Bởi vì hôm trước nàng đi ngủ sớm nên sáng hôm sau cô bé dậy sớm, khi rửa mặt xong thì đi tìm Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàn Chi cũng vừa lúc mới dậy.
Nhìn thấy thỏ con ở ngoài cửa thò đầu vào, Thẩm Hàm Chi vẫy tay với cô bé: “Vào ngồi đi, chờ chị đi rửa mặt. Sao hôm nay em dậy sớm thế?"
“Dạ, em không buồn ngủ lắm, em còn muốn tiếp tục viết tên.” Cô bé cả đêm không được gặp Thẩm Hàm Chi, hận hiện tại không thể dính ở trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi.
“Được rồi, đợi lát nữa chị sẽ giúp em ôn lại cách viết tên, cũng thuận tiện dạy cho em số đếm từ một đến mười.”
Thẩm Hàm Chi cười nói.
Chuyện của thư ký còn cần thời gian để điều tra, bởi vậy cũng không bận rộn, nên Thẩm Hàm Chi không có ý định đến công ty trong những ngày này. Cô bé vừa mới rời khỏi Trang viên Hoa Hồng, nên vẫn cảm thấy không an toàn, cô vẫn là nên ở nhà bầu bạn với cô bé vài ngày, thuận tiện dạy những điều cơ bản cho cô bé.
Chờ đến khi Thẩm Hàm Chi đi ra, cô nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ cô.
Thẩm Hàm Chi lông mày hơi cong lên, vẫy tay với thỏ con. Ngay sau đó, thỏ con liền bổ nhào vào trong lòng cô.
Nụ cười trên môi Thẩm Hàm Chi càng đậm hơn, thỏ trắng nhỏ bây giờ càng ngày càng tin tưởng mình, nói chuyện với cô cũng tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, cô bé cũng không còn rụt rè nữa.
Thẩm Hàm Chi dẫn thỏ con xuống lầu ăn sáng, sau khi ăn sáng xong, cô cùng thỏ con đi đến thư phòng đầu tiên Thẩm Hàm Chi để cho cô bé ôn lại mấy lần những từ đã dạy ngày hôm qua, sau đó bắt đầu giải thích các số Ả Rập từ một đến mười cho cô bé từng con số một, đồng thời dạy cô bé phép cộng và phép trừ.
Dù sao cũng là người trưởng thành, trình độ hiểu biết so với trẻ em là không cùng đẳng cấp, Ôn Cẩn đã nhanh chóng học được các số từ một đến mười, thậm chí một buổi sáng đã có thể thành thạo phép cộng và phép trừ.
Buổi chiều, cô dự định chỉ dạy cô bé năm chữ cơ bản, sau đó sẽ để cho cô bé làm thực hiện phép tính nhẩm.
Ở bên kia, Lưu Phương đã sớm đến trang viên Hoa Hồng để thu dọn đồ đạc của mình, Vương Ứng Thành và ba người còn lại một bên thu dọn đồ đạc một bên chửi rủa.
“Nói sa thải liền sa thải, Ôn gia này cũng thật là quá đáng."
"Đúng vậy, cậu nói xem lát nữa chúng ta đi chỗ nào tìm việc làm đây? Dù có làm thì tôi cũng chỉ làm việc trên nhà chính thôi, còn không thì tôi khẳng định sẽ không làm." Trương Nam cũng nói theo.
"Ai nói không phải? Bất quá chúng ta cũng không phải người thảm nhất. Lưu Phương người ta còn có một đứa con gái ngốc nghếch, cô ấy còn chưa nói gì đâu." Trần Vịnh cố ý nói khi nhìn thấy Lưu Phương đi vào.
Bởi vì công việc đã được quyết định rồi nên Lưu Phương không hề mất bình tĩnh, cũng không có khóc lóc cầu xin quản gia, điều này khiến cho một số người khác có chút tò mò.
“Này, Lưu Phương, sau khi bị đuổi việc sao bà không đến gặp quản gia cầu xin? Tôi nghe nói học phí của các trường học giáo dục đặc biệt tư thục đắt kinh khủng, bà còn có đủ khả năng chi trả học phí cho con gái mình sao?" Vương Ứng Thành vẻ mặt đầy ý cười, như thể hắn cảm thấy rất vui khi người khác không làm tốt bằng mình.
