiêu Môn đầu tiên là nâng Tư Hàn dậy, rồi sau đó lập tức giấu thần sắc nôn nóng trong mắt đi, khôi phục uy nghiêm như trước.
Làm xong những việc này mới lấy con mắt nhìn Dung Chân.
Ông ta tên là Đàm Bá Dực - trưởng lão đời đầu của Đan Tiêu Môn có tư lịch sâu nhất, tu vi đã đến Nguyên Anh, coi khinh Dung Chân một vị đệ tử mới vừa tới Luyện Khí như vậy là hết sức bình thường.
“Cổ điêu này……” Đàm Bá Dực nhíu mày, ông ta xoa xoa râu bạc trắng của mình, “Đã bị Thiên Lam Môn các ngươi thu phục?”
“Đúng vậy.” Dung Chân ngồi xổm xuống dưới, bế A Huyền lên trên mặt đất, thời điểm cúi người thì nhíu mày, nàng không thích thái độ của vị lão nhân râu bạc trắng này, quá cao cao tại thượng, làm cho người khác cảm giác không thoải mái.
“Thiên Lam Môn các ngươi……” Vì sao tùy ý dung túng cho yêu thú trông coi sơn môn đả thương người?
Nửa câu sau Đàm Bá Dực không dám nói ra, bởi vì ông ta nghĩ tới Tiết Cảnh Lam khi đến Đan Hà Môn làm khách , chớp mắt cả người lượn lờ kiếm ý.
Tu sĩ Nguyệt Chi Vực pháp thuật mềm như bông, sợ hãi nhất kiếm tu, mà Tiết Cảnh Lam trùng hợp chính là một vị kiếm tu tu vi thâm hậu hiếm thấy.
Đàm Bá Dực là người thông minh, có Tiết Cảnh Lam, ông ta không dám tìm phiền toái.
Nếu là tông môn khác, hiện tại nhất định phải trả đũa, an bày cho người khác tội danh dung túng yêu thú đả thương người.
“Thiên Lam Môn chúng ta thì làm sao?” Ở trong đêm đen, mặt băng phiếm ánh sáng nhạt, đôi mắt ôn nhuận đen láy của Dung Chân an tĩnh nhìn chằm chằm Đàm Bá Dực.
“Là Đan Hà Môn chúng ta đường đột.” Đàm Bá Dực khom người nói, “Cổ điêu Âm Phong Cốc này nguy hiểm, chúng ta cho rằng các vị ứng phó không nổi, liền phái người tới điều tra.”
“Trưởng lão.” Dung Chân ôm A Huyền, nghiêm túc nghe Đàm Bá Dực nói, rồi sau đó mới chậm rì rì nói, “Nơi này đã không phải Âm Phong Cốc, là Thiên Lam Môn.”
Những lời này của nàng có ẩn ý, phạm vi hai trăm dặm địa giới, đã có chủ nhân, mà Đan Tiêu Môn tự tiện xông vào sơn môn người khác, là muốn trả giá đại giới.
“Tiểu cô nương, ngươi những lời này là có ý tứ gì?” Đàm Bá Dực nheo mắt lại, ẩn chưa uy áp cường đại hướng Dung Chân bao phủ, yêu thú Thiên Lam Môn làm môn trung đệ tử bọn họ bị thương, hắn không truy cứu liền tính, thế mà nàng trái lại muốn Đan Hà Môn nhận lỗi?
Một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, không khỏi quá không biết tốt xấu rồi.
Dung Chân tay nắm thật chặt ôm A Huyền trong lòng ngực, nàng nháy mắt cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng nàng không có lui về sau nửa bước.
Việc này là Đan Hà Môn mạo phạm trước, nàng không cần thiết chịu thua.
Thời điểm cùng Đàm Bá Dực giằng co, Tư Hàn ở một bên điều tức chữa thương đi lên trước, ngăn trước mặt Đàm Bá Dực.
“Đàm trưởng lão, là chúng ta tự tiện xông vào sơn môn người khác trước.” Tư Hàn ho nhẹ một tiếng, “Chúng ta vẫn là đi về, giao cho chưởng môn định đoạt.”
“Tư Hàn!” Đàm Bá Dực thở dài một tiếng, ông ta biết vị đệ tử môn trung kiệt xuất này mang tiếng là tính tình ôn hòa thiện lương, nhưng tính nết như vậy ở Tu chân giới sao mà sống?
“Trưởng lão, trở về đi.” Tư Hàn đối Đàm Bá Dực lắc lắc đầu.
Nhưng vào lúc này, phía chân trời hiện lên lưỡng đạo ánh sáng, lại có lưỡng đạo hơi thở cường đại nhẹ nhàng tới gần.
Dung Chân ngẩng đầu, từ xa thấy được một mạt kiếm quang quen thuộc, Tiết Cảnh Lam là kiếm tu hiếm thấy ở Nguyệt Chi Vực, trường kiếm hắn bắt đầu múa là lúc có thủy mặc vựng lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Là sư phụ ta.” Dung Chân kinh hỉ nói.
