Đợi đến lúc bác sĩ nhấc theo hồm dụng cụ rời khỏi phòng ngủ, Nicolas vẫn đang ôm tiểu hồ ly vào trong ngực, một bên ở trong phòng đi qua đi lại , một bên trầm thấp hống bảo bối của hắn , trên mặt hiện ra lo lắng .
Yêu thân của Thẩm Đồng tại thế giới thứ nhất là một bảo kính không hề có tạp chất , nhưng tại thế giới này chỉ là ấu tể mới sinh, dù cho linh hồn bên trong mạnh mẽ đến đâu, thân thể yếu đuối cũng không cách nào chống đỡ. Vốn ấu tể dễ dàng sinh bệnh, phát sốt là chuyện thường, bất quá tiểu hồ ly lần sốt rất cao, nhiệt độ đã đạt đến 39. 8, còn bị chẩn đoán có nội hỏa cùng triệu chứng viêm đường hô hấp.
Tuy rằng y học đã phát triển đến trình độ vô luận sốt cao bao nhiêu chỉ cần một mũi là có thể thấy hiệu quả, nhưng chứng viêm vẫn cần chậm rãi điều dưỡng, không vội vàng được. Nicolas vẫn như cũ gấp đến độ không biết làm sao, nhiều nhất vẫn là đau lòng.
Tiểu hồ ly bị bệnh mệt mỏi cuộn tròn ở trên giường không nhúc nhích, hô hấp dồn dập yếu ớt, lỗ tai cụp xuống, lông xù trên đuôi to cũng mất đi ánh sáng lộng lẫy, hoàn toàn không có bộ dáng hoạt bát như trong ngày thường, ngoan đến đòi mạng.
Nhưng Nicolas không muốn bảo bối của hắn ngoan như vậy, hắn chỉ hy vọng cậu vĩnh viễn sinh long hoạt hổ, thời điểm cao hứng ôm đuôi lăn qua lăn lại hoặc là vui vẻ ê a vài câu tinh ngữ ấu tể ai cũng nghe không hiểu, lúc không cao hứng sẽ khóc cho hắn xem hoặc là dùng răng sữa cắn hắn một cái để thị uy.
Bởi vì yết hầu bị sưng đau, uống thuốc cũng là một vấn đề, tiểu hồ ly nhắm hai mắt căn bản uống không được, Nicolas liền cẩn thận từng li từng tí mở cái miệng nhỏ của cậu ra, ngậm lấy thuốc , miệng đối miệng chậm rãi dùng đầu lưỡi đẩy thuốc vào bên trong miệng cậu. Đẩy một hồi rốt cục nghe âm thanh nuốt nhẹ truyền đến từ trong cổ họng của tiểu hồ ly, âm thanh đó đối với Nicolas quả thực là âm thanh của thiên nhiên .
Loại thuốc này có vỏ bọc rất mỏng, vị đắng rất nhanh liền xông tới, may là tiểu hồ ly không tỉnh, nếu không còn không biết nháo như thế nào. Điện hạ đại nhân vui mừng thở ra một hơi, ngắn ngủi một buổi tối đem sự cay đắng ngọt bùi của việc làm cha làm mẹ nếm thử toàn bộ, bất tri bất giác trong đầu toàn là tiểu hồ ly của hắn, muốn ngưng cũng ngưng không được.
Sáng ngày thứ hai tiểu hồ ly cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nhưng nhìn vẫn không có tinh thần gì, cũng không muốn hắn ôm, một người cuộn tròn ở trên giường ngủ. Đến trưa, chứng viêm vì tác dụng của dược vật chuyển thành ho khan --tuy đây là dấu hiệu khỏi bệnh, nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng ho của tiểu hồ ly trái tim Nicolas liền theo đó mà đau đớn.
Lúc chạng vạng trên tài khoản của điện hạ đại nhân đăng một cái tiêu đề : Bảo Bảo ngã bệnh, lòng thật đau.
Lập tức không ít cha mẹ có kinh nghiệm phong phú dồn dập bình luận, chia sẽ cho Nicolas cách ứng đối trước và sau khi hài tử nhà mình sinh bệnh. Điện hạ đại nhân chưa bao giờ xem bình luận , hôm nay lại đem chúng nó xem hết rồi , còn lấy sách vở điện tử loại nhỏ để lưu lại một số bình luận.
