Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 49:


Tịch Diêm tiện đà đột ngột đứng lên, dựa vào tư thế đè lại tay Thẩm Đồng, đem cả người hắn đặt tại ván cửa. Dựa theo tuổi tác của hắn, chiều cao bình thường khoảng 1m4, 1m5. Mà vóc dáng Tịch Diêm ít nhất phải 1m55 trở lên, đã miễn cưỡng vượt qua vai Thẩm Đồng.

Người trưởng thành trong lúc phát dục vốn lớn rất nhanh, thậm chí có thể nói là mỗi ngày một dạng. Dinh dưỡng đầy đủ, hơn nữa trong trường lại khắc khổ huấn luyện, cánh tay Tịch Diêm đè Thẩm Đồng mơ hồ đã hiện ra sự cường tráng, cũng tản ra sức mạnh nóng rực khó có thể bỏ qua.

"Tiểu Diêm, buông tay" Thẩm Đồng bất lực mà giãy giụa, ngữ khí trở nên phi thường nghiêm túc "Đừng để cho ta nói tới lần thứ ba."

Tịch Diêm ngẩng đầu lên gắt gao nhìn vào Thẩm Đồng, bóng đêm rất trầm, mà mâu sắc (màu mắt) Tịch Diêm so với đêm đen còn trầm hơn, còn tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, như ngôi sao lạnh lẽo bị cô lập trên bầu trời mùa đông.

"Ngươi đã nói chỉ cần ngươi còn sống một ngày thì sẽ không bỏ lại ta một mình, cũng đã đáp ứng vĩnh viễn không rời xa ta..."

Ngữ khí Tịch Diêm rõ ràng vì tâm tình kịch liệt gợn sóng mà run lên, thở hắt ra một hơi mới tiếp tục nói "Lúc này mới chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, ngươi liền muốn bỏ lại ta một mình đúng không!?"

Ánh mắt của hắn giống như sói con, hung ác mà nguy hiểm nhìn chằm chằm Thẩm Đồng không chớp mắt một cái, phảng phất chỉ cần gật đầu liền lập tức nhào tới cùng đối phương đồng quy vu tận.

Kì thực đồ vật nguy hiểm đối với người trái lại lại có sức hấp dẫn kì diệu, lại giống như ánh sáng trong mắt Tịch Diêm lúc này, thần sắc độc nhất vô nhị. Thẩm Đồng không nhịn được ngơ ngác, nhất thời quên mất trả lời, tay Tịch Diêm càng ngày càng dùng sức, khí tức nguy hiểm trên người ngày càng nồng "Ngươi tại sao không trả lời!!!"

Thẩm Đồng hoàn toàn không nghĩ tới Tịch Diêm sẽ đem lời hắn nói trước kia nhớ không sót một chữ.

Hắn vẫn cho rằng đối phương chỉ là một đứa nhỏ, đặc biệt là đứa nhỏ tâm lí xem rành hết nóng lạnh của thế sự như Tịch Diêm, cách xa so với trong tưởng tượng của người trưởng thành , thành thục mà phức tạp.

Tịch Diêm vẫn luôn là hài tử quá phận mà trưởng thành sớm, cả người tràn đầy gai nhọn, ở một góc nào đó sâu trong nội tâm lại vẫn luôn khát vọng yêu cùng được yêu. Vì vậy hắn đối với người mình coi trọng dị thường mẫn cảm, dưới tất cả sự thô bạo cùng âm trầm kì thực đều là để che giấu sự khủng hoảng bất an.

Mà nếu Tịch Diêm cũng không như chính mình cho rằng vô tri như vậy, Thẩm Đồng không thể giống như trước kia, không quan tâm mà đi qua loa hắn, mặc dù có chính mình làm bạn, hắn cũng phải học một người trưởng thành, chậm rãi thành thục mới đúng. Nghĩ tới đây, hắn châm chước từ ngữ rồi mới nói "Tiểu Diêm, ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình, nhưng ngươi phải biết, trên thế giới này không có một trưởng bối nào có thể cùng ngươi vĩnh viễn ở một chỗ."

Ngữ khí Thẩm Đồng rất nghiêm túc, thậm chí dần dần mang theo mùi vị dụ dỗ "Ngươi xem, chưa tới nửa năm mà ngươi đã lớn đến như vậy, mà ngày lại trôi qua rất nhanh, lại qua mấy năm nữa, ngươi liền thoát khỏi vị thành niên mà biến thành người trưởng thành. Có lẽ sẽ có cô nương mà ngươi thích, tạo nên gia đình của chính mình, thậm chí còn có con. Vào lúc ấy, e rằng ta đã rời đi trước một bước, mà ngươi..."

