Soái phủ vẫn như mọi ngày.
Buổi sáng sáu giờ liền có người hầu rời giường bắt đầu làm công việc của mình . Khí trời hôm nay mát mẻ, ánh nắng thay thế mưa dầm những ngày qua, hoa bên ngoài cũng đã nở, mà thiếu niên đang cười híp mắt nói chào buổi sáng càng là làm cho tâm tình mọi người tốt lên.
Bởi vì nụ cười của Thẩm Đồng hoàn toàn là phát ra từ chân tâm khiến cho người cảm thấy được sung sướng, huống hồ người cười lại là một thiếu niên xinh đẹp trong sáng như thế, quả thật muốn không có ấn tượng tốt cũng khó. Thẩm tiểu thiểu gia giương mắt liền nhìn thấy lão quản gia xa xa tới đây, lập tức liền mở miệng một tiếng giòn tan: "Quản gia bá bá chào buổi sáng!"
Lão quản gia vẫn giữ tư tưởng thời Mãn Thanh, vội hỏi: "Ai nha, tiểu thiếu gia, ngài là chủ nhân, làm sao có thể gọi nô tài như vậy, điều này là không được."
Hắn tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt lại ngậm đầy ý cười, ngay cả nếp nhăn đều chen đi ra. Thẩm Đồng hoàn toàn không cảm thấy được cách gọi của mình có cái gì không đúng, trước khi xuyên qua cậu chính là gọi quản gia nhà mình như vậy, bởi vậy chỉ tiếp tục nói: "Tủ sách ngày hôm qua cháu rất yêu thích , cám ơn quản gia bá bá!"
Quản gia hôm qua cấp Thẩm Đồng bố trí rất tỉ mỉ, không chỉ có đầy đủ mọi gia cụ , còn có một chút vật trang trí cùng thú bông. Nhận được giúp đỡ phải biết cám ơn là chuẩn tắc mà Thẩm mụ mụ đã giáo dục Thẩm Đồng -- một chuẩn tắc khác chính là tiểu hài tử có thể ngu dốt trì độn , có thể nghịch ngợm gây sự thậm chí có thể yếu ớt tùy hứng, thế nhưng nhất định phải dẻo mồm. ( =)) )
"Keng -- độ hảo cảm của quản gia Hàn Trung tăng cường 5 điểm, hiện độ thiện cảm 15."
"Keng -- độ hảo cảm của Hàn Trung tăng cường 10 điểm..."
Dụng cụ đo độ hảo cảm từ lúc Thẩm Đồng rời giường liền không có đình chỉ qua. Sáng sớm Thẩm Đồng đơn giản chỉ thông qua một câu chào buổi sáng cùng một nụ cười ngọt ngào, liền thăm dò độ hảo cảm của mỗi người, đã khóa được vài đối tượng nhiệm vụ, thậm chí phảng phất nhìn thấy độ thiện cảm đầy 70 sau đó che ngợp bầu trời gói quà sơ cấp hướng mình bay tới.
Vì vậy tâm tình của mọi người rất tốt , chỉ ngoại trừ Hàn Doanh. (눈_눈)
Thiếu soái đại nhân bắt đầu từ tối hôm qua đã không vui. Rõ ràng hôm qua ít nhất cũng có thể được một cái hôn ngủ ngon, thiếu niên đã bị vây ở dưới thân của mình không thể lui được nữa, bên trong tròng mắt chỉ có thân ảnh của mình, làm cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn -- nhưng không ngờ bạch quang lóe lên, đối phương vào thời khắc mấu chốt lại biến thành Hộ Tâm Kính.
Thiếu chút nữa đã quên bảo bối của mình còn là một tiểu yêu tinh.
# Tiểu yêu tinh nuôi trong nhà không nghe lời làm sao bây giờ #
#Làm thế nào thuần phục người yêu của ngươi #
# Bàn luận 108 ngoạn pháp trừng phạt #
Nháy mắt trong đầu Hàn Doanh liền lóe lên vô số ý nghĩ, trong mắt thậm chí mang theo tính kế. Thời điểm hắn còn niên thiếu đã có thể vì một lần ám sát mà không nhúc nhích ẩn núp chỉnh chỉnh hai ngày, cũng từng vì một hồi mưu kế mà tỉ mỉ bày kế chỉnh chỉnh một năm, Thiếu soái đại nhân từ trước đến giờ không thiếu kiên trì -- nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không trốn.
Kỳ thực Thẩm Đồng cũng không phải cố ý biến trở về nguyên hình, mà bởi vì hoá hình đã đến cực hạn mỗi ngày. Cảm giác của cậu đối với Hàn Doanh rất phức tạp, giống như chim non nhận định người thứ nhất nhìn thấy sau khi mở mắt ra chính là mẹ mình, Hàn Doanh là người thứ nhất cậu nhận thức khi tới thế giới xa lạ này, nên cậu đối với hắn có một loại sâu đậm ỷ lại cùng tín nhiệm khó hiểu, tin tưởng hắn sẽ không làm thương tổn chính mình, lại tự dưng cảm thấy được bất an cùng sợ sệt.