Mãi đến tận khi nhìn thấy bình luận của ID 'Manh bảo vô địch': Bảo bảo khi sinh bệnh thì sẽ không có cảm giác an toàn, gia trưởng nên kiên trì ở bên cạnh , hài tử nhà ta vừa bị bệnh liền muốn ta ôm mọi lúc, một phút cũng không thể rời bỏ...
Điện hạ đại người nhất thời cảm thấy thật ưu thương.
Ta cũng muốn được ôm a, nhưng là Bảo Bảo một chút cũng không cho...
Vào lúc này quang não vang lên, người truyền tin chính là một vị hoàng tử khác , điện hạ Antonio. Vị nhị hoàng tử này ở bề ngoài ôn văn nhĩ nhã, kỳ thực cũng là người điên rồ, bất quá hắn ngụy trang tương đối tốt, chỉ một vài người thân cận mới biết được.
Vì vậy câu nói đầu tiên của Antonio chính là hỏi: "Nicolas, khi nào thì công nghệ trở nên cao tới nổi có thể tự mình mang th ai vậy? Nếu không chỉ bằng ngươi ngàn năm lão xử nam thì bảo bảo ở đâu ra?"
Khuôn mặt Nicolas vốn là không dễ nhìn triệt để trầm xuống.
Bên kia màn hình Antonio thấy thế trong lòng biết không ổn, vội nỗ lực dời đi lực chú ý, trong chớp mắt đổi thành một mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói: " Bảo bảo của ngươi thế nào rồi, bệnh có đỡ hơn hay không?"
"Ân, tốt hơn một chút." Nhắc tới tiểu hồ ly biểu tình của Nicolas hòa hoãn một chút, sau đó không nhịn được nói: "... Nhưng hắn giống như không thích ta -- không cho ta ở gần cũng không muốn ta ôm."
"Làm sao lại như vậy?" Morgan gia tộc không có ưu điểm gì khác, bao che khuyết điểm nhưng là nhất lưu, Antonio nghe ra trong giọng nói đệ đệ hàm chứa ủ rũ, lập tức quyết đoán nói: " Nhất định chỉ là bởi vì thời gian các ngươi chung đụng còn chưa đủ lâu."
Antonio bắt đầu tích cực bày mưu tính kế: "Tình cảm đều là chậm rãi bồi dưỡng, không thể sốt ruột. Địa cầu thời kỳ cổ không phải có câu nói, gọi là nhi tử là tình nhân kiếp trước của ba ba sao -- đối với đứa nhỏ cần phải dụ dỗ! Hơn nữa tiểu hài tử rất mẫn cảm, ngươi muốn biểu hiện ra sự quyết đoán của ngươi, làm cho mọi chuyện hắn đều ỷ lại ngươi , tín nhiệm ngươi, không quản gặp gỡ cái gì , người đầu tiên nghĩ đến chính là ngươi!"
Nicolas nghe tựa hồ rất có đạo lý "Làm sao biểu hiện quyết đoán?"
"Đại khái chính là cái loại hào khí trời sập xuống cũng có lão tử thay ngươi chống ?" Antonio nhíu mày lại suy nghĩ một chút:" Lúc thi trung học không phải có một đề tài 'Ba ta là Lý Cương' sao? Cho nên ngươi cần lấy Lý Cương làm chuẩn, không quản hài tử gây ra họa bao lớn đều thay hắn giải quyết, tự nhiên hắn sẽ tín nhiệm ngươi."
Nicolas tựa hồ càng thêm khổ não: "Nhưng Bảo Bảo thật hiểu chuyện, không gây ra rắc rối làm sao bây giờ?"
"Cho nên ngươi cần cổ vũ cùng bồi dưỡng hắn gây rắc rối a!" Antonio nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không nên dạy dỗ hài tử quá ưu tú, nếu như hài tử quá tốt, còn cần người cha như ngươi làm gì nữa ? Quả thực một chút cơ hội biểu hiện đều không có,thật là bi kịch đáng thương biết bao nhiêu."