Lưu Phương liếc nhìn Vương Ứng Thành, cũng không nói nhiều với hắn ta. Những người này vốn dĩ cũng không phải là người tốt, ngày thường bà cũng không có nói chuyện nhiều với bọn họ.
Lưu Phương tranh thủ thời gian cuộn chăn lại, dùng dây thừng buộc lại, cho tất cả đồ đạc trong tủ thiếc vào một chiếc ba lô lớn, rồi bận rộn lo việc riêng của mình.
Thấy bà im lặng không nói lời nào, Vương Ứng Thành cảm thấy thật mất mặt, giọng nói mỉa mai của hắn đột nhiên lớn hơn: “Không hổ danh là người của Ôn Cẩn, trong nhà có một đứa con gái ngốc nghếch, ở Trang viên Hoa Hồng còn phải chăm sóc Ôn Cẩn ngốc nghếch đó. Tôi thấy số mệnh của bà chính là gắn liền với kẻ ngốc, cho dù bà bảo vệ Ôn Cẩn từ nhỏ đến lớn thì hiện tại thế nào? Tôi nghe nói Thẩm Hàm Chi là một người trước mặt là một dạng sau lưng lại là một dạng khác, kẻ ngốc kia có phải đã bị tra tấn đến chết hay không?"
"Vương Ứng Thành, ngươi hãy tích chút khẩu đức đi, Tiểu Cẩn không có thù oán gì với ngươi, sao lại trù ẻo cô ấy như vậy?" Lưu Phương hỏi, chú ý tới người đang nói về Ôn Cẩn như vậy, bà nắm chặt gói hành lý trong tay, chất vấn nói.
"Tôi trù ẻo cô ta à? Có cần thiết không? Ở thành phố Nam Độ này có người nào không biết Thẩm Hàm Chi là ai, cũng chỉ là kẻ nhà quê như bà mới không biết.”
Vương Ứng Thành không tình nguyện thu dọn đồ đạc.
Nhưng Lưu Phương càng nghe, bà càng cảm thấy không chắc chắn, liệu những gì Vương Ứng Thành và những người khác nói là sự thật? Lỡ như Tiểu Cẩn thực sự đang phải chịu khổ, vậy thì bà là một người hầu nghèo lại phải làm gì bây giờ?
Lưu Phương lau nước mắt trên mặt không để cho Vương Ứng Thành cùng những người khác nhìn thấy, bà thu dọn đồ đạc bước ra khỏi ký túc xá nhân viên. Bên ngoài là chiếc xe điện cũ bà mua của người khác để thay thế. Ngoại trừ pin không bền lắm, còn lại không có gì sai sót.
Khi Vương Ứng Thành và những người bên trong nhìn thấy bà rời đi, bọn họ đã liên kết với một số người hầu để tìm quản gia. Bọn họ cảm thấy tiền lương của một tháng là không đủ.
Sau khi Lưu Phương về nhà, bà đem tất cả khăn trải giường, vỏ chăn đều đi giặt hết sạch, nhưng trong lòng lại không yên, luôn lo lắng Ôn Cẩn sẽ có một cuộc sống không tốt.
Bà phơi chăn bông và những bộ quần áo khác, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn địa chỉ Thẩm Hàm Chi đã gửi cho bà vào ngày hôm qua. Lưu Phương do dự một lúc nhìn điện thoại, cuối cùng cắn chặt răng đạp xe điện cũ đến biệt thự của Thẩm Hàm Chi.
Vừa đến cổng biệt thự, bà đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại, một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi hỏi: “Chỗ này của chúng tôi không cho phép vào trừ khi cô là cư dân ở bên trong."
“Tôi là người hầu mới được nhà Thẩm tổng thuê, chính là Thẩm tổng Thẩm Hàm Chỉ” Lưu Phương vội vàng giải thích, nhìn nơi này đều là khu biệt thự, bà cảm thấy có chút bất an.
"Được rồi, cô đợi một lát tôi sẽ đi gọi điện cho Thẩm tổng để xác minh." Bảo vệ nhanh chóng đi vào gọi điện. Người trả lời điện thoại là Dương Mạn, Thẩm Hàm Chi nói với bà rằng gia đình đã đặc biệt thuê một người dì mới đến để chăm sóc đến Ôn Cẩn bởi vậy nên Dương Mạn biết.