Trong giây lát, Hạ Tiêu cùng Tiết Cảnh Lam đã rơi xuống đất, trường kiếm trong tay Tiết Cảnh Lam kiếm hóa thành quạt xếp, bị hắn cầm trong tay.
“Ai nha, thật đúng lúc mọi người đều tới Thiên Lam Môn.” Tiết Cảnh Lam từ từ nói, hắn nhìn chằm chằm Hạ Tiêu mỉm cười, “Đan Hà Môn các ngươi thật đúng là quan tâm môn phái chúng ta.”
Việc này là bọn họ mạo phạm trước, Tiết Cảnh Lam ở đây, Đan Hà Môn người cũng không dám tùy tiện lấy thế áp người, Hạ Tiêu cũng chỉ có thể trầm mặc gật gật đầu.
“Yêu thú trông coi sơn môn của các ngươi, không khỏi có chút quá hung ác.” Vẫn là Đàm Bá Dực sống lâu, phản ứng mau hơn, hắn quyết định đánh đòn phủ đầu, muốn giảm bớt sai lầm của mình, “Nếu muộn chút nữa, liền nháo ra tiếng xấu.”
“Dựa theo luật pháp Đế Huyền Điện, không báo tên họ, tự tiện xông vào sơn môn người khác, gây náo loạn động phủ, chủ nhân có quyền tru sát.” Tiết Cảnh Lam chậm rì rì nói, “Vẫn là đồ đệ ta tốt bụng, nếu là ta, đã mặc kệ tiếp tục ngủ rồi.”
“Ngươi ——” Đàm Bá Dực bị Tiết Cảnh Lam này một phen nói đến đỏ mặt, chỉ có thể căm tức nhìn Tiết Cảnh Lam, “Cho nên ngươi muốn như thế nào?”
“Đan Hà Môn nhận lỗi.” Tiết Cảnh Lam “Bá” mà mở ra quạt xếp, chậm rãi quạt nói.
Dung Chân đứng ở một bên, âm thầm phun tào Tiết Cảnh Lam trời lạnh cũng muốn cầm cây quạt giả làm cao thủ.
“Tất nhiên là phải nhận lỗi rồi, các vị muốn bồi cách nào?” Hạ Tiêu không muốn cùng Tiết Cảnh Lam trở mặt, chỉ có thể nhận.
Hắn muốn xem Tiết Cảnh Lam đưa ra điều kiện nhận lỗi, hắn có thể đáp ứng hay không.
“Ngươi xem Thiên Lam Môn chúng ta bây giờ có phải hay không có chút hoang vắng.” Tiết Cảnh Lam nhướng mày nhìn phía bốn phía núi hoang trụi lủi, “Đan Hà Môn tựa hồ dốc lòng dạy dỗ tu sĩ kiến trúc rất nhiều.”
Đan Hà Môn xác thật là dựa vào tu sĩ môn trung am hiểu kiến trúc xây dựng động phủ ra ngoài kiếm tiền, đây là nguồn thu vào to lớn cho tông môn bọn họ .
“Tiết chân nhân, ý của ngươi là ——” Hạ Tiêu chân mày cau lại.
“Giúp Thiên Lam Môn chúng ta xây dựng kiến trúc môn phái, việc này liền cho qua.” Tiết Cảnh Lam dứt khoát lưu loát mà đưa ra điều kiện.
Điều kiện này của hăn, nói khó cũng không khó, chỉ là đối với Đan Hà Môn có chút nghẹn khuất thôi, vốn dĩ nhìn trúng địa bàn bị người ta mua, bây giờ còn muốn giúp bọn hắn sửa nhà.
Cái này nói ra là chuyện gì?!
Hạ Tiêu mặt trầm xuống, hắn thật sự là rất khó buông khúc mắc mà đáp ứng điều kiện này.
Tiết Cảnh Lam tiếp tục dùng cây quạt quạt gió: “Ta giao du cũng coi như rộng, nếu Đan Hà Môn không muốn đáp ứng, quá hai năm, toàn bộ Tu chân giới đều biết các ngươi tự tiện xông vào sơn môn người khác còn chối không bồi thường.”
“Các ngươi xin lỗi, đại biểu ta sẽ tha thứ cho các ngươi chuyện tự tiện xông vào sơn môn này, mà việc nhận lỗi là phải đáp tạ đồ đệ ta ra tay cứu đệ tử môn trung các ngươi .” Tiết Cảnh Lam đối với việc này phân tích thật sự thấu triệt.