Nicolas sâu sắc cảm thấy được quan điểm này phi thường chính xác, nghe Antonio tiếp tục chắc như đinh đóng cột nói: "Ngoài ra, ngươi còn cần cho hắn nhiều thẻ, trợ giúp hắn phát triển ham muốn tiêu tiền, tối thiểu tại phương diện tiền phải làm cho hắn ỷ lại ngươi. Tưởng tượng một chút hài tử chủ động chạy tới, mềm giọng làm nũng hỏi ngươi đòi tiền mua đồ, vào lúc này ngươi không chút do dự vung tay lên nói mua mua mua -- có quyết đoán hay không, ngươi nói có quyết đoán hay không? Đây quả thực là lợi khí tăng cường quyết đoán!"
Từ lời nói này của nhị hoàng tử đã có thể nhìn ra Nicolas biến thái cũng không phải là không hề căn cứ -- E rằng toàn bộ hoàng gia của bọn họ đều có vấn đề.
Nicolas cũng đã đắm chìm bên trong trong vẻ đẹp tưởng tượng mà Antonio nói tới. Bảo bối được ta bảo vệ, cùng với một đôi mắt manh manh nhìn hắn đòi tiền mua đồ -- nghĩ như vậy cũng có hơi kích động.
Điện hạ đại nhân liền sai người đem chủ thẻ của chính mình đi đăng kí phó thẻ nắm giữ quyền lợi ngang nhau, đêm đó liền giao vào trong tay bảo bối của hắn.
Dụng cụ nhắc nhở độ thiện cảm vì tại cái thế giới trước gặp phải kỳ ba như Hàn Doanh luôn tăng độ hảo cảm bằng số thập phân, nên trước khi đến thế giới này liền bị Thẩm Đồng đổi thành trừ phi cậu chủ động hỏi, bằng không đầy 70 mới được chủ động nhắc nhở một lần. Bởi vậy lúc Nicolas xuất hiện Thẩm Đồng nghe được âm thanh của dụng cụ nhắc nhở, hơi ngẩn người, không kịp phản ứng.
-- hắn còn chưa hề làm gì cả mà độ thiện cảm liền đầy 70 ?
Nicolas hồn nhiên không biết ý nghĩ của Thẩm Đồng, chỉ lo đem kiến thức cơ bản về phó thẻ giới thiệu một lần, cuối cùng nói: "Chờ Bảo Bảo thành niên, baba liền làm cho ngươi một tấm thuộc về chính mình."
Thẻ của Điện hạ đại nhân cũng không phải giống thẻ tín dụng của người bình thường dùng, mà là tượng trưng cho thân phận cùng quyền lợi, toàn bộ tinh tế chỉ có vài người mới có. Nó không chỉ không có hạn mức tín dụng hạn chế, còn nắm giữ quyền thông hành ở nhiều chỗ, quyền chen ngang cùng quyền thanh tràng, dù cho tiểu hồ ly muốn xoát viên tiểu hành tinh tiếp theo đều không có vấn đề. Thị nữ tri kỷ vá một cái một cái bao đựng thẻ màu xanh lam, có thể treo ở trên cổ để cậu thuận tiện cầm lấy.
Tối nay điện hạ đại nhân lần thứ hai thành công ôm hồ ly Bảo Bảo của hắn ngủ, tiểu hồ ly còn có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng giãy dụa một chút liền thuận theo hắn, tìm một cái vị trí thoải mái nằm nhoài trên lồng ngực của hắn, miệng nhỏ lẩm bẩm hai lần, chậm rãi ngủ.
Nicolas nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ phấn nộn của bảo bối, giúp hắn đắp kín mền, mãi đến khi tiểu hồ ly hô hấp đều đặn mới cùng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm tựa hồ cảm giác được mình chạm vào một loại mềm mại trước nay chưa từng có, làm cho cơn buồn ngủ sâu sắc kéo tới, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ theo tiềm thức sờ sờ ngực xác nhận bảo bối của hắn vẫn còn, liền yên tâm không động đậy nữa.
Vì vậy đêm khuya yên tĩnh chỉ còn dư lại hai nhịp tim lúc gần lúc xa, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ dây dưa cùng nhau, cùng nhau mơ mộng đẹp.
Trong mộng là một cái trang viên an bình đẹp đẽ, rõ ràng chưa từng thấy lại phảng phất thật lâu trước kia từng gặp qua. Hắn lôi kéo một cái tay cùng tản bộ ở dưới ánh tà dương, xúc cảm ấm áp mà mềm mại.