Dương Mạn và bảo vệ xác minh người đến là Lưu Phương, lúc này mới bảo vệ cho đi, Lưu Phương đạp xe máy điện tiếp tục chạy vào trong, thật vất vả mới tìm được sân của nhà Thẩm Hàm Chi.
Căn biệt thự có sân ở trung tâm thành phố thậm chí còn hoành tráng hơn ngôi nhà cũ của nhà họ Ôn. Lưu Phương đang đẩy một chiếc xe đạp điện đã qua sử dụng, trong lòng càng cảm thấy bất an hơn.
Trương Hạo nhìn thấy có người đi lại quanh cổng lớn của biệt thự qua camera giám sát trong phòng nên vội vàng bước ra và hỏi từ xa: "Cô làm gì vậy?"
Nhìn thấy bộ dáng cường tráng của Trương Hạo, Lưu Phương
có chút sợ hãi lùi lại một bước, nơm nớp lo sợ trả lời: "Tôi là người hầu mới được Thẩm tổng thuê. Tôi tên Lưu Phương.”
Trương Hạo gật đầu, vẻ mặt dịu lại nói: "Đem xe điện đậu ở trong sân đi, lúc này Thẩm tổng và Ôn tiểu thư hẳn là vẫn còn đang ngủ trưa, cô có thể đợi ở phòng khách một lát."
"Được, cảm ơn cậu." Lưu Phương miễn cưỡng cười.
Trương Hạo thấy bà vẫn còn căng thẳng liền dẫn bà vào phòng khách, dời ghế nói: "Cô cứ ngồi ở đây một lát đi, đợi lát nữa Thẩm tổng tỉnh lại, tôi sẽ lên xin chỉ thị."
"Được rồi, làm phiền cậu rồi, cậu họ là gì?" Lưu Phương cảm thấy xấu hổ đồng thời có chút khẩn trương, bà tựa hồ quá đột ngột, buổi trưa liền tới đây.
"Ồ, tôi tên là Trương Hạo, tôi là vệ sĩ của biệt thự." Trương Hạo đưa bà vào và trở về phòng của mình.
Các bức tường xung quanh khu biệt thự đều được lắp camera giám sát, trong đại sảnh cũng có, để ngăn chặn tội phạm xâm nhập, màn hình giám sát được lắp đặt trong phòng của Trương Hạo.
Lưu Phương nhìn phong cách của biệt thự còn sang trọng hơn căn nhà cũ của Ôn gia. Bà nhìn tầng một trống trải, trong lòng không khỏi bồn chồn. Chẳng lẽ Tiểu Cẩn vẫn có thể quen sống trong môi trường như vậy sao? Cô bé có thực sự đang có một cuộc sống vui vẻ không?
Ở bên kia, Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn ngủ trưa một lát, khoảng hơn hai giờ, Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé đến thư phòng, buổi chiều chủ yếu để cô bé tự mình làm bài tập tính nhẩm. Cô bé đã học xong từ một đến mười, nhưng cái sau thực ra dễ học hơn, hệ thống tư duy của người trưởng thành đã có sẵn, Ôn Cẩn chẳng qua chỉ là chưa tiếp xúc thôi, nhưng một khi đã tiếp xúc thì sẽ nhanh chóng học được và thậm chí tốc độ làm bài cũng càng lúc càng nhanh.
Khoảng ba giờ, Trương Hạo đoán chừng Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn đã thức dậy, hắn nhìn thấy Lưu Phương lúng túng ngồi ở phòng khách chờ đợi, nói: “Bây giờ tôi sẽ lên gặp Thẩm tổng, xin cô chờ một chốc lát."
Lưu Phương vội vàng đứng dậy nói: “ À, cảm ơn.”
Trương Hạo đứng dậy và đi lên tầng hai. Anh ta gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Hàm Chi. Khi nghe thấy tiếng "Mời vào" từ bên trong, lúc này anh ta mới xoay tay nắm và đẩy cửa ra.
Anh ta cũng không đi vào mà nói ở cửa: "Thẩm tổng, người hầu mới thuê của ngài đã đến, đang đợi dưới lầu, ngài có muốn gặp cô ấy hay không?"
Ôn Cẩn nghe được người hầu mới thuê, lỗ tai run run, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi: "Chị, là dì Lưu đến đây sao?"