Ở đây tất cả mọi người biết, Đàm Bá Dực tốc độ chậm ba phần, nếu không phải Dung Chân xuất hiện, đem cổ điêu kêu trở về, này ba vị Kim Đan đệ tử phải ch·ết không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đương nhiên Dung Chân - một đệ tử có tu vi thấp như vậy, ở trong không gian sơn động độc lập làm sao phát hiện được hồ sâu có gì khác thường, bọn họ cũng cảm thấy thực khó hiểu.
Lúc này, Tư Hàn lại gọi một tiếng “Chưởng môn”, hắn gò má ửng đỏ, tựa hồ là bởi vì việc này cảm thấy ngượng ngùng.
“Có thể.” Hạ Tiêu thở dài một hơi, mặt âm trầm đáp ứng rồi, “Đan Hà Môn ngày mai liền phái người lại đây.”
“Được.” Tiết Cảnh Lam cười tủm tỉm mà đáp ứng.
Dung Chân nhón chân, nhìn theo đoàn người Đan Hà Môn rời đi, bóng dáng bọn họ thoạt nhìn có chút chật vật.
“Chúng ta có thể không cần phí tiền tạo phòng ở sao?” Dung Chân bắt được sự tình mấu chốt.
“Đương nhiên.” Tiết Cảnh Lam gật gật đầu, “Nghèo thì phải nghĩ vài biện pháp áp bức hàng xóm.”
Dung Chân an tâm, nàng tin tưởng tốc dộ kiến tạo của Tu chân giới, nhìn dáng vẻ, trong vòng một tháng nàng liền có thể vào phòng bình thường ở.
Nàng có phòng ở thuộc về chính mình, ngẫm lại liền cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc trước khi xuyên thư, nàng còn không có tiền đâu.
Dung Chân tâm tình nhảy nhót, nàng vuốt ve lông A Huyền trong lòng ngực, đối Tiết Cảnh Lam nói: “Đúng rồi, sư phụ, người đưa ta cái công pháp kia……”
“Con thành công rồi?” Tiết Cảnh Lam cười hỏi nàng.
“Thành công!” Dung Chân bắt đầu cùng Tiết Cảnh Lam vượt phục giao lưu, “Thật lợi hại.”
“Tốt rồi, chậm rãi tu luyện, A Dung tu luyện đến Kim Đan chính là thắng lợi rồi.” Tiết Cảnh Lam cổ vũ nàng.
Dung Chân nghĩ nàng khả năng sống không đến khi nàng tới Kim Đan kỳ, nhưng nàng vẫn là gật đầu.
Nàng còn muốn tìm Tiết Cảnh Lam trao đổi một ít chi tiết có liên quan đến linh hồn chi lực, nhưng Tiết Cảnh Lam lại hướng sơn động nơi xa nâng cằm: “Được, có thể đi nghỉ ngơi rồi.”
Dung Chân đáp lời, lại ôm A Huyền về tới sơn động.
Lúc này, đêm khuya bên hồ nước, chỉ còn lại Tiết Cảnh Lam cùng cổ điêu ngồi xổm một bên chơi.
Thấy Dung Chân rời đi, cổ điêu còn đứng tại chỗ, Tiết Cảnh Lam xem nó bộ dạng có chút ngốc, lại cười.
“Như thế nào, tìm thức ăn?” Tiết Cảnh Lam trêu chọc nói.
Cổ điêu sợ hãi hắn, đang chuẩn bị nhảy vào hồ nước, Tiết Cảnh Lam từ túi gấm không gian móc ra thứ gì.
Một khối thịt thú cực to bị hắn đem ra, Tiết Cảnh Lam đem thịt thú vứt cho cổ điêu, cổ điêu nhảy dựng lên, dùng miệng tiếp được.
“Làm tốt lắm, khen thưởng ngươi.” Tiết Cảnh Lam chắp tay sau lưng, để lại một câu như vậy.
Thân ảnh người mặc trường bào màu xanh lam hoàn toàn đi vào trong bóng đêm.
Tiết Cảnh Lam đi lên một chỗ trên đỉnh núi, nhìn vòng cô nguyệt phía chân trời, trong tay hắn kiếm huyền với trước người, ẩn ẩn có ánh thủy mặc hiện lên.
Lúc hắn vận công, cũng không biết thi triển pháp thuật gì.
Mà Dung Chân về tới hạt châu nhỏ màu xanh biếc, rửa mặt xong liền chuẩn bị tu luyện, tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể thay thế giấc ngủ banhwf cách tu luyện.
Lúc nàng bận lên bận xuống, A Huyền vẫn luôn nằm trên giường nghỉ ngơi, thẳng đến Dung Chân nhảy lên giường.
“A Huyền, ta muốn tu luyện!” Dung Chân xoa xoa tay, hưng phấn nói.
A Huyền nhấc lông mi lên, chậm rì rì mà liếc Dung Chân một cái, đôi mắt ánh kim yêu dị xán lạn.
Nàng có chút ngây thơ vô số tội mà nghĩ rằng dùng linh hồn chi lực tu luyện, hoá ra lại đơn giản như vậy.