Điều dẫn đến trong tiềm thức Thẩm Đồng lựa chọn trốn tránh, cũng tại thời điểm sau khi ăn xong Hàn Doanh muốn mang cậu cùng đi quân bộ cậu đã đánh bạo từ chối.
"Ta không muốn đi." Ta muốn tu luyện còn phải tiếp tục xoát độ hảo cảm của quản gia bá bá!
Hàn Doanh nghe hơi dừng lại một chút, thần sắc chưa thay đổi, nắm nhẹ tay Thẩm Đồng : "Bảo Bảo, không nên chọc ta sinh khí."
Vì vậy tâm lý Thẩm Đồng chống cự càng thêm rõ ràng, ý đồ thoát khỏi Hàn Doanh. Hàn Doanh chung quy vẫn là nhẹ dạ, sợ làm đau cậu mà giảm lực đạo lại , chỉ nắm hờ, sau đó nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Ngoan, cần phải đi."
Nam nhân không cần quát chói tai cũng không cần phát hỏa, chỉ cần một ánh mắt liền có thể cho ngươi không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, Thẩm Đồng khó giải thích được không cãi lại, bé ngoan cùng Hàn Doanh đi ra ngoài, mãi đến sai khi lên xe mới phục hồi tinh thần lại.
Lần đầu thích một người cho dù là Thiếu soái đại nhân ngông cuồng quen rồi cũng không ngoại lệ muốn đem hết thảy những thứ tốt nhất đưa đến trước mắt đối phương. Trên đường đi quân bộ Hàn Doanh kêu lái xe dừng mấy lần, tại bên trong tiệm may cùng hiệu giày ven đường chọn một đống quần áo , giày cùng trang sức thích hợp với Thẩm Đồng, thậm chí phàm là đồ vật mà ánh mắt thiếu niên dừng lại hơi lâu đều toàn bộ mua lại.
Trì hoãn một trận, thời điểm đến quân bộ đã gần trưa. Mua sắm cũng cần thiết tinh lực, thêm vào Thẩm Đồng một buổi tối đều vì luyện tập minh tưởng mà không ngủ, lúc này rốt cục buồn ngủ, không nhịn được ngủ gật trên ghế tựa trong văn phòng.
Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí đem người ôm vào trong lòng, làm cho hắn ngủ thoải mái hơn. Vì vậy Dương Sâm Dụ mới vừa tiến vào nửa bước, liền thấy Hàn Doanh làm động tác ám chỉ hạ thấp âm lượng, định thần lại thì phát hiện một bóng người đang ngủ được Thiếu soái ôm trong lồng ngực.
Tuy rằng mặt của hắn chôn ở trong lồng ngực Hàn Doanh, cũng bị Hàn Doanh dùng áo khoác quân trang quấn lại, Dương Sâm Dụ vẫn có thể từ thân hình tinh tế của đối phương đoán ra đây là một người thiếu niên. Đại não lập tức nghĩ đến biểu tình nghiêm túc khi chọn lựa diều lúc trước của Hàn Doanh, vội đem âm thanh thả nhẹ xuống "... Thiếu soái, nhân viên tham dự đã đến đầy đủ."
"Ân, cho bọn họ tiến vào."
Hàn Doanh liền đem quân trang che kín Thẩm Đồng thêm một chút, một bên ôm bảo bối ngủ trong lồng ngực , một bên nhỏ giọng mở hội nghị , bộ hạ tham gia hội nghị cũng cưỡng chế kinh dị, đồng loạt hạ thấp âm lượng, chỉ lo không cẩn thận đem thiếu niên trong lồng ngực Thiếu soái đánh thức.
Bất quá ai cũng hiếu kỳ, trên mặt mấy người bộ hạ cho dù cố gắng bình tĩnh, cũng khó tránh khỏi ở trong bóng tối muốn nhìn một chút người có thể làm cho Hàn Doanh khác thường đến mức độ như vậy đến tột cùng có bộ dạng gì. Đặc biệt là Liễu Minh đã ngưỡng mộ Hàn Doanh từ lâu, tuy rằng biết rõ coi như không có Thẩm Đồng chính mình cũng không có hi vọng, nhưng vẫn sinh ra mấy phần không cam lòng, luôn luôn nhìn về phía Thẩm Đồng.
Đáng tiếc bị quân trang của Hàn Doanh bọc chặt chẽ , làm thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy xoáy trên đỉnh đầu thiếu niên. Ngay vào lúc này, cửa đột nhiên bị "ầm" một phát đẩy ra, càng có người lẫm lẫm liệt liệt trực tiếp xông vào.
Thẩm Đồng bị tiếng vang làm cho giật mình, lập tức mơ mơ màng màng giật giật, tựa hồ muốn tỉnh lại.