Đêm đó ngủ rất ngon.
Bảy giờ sáng Nicolas đúng giờ tỉnh lại, sau một khắc mở mắt ra, ngây ngẩn cả người.
Bảo bối nằm tại ngực của hắn từ đầu đến đuôi biến thành tiểu hồ ly đích thực.
Toàn thân từ trên xuống dưới phảng phất như một đoàn lửa đỏ, dưới ánh nắng sáng sớm da lông lóe lên ánh sáng cao quý lộng lẫy, đẹp đến làm cho người ta kinh diễm cùng nghẹt thở.
Lúc này Tiểu hồ ly vẫn chưa tỉnh, cái mũi phấn nộn theo hô hấp khẽ run, móng vuốt nhỏ đều giấu ở dưới đầu, ngủ thành một đoàn giống như quả cầu, đuôi to quấn quanh thân che đến khuôn mặt.
Nicolas thực sự không chịu nổi mê hoặc của đám lông này, đưa tay ra, vuốt ve lông bù xù trên lưng cậu. Khó có thể hình dung xúc cảm đẹp đẽ trong nháy mắt truyền đến, bóng loáng như tơ lụa , mềm mại tựa như bông lại ấm áp giống như nước mùa xuân, đụng vào liền không nỡ buông ra.
Tiểu hồ ly hừ hừ hai tiếng, giật giật, lỗ tai cũng vô ý thức hơi dựng thẳng lên, tựa hồ muốn tỉnh rồi. Nicolas không tự chủ được nín thở, chỉ thấy một đôi mắt đen long lanh lộ ra từ bên trong trái cầu lông.
Sau khi tiểu hồ ly tỉnh lại đầu tiên là hơi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận hiện thực mình hoàn toàn biến thân thành động vật, chậm rãi xoay người, dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa con mắt, cuối cùng sửa lại da lông một chút cùng đuôi to xù xù. Tứ chi cân xứng tư thái tao nhã, mọi cử động đều đáng yêu cực kỳ, dù là ai nhìn đều muốn ôm một cái. Nicolas không khỏi đem tiểu hồ ly cẩn thận từng li từng tí nâng đến gần trước mắt mình, thậm chí câu lên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt :"Bảo Bảo,... Chào buổi sáng."
Thanh âm của nam nhân mang theo khàn khàn, rất có mị lực, ngắn ngủi vài chữ lại phảng phất giống như ngậm lấy ngàn loại tâm tình, ánh nắng sáng sớm phủ lên người hắn một lớp viền vàng, khiến cho gương mặt anh tuấn hắn càng thêm vài phần ôn nhu, cũng làm cho Thẩm Đồng lần thứ hai nhớ tới Hàn Doanh.
Thấy tiểu hồ ly ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, ý cười trên mặt Nicolas sâu thêm mấy phần, "Bảo Bảo thích nhìn ta sao?"
Tiểu hồ ly hừ một tiếng quay đầu nhỏ đi, sau đó nhảy xuống khỏi tay nam nhân.
Đáng tiếc rất nhanh lại bị ôm lấy một lần nữa, Nicolas dùng thảm mềm mại bọc cậu lại , ôm đến một cái buồng tắm rất lớn.
Bên trong có một cái bể rất lớn, sương mù bóc lên cao, trang bị nước nóng đầy đủ. Từ khi đi đến thế giới này Thẩm Đồng vẫn không có tắm rửa, hai ngày trước phát sốt liền ra một thân mồ hôi, lúc nãy nhìn thấy lông có điểm dính, nên vừa nhìn thấy nước liền muốn từ xuống dưới.
"Bảo Bảo ngoan, chờ một chút." Cái này bể quá sâu đối với tiểu hồ ly, Nicolas sợ cậu xuống một mình sẽ bị sặc nước, một tay ôm cậu một tay thoát y phục của mình, đợi sau khi cởi sạch mới ôm tiểu hồ ly đi vào trong bể.
Bởi vì thân thể bị nam nhân vòng lấy, Thẩm Đồng hoàn toàn không cần lo lắng bị chìm xuống, liền thích ý nheo mắt lại, tứ chi thả lỏng ở trong nước để sóng vỗ vào, đuôi to dính nước nên chìm xuống một chút. Ngâm một lát, Nicolas bắt đầu tự tay tắm rửa cho tiểu hồ ly, từ cái đầu nhỏ, cái tai mỏng manh, đến cái cằm nhọn, còn có bụng nhỏ mềm mại...