"Ngươi nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng vẫn là muốn bỏ lại ta đúng hay không?" Đến cùng thì Tịch Diêm cũng không nhịn được mà đánh gãy lời Thẩm Đồng, thanh âm lộ ra sự châm biếm, ngữ khí lại mang theo quyết tuyệt.

Nơi mà một người càng chú ý, cũng chính là nơi làm hắn vô cùng tự ti, ý của Thẩm Đồng chỉ muốn hắn không sinh ra tâm lí ỷ lại mà thôi, nhưng nghe vào tai Tịch Diêm lại thành ý muốn vứt bỏ.

"Làm sao sẽ?" Thẩm Đồng lại bị lời nói của Tịch Diêm mà trợn to hai mắt "Ngươi sao lại nghĩ như vậy?"

Rơi vào trong mắt Tịch Diêm lại là bị đoán trúng tâm tư nên chột dạ. Tịch Diêm lại dùng sức nắm chặt tay Thẩm Đồng, trong phút chốc còn muốn xé tan người trước mắt, như vậy thì vĩnh viễn đều không lo bị đối phương vứt bỏ.

Lực đạo trên tay ngày càng mạnh, Thẩm Đồng không nhịn được mà kêu thành tiếng, nhưng mà người làm đau so với người chịu đau còn muốn đau hơn gấp trăm lần. Thậm chí Tịch Diêm còn nghe được âm thanh hàm răng mình chạm vào nhau, thần chí cả người bị chia làm hai, nửa là hỗn loạn, nửa là thanh tỉnh.

Nửa thanh tỉnh kia đã chủ động buông lỏng tay, sau đó có chút mờ mịt nhìn Thẩm Đồng, giống như vừa phục hồi lại tinh thần "Ta... Vừa nãy ta..."

Tịch Diêm nỗ lực lắc đầu một cái, cố làm tâm tình chậm rãi ổn định lại, ngữ khí nói ra cũng khôi phục lại bình thường "Ta cũng không biết vừa nãy mình bị làm sao... Có thể là hôm nay trường không làm tốt huấn luyện, tuần sau lại kiểm tra thể năng, áp lực trong lòng hơi lớn, cho nên..."

Nhìn cổ tay đã đỏ ửng của Thẩm Đồng, hắn muốn tiến lên nhưng lại sợ hãi dừng lại "Xin lỗi..."



Tịch Diêm ngẩng đầu lên, ngữ khí rõ ràng mang theo một tia khẩn cầu "Những câu nói lúc trước ngươi không cần để ở trong lòng, coi như ta chưa nói gì cả, tha thứ cho ta được hay không?"

Đối mặt với gương mặt giống hệt Hàn Doanh, Thẩm Đồng tự nhiên rất nhẹ dạ, quyết đoán gật đầu, chủ động sờ đầu Tịch Diêm, oonn nhu nói "Thi đua thành tích không tốt cũng không sao, ngược lại có ta ở đây, nếu cần thì chúng ta huấn luyện thêm một năm nữa..."

"Ừm" Tịch Diêm rũ lông mi, nhu thuận trả lời "... Chúng ta vào nhà đi."

Thẩm Đồng liền cúi người đem túi thức ăn bị rơi vừa nãy nhặt lên, vì vậy đã bỏ lỡ biểu tình khác mà đối phương đã giấu đi- sự điên cuồng được ăn cả ngã về không.

Túi tuy rằng bị rơi, đồ ăn được đựng bên trong thì vẫn tốt, Thẩm Đồng cầm đồ ăn vào trong nhà, đem lời lúc trước chưa nói xong nói nốt "Ta đi giúp ngươi hâm nóng lại đồ ăn, lại đun thêm nước nóng cho ngươi tắm. Ngươi đi tìm bộ trang phục dày mặc vào trước, ở thời tiết này phải cẩn thận không được để sinh bệnh."

"Ừm" Tịch Diêm lần thứ hai nhu thuận đáp lời, sau đó càng chủ động mà kêu một tiếng baba "Đúng rồi, baba, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi..."

Vì vậy Thẩm Đồng đã bước vào nhà bếp xoay người "Chyện gì?"

Lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà Tịch Diêm đã vô thanh vô thức đi lại đây, khiến cho hắn xoay người liền vừa vặn đối mặt với đôi mắt của hắn.