"Bảo Bảo ngoan, không có chuyện gì, ngủ thêm một chút."
Hàn Doanh vỗ nhe lưng hống Thẩm Đồng, đồng thời nguy hiểm nheo mắt lại nhìn về phía người tới. Đáng tiếc người kia hoàn toàn không có ánh mắt, trái lại kinh ngạc hô lên : "... Trời ạ, ta không nhìn lầm đi, A Doanh dĩ nhiên ôm một người!"
Vừa nói vừa cùng Dương Sâm Dụ nói: "Ngươi mau đánh ta một chút, ta có phải là đang nằm mơ!"
Lãnh khí trên người Hàn Doanh rốt cục tràn ngập cả gian phòng, trực tiếp móc súng ra , họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu người nọ, "Hứa Quân Đạt, ngươi mà tiếp tục ồn ta sẽ bắn chết ngươi."
Hứa Quân Đạt lại không để ý chút nào, thậm chí làm bộ ủy ủy khuất khuất tiếp tục nói: "Ta không dễ dàng mới tìm được cơ hội tới nhìn người, mới vừa xuống xe lửa đã tới đây rồi, ngươi liền đối xử với biểu ca của ngươi như vậy, sẽ không sợ ban đêm dì báo mộng mắng ngươi sao?"
Trong thiên hạ ngoại trừ Hàn Huyền, người duy nhất dám cùng Hàn Doanh nói chuyện như vậy cũng chỉ có vị biểu ca Hứa Quân Đạt này của hắn. Hàn Doanh ngoại công Hứa Chinh cùng Hàn Huyền giống nhau đều là quân phiệt, có một con trai một con gái, năm đó cùng cùng Hàn gia làm thông gia, đem tiểu nữ gả cho Hàn Ích Nhất. Mà Hứa Quân Đạt thân là cháu độc tôn của Hứa Chinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ trở thành người nối nghiệp Hứa gia.
Thẩm Đồng lần này bị triệt để đánh thức, mơ mơ màng màng vuốt mắt ngồi thẳng thân thể, thoát khỏi ôm ấp của Hàn Doanh. Hàn Doanh nhất thời có cảm giác mất mát, giúp Thẩm Đồng sửa lại tóc bị rối loạn khi ngủ, ôn nhu hỏi: "Còn buồn ngủ hay không?"
Thẩm Đồng lắc đầu một cái, Hứa Quân Đạt lúc này mới thấy rõ mặt của cậu. Thiếu niên mới vừa tỉnh ngủ hai má ửng đỏ , trong con ngươi đầy sương mù, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người thiếu niên tựa như bức tranh thủy mặc, Hứa Quân Đạt nhất thời sửng sốt, sau đó liền không tự chủ được đi về phía Thẩm Đồng. Khuôn mặt vốn anh tuấn tiêu sái trong nháy mắt ngập tràn tình yêu, theo bản năng biểu hiện tư thái trong ngày thường hắn dùng thông đồng người khác, ý cười dịu dàng hỏi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì? Ta là..."
Lời còn nói chưa dứt Hàn Doanh rốt cục không thể nhịn được nữa giơ tay bóp cò. Hứa Quân Đạt mặc dù thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại nhẹ nhàng dùng tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng lắc mình tránh thoát viên đạn đang gào thét mà tới, một bên ồn ào lớn tiếng: "Hàn Doanh ngươi hơi quá đáng! Dùng một cái súng lục liền muốn đập chết bổn thiếu gia, muốn giết chết ta cũng phải sử dụng súng máy tốt nhất!"
Thần sắc Hàn Doanh càng lạnh hơn, liền tinh chuẩn nã một phát súng, Hứa Quân Đạt coi như lợi hại đến đâu cũng phi thường chật vật, chỉ kém không lăn tới trên đất, tư thái buồn cười rốt cục làm cho Thẩm Đồng bật cười.
Hứa Quân Đạt dùng dư quang nhìn thấy, thuận thế ngã xuống đất lăn một vòng tới trước mặt Thẩm Đồng, tiếp tục đề tài vừa nãy chưa nói xong, tư thế mặc dù nát nhưng nụ cười trên mặt vẫn chân thành mà phong lưu như trước: "Ta gọi Hứa Quân Đạt, ngươi tên gì?"
Dụng cụ nhắc nhở độ thiện cảm đồng thời vang lên:
"Họ tên: Hứa Quân Đạt .
Thân phận: Hứa gia đại thiếu .
Độ hảo cảm đối với kí chủ: 30."
Trị số đầu tiên đã cao như vậy làm cho Thẩm Đồng hơi mở to mắt, không nhịn được liền nhợt nhạt nở nụ cười "Ta gọi Thẩm Đồng."
Tác giả có lời muốn nói:
A Bích: Thiếu soái, tình địch của ngài đã login, xin chú ý kiểm tra và nhận.
Hàn Doanh: Lăn.