Điện hạ đại nhân dùng lực không nhẹ không nặng giống như xoa bóp, làm cho con tiểu ấu tể nào đó thoải mái đến quên hết tất cả, bị sờ đến muốn lật bụng lên , thậm chí lẩm bẩm lên tiếng, lấy cái đầu lông xù chà xát lòng bàn tay nam nhân.
Bất quá chỗ tư mật tuyệt đối không cho người ta đụng, cảm giác được tay của nam nhân bắt đầu đưa về phía tiểu tiểu hồ ly, tiểu hồ ly lập tức giằng co, đồng phát ra ngao a ngao a kháng nghị.
Điện hạ đại nhân liền ngừng tay, sau đó cúi người trầm thấp hỏi bên tai tiểu hồ ly: "Bảo Bảo xấu hổ?".
Thẩm Đồng nhất thời hơi cứng đờ. Nói chuyện liền nói,còn phun nhiệt khí cái gì a!
Lỗ tai mỏng của Tiểu hồ ly lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đỏ lên, cũng không nhịn được lui về sau -- đây là biểu hiện vô ý thức vào lúc ấu tể cảm giác được nguy hiểm. Nhưng chính là lùi lại như thế, hắn đạp lên đùi Nicolas , hai cái chân sau không để ý liền trượt xuống dưới, tiểu nhục điếm mềm mại vừa vặn rơi xuống bộ vị mấu chốt của nam nhân.
Thẩm Đồng hồn nhiên không biết, chỉ cảm giác mình tuột xuống sau có chìm xuống nước, liền muốn bò lên một lần nữa, vì vậy tiểu móng vuốt không tránh khỏi đạp mấy lần, còn có chút kỳ quái đồ vật dưới chân tại sao càng ngày càng lớn lên , thậm chí cứng rắn.
Tiểu hồ ly nghi hoặc mà nghẹn ngào một tiếng, lại phát hiện toàn thân Nicolas cứng đờ, không khỏi dừng lại liếc mắt nhìn về phía hắn, vừa nhìn thì hoàn toàn hiểu được.
Bởi vì đáy mắt đối phương âm trầm, thâm thúy phảng phất như có thể hút cậu vào đó -- giống như đúc thời điểm Hàn Doanh dâng lên dục vọng muốn hôn môi cùng ôm ấp cậu.
Tiểu hồ ly không khỏi run lên, liền lông trên đuôi đều dựng lên, bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Điện hạ đại nhân ôm lấy bảo bối đang muốn chạy, giọng khàn khàn: "Bảo Bảo ngoan, đừng nhúc nhích."
Thẩm Đồng lập tức bất động .
Cũng không phải bởi vì cậu nghe lời, mà là cậu rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của hắn đang tăng lên cùng nhịp tim đập nhanh, biết vào lúc này vẫn nên yên phận không nên thêm dầu vào lửa. Nhưng mà một giây sau sắc mặt của cậu liền đen kịt lại -- Nicolas dĩ nhiên một tay ôm cậu một tay đưa xuống dưới nước.
Cái cổ cùng đầu lông xù của Thẩm Đồng dính sát vào đôi môi cùng hai má của hắn , trước mắt ngoại trừ da dẻ rắn chắc của nam nhân ra, cái khác đều không nhìn thấy, chính vì như thế, bên tai ồ ồ thở dốc cùng kêu rên rõ ràng đến vô hạn khuếch đại.
Nước ao cũng thuận theo mà nhộn nhạo , coi như Thẩm Đồng không nhìn thấy tình huống dưới nước, thậm chí chỉ dùng móng vuốt nghĩ cũng biết Nicolas đang làm gì.
-- Dĩ nhiên đối với một con hồ ly cũng có thể thể động dục, còn ôm hồ ly Tự! An ủi! ! Không biết xấu hổ đại biến thái! ! !