Thẩm Đồng khó giải thích được cảm thấy đôi mắt kia có chút quái lạ, cũng càng ngày càng cảm nhận rõ ràng ảnh mắt Tịch Diêm mang theo sự quỷ dị không nói nên lời cùng đáng sợ. Ngay sau đó, càng kinh ngạc khi thấy đôi con ngươi của hắn biến thành đồng tử chỉ có ở động vật, từng chút một dựng thẳng!

"Ngươi..."

Vừa mới nói một chữ, Thẩm Đồng liền không thể nói tiếp. Không chỉ như vậy, đại não cũng trở nên trống rỗng.

Cùng lúc đó, Tịch Diêm trước sau bình tĩnh nhìn Thẩm Đồng đã nhanh chóng cắn nát đầu ngón tay, đem ngón tay cái dính đầy máu ấn vào giữa mi tâm Thẩm Đồng. Một chuỗi động tác làm rất mau, đôi đồng tử dựng thẳng kia cũng từng chút một mà nhiễm màu đỏ sậm, mãi đến khi đồng tử bị huyết sắc bao trùm hoàn toàn.

Đây là vì hắn đang sử dụng dị năng.

Thật lâu trước đây Tịch Diêm đã biết mình khác với người thường, thậm chí lúc còn nhỏ bị mẹ đẻ ác độc mắng chửi liền biết nguyên nhân là do mình nắm giữ dị năng. Cũng thông qua khoảng thời gian này thí nghiệm nhiều lần, bước đầu biết được dị năng của mình rốt cuộc là cái gì.

Hắn có thể để lại ảnh hưởng trên tinh thần người khác, tạo ra ảo ảnh cho đối phương. Lúc đôi mắt Sông Cừu cảm giác được đau đớn, chính là do ảo giác mà hắn tạo ra.

Mà hiện tại hắn muốn tạo ra năng lực ảo giác mạnh nhất, cơ hồ muốn vượt qua phạm vi năng lực của hắn. Tịch Diêm điều động toàn bộ năng lượng của bản thân, toàn bộ miệng đều chảy máu, cả người đều run rẩy kịch liệt, một đường phá tan phòng bị tinh thần của Thẩm Đồng, cẩn thận từng li từng tí thăm dò vào sâu trong nội tâm của hắn.

Hắn chưa từng thí nghiệm qua phương thức này, đối tượng sử dụng đầu tiên lại là người duy nhất mình coi trọng, bởi vậy căng thẳng đến cực điểm, mùi máu tanh trong cổ họng cũng ngày càng đậm.

Thẩm Đồng rốt cuộc chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Toàn thân Tịch Diêm giống như vừa vớt từ trong nước ra, lại không kịp lau mồ hôi, đối với thiếu niên như trân bảo, cẩn thẩn từng li từng tí dìu thiếu niên đã xui lơ ngồi lên ghế, cũng đem vết máu ở mi tâm hắn nhẹ nhàng lau sạch.

Dị năng triển khai thành công.

Thành công xâm nhập vào thế giới tinh thần của hắn, tìm đến người hắn yêu nhất, sau đó đem chính mình hóa hình thành bộ dáng người kia. Nói chính xác hơn, Tịch Diêm làm Thẩm Đồng sinh ra ảo giác hắn chính là người mà hắn yêu nhất, đôi mắt nhìn thấy hắn nhưng lại hiện lên bóng dáng của người kia.

Không sao, chỉ cần làm cho ngươi không rời khỏi ta. Ta nguyện ý không là bản thân, biến thành một người khác.



Kì thực nguyên nhân thành công của Tịch Diêm không phải là trình độ dị năng mạnh mẽ, mà là Thẩm Đồng đối với hắn tín nhiệm toàn bộ. Bởi vì chưa từng đối với hắn mang tâm lí phòng bị mới có thể dễ dàng bị khống chế cùng xâm nhập.

Tịch Diêm cơ hồ là nín thở chờ đợi thiếu niên lần thứ hai mở mắt, rõ ràng chỉ có mấy giây mà giống như đã đợi một năm. Cặp lông mi ưu mĩ giống như cánh bướm nhẹ nhàng giật giật, phản ứng đầu tiên sau khi mở mắt chính là sững sờ, sau đó có chút mới lạ mà nhìn xung quanh Tịch Diêm, nói "Lần này ngươi biến nhỏ hơn so với ta a."

Tịch Diêm chỉ thấy thiếu niên mở hai mắt thật to, chớp a chớp nhìn mình, biểu tình đáng yêu từ trước đến nay chưa từng thấy, trái tim không chịu nổi mà nhuyễn thành một vũng nước, hoàn toàn không nở để biểu tình động nhân này biến mất.