Thẩm Hàm Chi mỉm cười gật đầu, “Có lẽ là vậy.”
Ngay sau đó, cô bé đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.
Thẩm Hàn Chi cười lắc đầu, nói với Trương Hạo: “Được, cậu đi làm việc của mình đi."
Nói xong, anh ta cũng nhanh chóng bước ra ngoài, đi theo phía sau Ôn Cẩn xuống lầu.
Ôn Cẩn nhìn thấy dì Lưu đang ngồi trên ghế trong phòng khách, vui vẻ chạy tới: “Dì Lưu.”
Đôi mắt dì Lưu đỏ hoe khi nhìn thấy Ôn Cẩn, bà đã chăm sóc Ôn Cẩn nhiều năm như vậy, từ lâu đã coi Ôn Cẩn như là con ruột của mình.
“Chạy chậm thôi, dạo này con thế nào rồi, có khỏe không?” Dì Lưu nhìn từ trên xuống dưới Ôn Cẩn, thấy làn da lộ ra ngoài vẫn trắng nõn của Ôn Cẩn, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
"Tốt lắm, dì Lưu, dì đã xử lý xong hết thảy công việc ở đó chưa?" Ôn Cẩn cười hỏi.
“Ừ, Ôn gia sa thải toàn bộ người hầu ở Trang viên Hoa Hồng, nói có khả năng muốn bán Trang viên Hoa Hồng.” Dì Lưu giải thích.
Thấy Thẩm Hàm Chi đi xuống, bà vội vàng lo lắng nói thêm: "Ít nhiều vẫn là nhờ có Thẩm tổng, bằng không trong lúc nhất thời tôi căn bản không thể tìm được công việc, cảm ơn ngài Thẩm tổng."
Thẩm Hàn Chi cười lắc đầu, "Không có gì, Tiểu Cẩn vừa mới từ trang viên Hoa Hồng qua đây, em ấy cần có người thân cận chăm sóc. Dì Lưu, sau này đành phải làm phiền dì rồi.”
"Không phiền, không phiền." Lưu Phương vội vàng nói.
“Tiểu Cẩn, vậy em nói chuyện với dì Lưu đi, chị sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Thẩm Hàm Chi sợ cô ở đây thì Lưu Phương càng câu nệ hơn, dù sao thì Lưu Phương cũng chưa từng tiếp xúc với cô.
“Được rồi, chị.” Cô bé mỉm cười nháy mắt với Thẩm Hàm Chi.
Chờ đến khi trong phòng khách chỉ còn lại Lưu Phương và Ôn Cẩn, Lưu Phương mới thật sự dám hỏi: "Tiểu Cẩn, con ở đây thật sự sống tốt không? Thẩm Hàm Chi đối xử với con thế nào?"
"Chị đối với con rất tốt, chị ấy đã mua rất nhiều quần áo cho con, mấy ngày nay chị ấy cũng đang dạy cho con viết chữ, con đã có thể viết được tên mình rồi." Cô bé cười nói.
Nhìn thấy nụ cười trong mắt Ôn Cẩn Cẩn không hề có vẻ gượng ép, Lưu Phương lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì tốt, chỉ cần con không chịu ủy khuất là được."
"Con sẽ không chịu ủy khuất. Chị là người rất tốt." Cô bé nghĩ đến Thẩm Hàm Chi, đôi mắt hơi cong, sau đó nói với Lưu Phương: "Dì Lưu, con dẫn dì lên phòng con tham quan."
"Được." Lưu Phương gật đầu, đi theo Ôn Cẩn lên tầng hai.
Cô bé mở cửa phòng của mình cùng Lưu Phương đi vào: “Từ khi tới đây con đã ở đây, còn chị thì ở phòng bên cạnh.”
Lưu Phương nhìn đồ đạc được bày biện ở trong phòng, căn phòng này rất rộng rãi, đủ loại đồ đạc, còn có hai cửa sổ lớn từ trần đến sàn, tại sao Thẩm Hàm Chi không ở lại trong một căn phòng lớn như vậy? Là do cô ấy không thích Tiểu Cẩn sao? Hay là còn có lý do nào khác?
Tác giả có lời muốn nói:
Dì Lưu: Không thích hợp, đây quả thực là không thích hợp.