Thẩm Đồng quả thực bị chọc tức, mãi cho đến khi tắm xong trở về phòng ngủ đều không để ý đến hắn. Nicolas sợ cậu lại sinh bệnh, không dễ dàng mới dụ dỗ cậu đem thân thể thổi khô, sau khi tắm rửa sạch sẽ cũng thổi khô lông tiểu Hồng hồ ly liền xinh đẹp hơn,màu lông như ngọn lửa xoã tung sáng loáng, đặc biệt là đuôi to, giãn ra như một cái gối lông xù.
Cùng lúc đó trong hoàng cung, mặc dù hoàng đế bệ hạ còn có thể nhịn không liên hệ nhi tử, nhưng vương hậu luôn làm việc lôi lệ phong hành lại không nhịn được nữa, mang theo một đống đồ dùng ấu nhi đi thẳng tới vương phủ.
(Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ -
"Nicolas dĩ nhiên còn chưa thức?"
Nicolas thật lâu trước kia liền dưỡng thành thành quen dậy sớm, cho nên vương hậu cảm thấy rất khó tin tưởng, tràn ngập hoài nghi nhìn quản gia.
Quản gia cung cung kính kính đứng đó, ngữ khí trước sau vững vàng: "Đúng, điện hạ để ngài chờ chốc lát, hắn lập tức liền xuống đây..."
Vương hậu trực tiếp nói tới chuyện chính : "... Bảo Bảo mà Nicolas nói tới đâu?"
Quản gia suy nghĩ một chút, đáp: "Tiểu Thế tử cùng điện hạ ngủ cùng một phòng."
Nếu không phải thuở nhỏ tiếp thụ giáo dục lễ nghi cùng cân nhắc khí độ của vương hậu, vương hậu cũng không nhịn được muốn tới phòng ngủ nhi tử tìm tòi hư thực. Thời điểm Nicolas rốt cục xuất hiện ở phòng khách, vương hậu lập tức trợn to mắt nhìn qua, lại nhìn chung quanh một vòng cũng không tìm được nửa cái bóng tiểu hài tử.
Vương hậu điện hạ hôm nay nhật định phải thất vọng. Nicolas dùng lý do Bảo Bảo còn đang ngủ cùng bị bệnh ngăn trở nàng đi nhìn, thậm chí uyển chuyển hạ lệnh trục khách -- may mà nàng cuối cùng đạt được cam kết của Nicolas , qua một thời gian nữa hắn nhất định sẽ tự mình dẫn người hồi hoàng cung một chuyến.
Kỳ thực tâm tình Nicolas vào giờ khắc này rất dễ hiểu, một lời khái quát chính là bất kỳ nam nhân nào đều sẽ có dục vọng độc chiếm. Thời điểm Bảo bối của hắn vẫn là hình thái anh nhi Nicolas vẫn có thể miễn cưỡng khống chế; đợi từ đầu đến đuôi biến thành tiểu hồ ly hắn thích nhất, dục vọng độc chiếm liền sâu hơn, hận không thể đối phương cả đời đều ẩn đi chỉ cho một mình mình thấy.
Điện hạ đại nhân không biết tương lai còn có một hình thái có thể làm cho dục vọng độc chiếm của hắn càng sau không thấy đáy, cũng không biết sau khi hắn rời phòng ngủ không lâu, Thẩm Đồng liền chạy ra theo. Hình thú của tiểu hồ ly vốn đã nhỏ, từ trên bệ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy một cái liền nhảy xuống, căn bản không ai chú ý được đến.
Thẩm Đồng vốn chỉ muốn ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng mới chạy đến tiền viện, liền thấy một con chó khá giống sói đang ngoan ngoãn đứng thẳng , trên người có hai đôi gai xương kỳ quái.
Đại cẩu cũng nhìn thấy hắn, đầu tiên là nhúc nhích mũi một chút, sau đó liền muốn nhào đến.
Tiểu hồ ly tựa hồ cảm thấy nguy hiểm, kêu một tiếng ngao a uy hiếp đại cẩu, nhưng hình thể của cậu quá mức nhỏ bé so với nó, tiếng kêu non nớt, hai cái lỗ tai còn run lên, tự cho là rất uy vũ, kỳ thực một chút khí thế cũng không có.