Ta làm chính là đúng, Tịch Diêm không chỉ một lần tự nhủ với mình, ta không có sai, ta sẽ không hối hận.

Ngay sau đó, Thẩm Đồng coa chút trẻ con mà cười với hắn, đôi mắt đã cong thành hình bán nguyệt "Haha, Hàn Doanh, hiện tại đến lượt ngươi gọi ta caca."

Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lí đầy đủ, nhưng khi nghe thiếu niên hướng mình gọi cái tên của một người khác, hô hấp của Tịch Diêm không tránh khỏi có chút hơi ngừng lại.

Đó là một cái tên xa lạ, không phải Lôi Tiêu Sơn. Tịch Diêm vốn nên thở ra một hơi nhưng tâm lí lại càng trở nên khó chịu, theo bản năng mà đè lại ngực.

Đương nhiên, không phải Lôi Tiêu Sơn, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

"Hàn Doanh" Tịch Diêm thất thường Thẩm Đồng liền nhận ra không đúng, ân cần hỏi "Ngươi làm sao vậy?"

Tịch Diêm chỉ cảm thấy âm thanh Thẩm Đồng gọi tên người khác như kim đâm vào lòng hắn, tay đè lại ngực không khỏi mà dùng lực. Thẩm Đồng vội kiểm tra nơi bị hắn ấn, mặt mũi căng thẳng "Có phải nơi này khó chịu không? Rất đau sao?"

"... Không phải" Tịch Diêm trở tay nắm chặt tay Thẩm Đồng, nhẹ nhàng thở ra một cái, đối với thiếu niên tràn đầy lo lắng, nỗ lực mà kéo ra một cái tươi cười "... Vừa nãy có chút không thoải mái, hiện giờ đã không sao, không đau."

Thẩm Đồng không yên lòng, bộ dáng nhỏ bé cau mày vừa nghiêm túc vừa đáng yêu "Thật sự không sao rồi?"

Tịch Diêm gật gật đầu.

Ân, thật sự không sao rồi.

Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, chỉ cần ta có thể nắm tay ngươi, có đau nữa cũng không sao.

"Ta đã đổi tên" Tịch Diêm tranh thủ nhìn Thẩm Đồng nói "Bây giờ ta gọi là Tịch Diêm... Ngươi còn nhớ không?"

Thẩm Đồng ngoài việc đem Tịch Diêm trở thành Hàn Doanh thì những kí ức khác hoàn toàn không chịu bất kì ảnh hưởng nào, vừa nghĩ một lát liền gật đầu kêu một tiếng Tiểu Diêm, sau đó đột nhiên đứng dậy "Đúng rồi, ta phải đi hâm lại đồ ăn cho ngươi."

Thịt nướng lúc trước đã được cho vào trong nồi, may mà còn chưa đốt lửa, nếu không chắc chắn sẽ cháy. Tiểu đầu bếp Thẩm vội vội vàng vàng đến bên kệ bếp, rất nhanh liền nướng tốt thịt, liền nấu thêm một nồi canh rau dại, vừa nấu nước, vừa nhìn Tịch Diêm đem đồ ăn đều ăn hết.

"Nước được rồi" Đảo mắt Thẩm Đồng liền đem đồ dùng tắm rửa chuẩn bị xong, nháy mắt liền cảm thấy mình đúng là tiểu chuyên gia nội trợ, tự hào đến nỗi muốn tự khen mình một chút "Nhanh đi tắm nước nóng."

Đồ ăn thức uống ấm áp làm từ trong ra ngoài của Tịch Diêm đều trở nên nóng bỏng, chờ hắn tắm xong trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy một hình ảnh làm cho tim gan hắn đều sôi trào.

Dưới ánh đèn màu da cam, nguyên bản thiếu niên kiên cường chống đỡ đợi hắn cùng ngủ đã ôm chăn mà ngủ gật. Hô hấp nhẹ nhàng mà thong thả, chăn che đến ngực theo từng đợt hô hấp mà lên xuống, khiến người như có thể nghe được âm thanh theo chuyển động của thời gian. Tịch Diêm rón rén lên giường, Thẩm Đồng mơ mơ màng màng cảm nhận được, cực kì tự nhiên vươn tay ôm hắn, cũng ở trong ngực hắn mà cọ cọ, nhỏ giọng lẩm bẩm "Người ngươi thật ấm áp."