Chó biến dị không bị tiếng kêu của tiểu hồ ly ảnh hưởng chút nào, lập tức đè thấp thân thể làm ra động tác đi săn, tựa như chóp nhào tới tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly trong chớp mắt bị ngã nhào xuống đất, nhưng con cẩu biến dị kia cũng không có cắn xé ấu tể dưới thân, mà là hạ thấp đầu ngửi tiểu hồ ly như đang xác nhận cái gì, cuối cùng giống như lấy lòng mà nhẹ nhàng liếm móng vuốt nhỏ của tiểu hồ ly.
Chó biến dị tự nhiên là bởi vì cảm thấy năng lượng tại trên người tiểu hồ ly, cường g iả vi tôn là chuẩn tắc bất biến của thế giới động vật. Thẩm Đồng nhìn mặt chó khuếch đại trước mắt, chỉ thấy nguyên bản hung thần ác sát chẳng biết vì sao lại biến mất, chỉ còn dư lại phục tùng cùng dịu ngoan, thậm chí lộ ra mấy phần ngớ ngẩn, liền không nhịn được nghĩ muốn hỏi nó là ai.
Vì vậy tiểu hồ ly phát ra một tiếng gào gừ, chó biến dị cũng lưng tròng kêu lên, ngoắt ngoắt cái đuôi vui vẻ đáp: Ta gọi Tân Ân.
Tân Ân chính là chó cảnh vương hậu điện hạ nuôi, rất được vương hậu yêu thích, cho nên thường thường mang theo bên người. Thẩm Đồng chỉ biết là sau khi Tân Ân trải qua biến dị thì nhìn không đẹp như những loại cẩu mà hắn biết , cũng không biết hiện nay coi như là chó biến dị cũng tương đương hi hữu, chỉ có một ít nhân sĩ thượng tầng mới nuôi nổi.
Sau khi phát hiện mình có thể đối thoại cùng đại cẩu, uất ức không thể nói chuyện những ngày qua của Thẩm Đồng bị quét sạch , bắt đầu trò chuyện cùng Tân Ân: Ngươi nặng muốn chết, nhanh xuống dưới.
Chó biến dị vội nhảy đến bên cạnh, đàng hoàng ngồi chồm hổm dùng sức ngoắt ngoắt cái đuôi, rõ ràng đang lấy lòng.
Gào gừ ~【Ngươi tại sao ở đây?】
Lưng tròng ~ 【 Ta bồi chủ nhân đến xem tiểu Bảo Bảo. 】
Thẩm Đồng hoàn toàn không biết cái kia Bảo Bảo chính là mình, chỉ nghe Tân Ân có chút mất mác nói: Chủ nhân mua cho Bảo Bảo rất nhiều lễ vật, ta cũng muốn đưa Bảo Bảo lễ vật.
"Không phải là lễ vật thôi sao, ta dẫn ngươi đi mua!" Kết giao người bạn thứ nhất ở thế giới này, tiểu hồ ly quyết đoán biểu thị phải giải quyết vấn đề giúp nó: "Ngươi biết cửa hàng bách hóa ở đâu?"
Làm một còn chó cảnh xứng chức thường bồi vương hậu đi dạo phố, Tân Ân lập tức gật đầu: "Biết!"
Vì vậy tiểu hồ ly chỉ huy nó nằm xuống, hai móng vuốt nhỏ cẩn thận đạp gai xương bò lên trên người nó. Xét thấy khắp toàn thân của nó từ trên xuống dưới chỉ có mao trên đầu coi như mềm mại, liền đứng ở trên đầu nó.
Nhất thời cảm thấy được tầm nhìn trống trải, không khí mới mẻ, tiểu hồ ly thoả mãn ngước đầu: "Xuất phát!"
Vì vậy vương hậu cùng tam hoàng tử điện hạ cùng không thấy 'Bảo bối" của bọn họ, quả thực lòng như lửa đốt, mà ngày hôm nay cửa hàng bách hóa lại tuôn ra một tin tức lớn.
Trên mạng xã hội tinh tế ,một người đi đường mới vừa phát một tin tức: Trời ạ, ta dĩ nhiên thấy được tiểu hồ ly trong truyền thuyết cưỡi chó biến dị ít ỏi mà hung tàn đến cửa hàng bách hóa mua đồ, đồng thời mang theo thẻ tín dụng! Trời ạ, mau nói cho ta biết ta đang nằm mơ hay là hoa mắt! Nhất định ngày hôm nay phương thức shopping của ta không đúng! !