Trong lúc Ôn gia đang bắt ngựa, cô bé để cho Vương Hải Xuyên lái xe chở cô đến công ty, Ôn Cẩn ở tầng một gọi điện Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài đón cô bé.
Khi cô bước ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn chờ đợi cách đó không xa, nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đi tới, ánh mắt cô bé sáng lên.
“Chị ơi, em mang cơm đến cho chị.” Cô bé mềm mại đi về phía Thẩm Hàm Chi làm nũng, vì trong đại sảnh có rất nhiều người nên cô bé không dám lao vào trong vòng tay của Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi đưa tay cầm túi đựng thức ăn, cánh tay còn lại vòng qua eo cô bé, cùng ôm cô bé bước vào trong thang máy.
Thẩm Hàm Chi nhìn cô bé ngoan ngoãn ở trong lòng, vội vàng cụp mắt xuống hỏi: "Sáng nay em có ngoan ngoãn nghe giảng không?”
"Dạ có, cô Lục nói em đã tiến bộ rất nhiều, hiện tại bắt đầu đọc hiểu.” Cô bé kiêu ngạo nói.
Thẩm Hàm Chi cười khẽ dịu dàng nói: “Được rồi, thỏ trắng nhỏ của chị là giỏi nhất, đến chỗ rồi.”
Thẩm Hàm Chi ôm lấy cô bé một mạch trở lại văn phòng, cô bé vội vàng lấy đồ ăn từ tay Thẩm Hàm Chi, đặt lên bàn cà phê.
Thẩm Hàm Chi lúc này mới nhớ tới chỗ nào kỳ lạ. Rốt cuộc, thỏ trắng nhỏ thường mặc váy dài. Hôm nay, thỏ trắng nhỏ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và váy che hông màu đen. Thẩm Hàm Chi nhớ mình chưa bao giờ mua quần áo tương tự như vậy cho thỏ trắng nhỏ.
Cô có chút bối rối hỏi: "Tiểu Cẩn, hôm nay em mặc?"
Đôi mắt của cô bé lập tức sáng lên khi nghe thấy Thẩm Hàm Chi nhắc đến quần áo của mình, nàng ôm lấy cánh tay Thẩm Hàm Chi, kéo Thẩm Hàm Chi đến chỗ ghế xoay công sở, Thẩm Hàm Chi
nhìn cơm trên bàn cà phê, nhắc nhở: “Tiểu Cẩn, chúng ta ăn cơm trước đi. Nếu không thì một lát nữa sẽ nguội.”
Cô bé đẩy Thẩm Hàm Chi lên ghế văn phòng, học theo dáng vẻ của đàn em ngồi lên đùi Thẩm Hàm Chi, vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, làm nũng: “Chị, bộ đồ hôm nay của em chị có thích hay không? Em không có loại quần áo này, em mặc chính là của chị."
Thẩm Hàm Chi không biết trong hồ lô cô bé bán loại thuốc gì, cô chỉ biết nên khích lệ trẻ em, đặc biệt là những đứa trẻ mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Thẩm Hàm Chi vội vàng nói: “Chị thích, thỏ con của chị mặc gì cũng đẹp.”
Cô bé ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi, cúi người lại gần hôn lên vành tai hơi ửng đỏ của Thẩm Hàm Chi. Trong phim, lúc này đàn chị đã hôn lên miệng đàn em, lại còn đang cởi váy ôm mông của đàn em. Nàng lại dụi mặt vào Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi lại ôm cô bé vào trong lòng vì sợ cô bé sẽ ngã.
Cô bé ậm ừ một lúc, toàn thân có chút héo úa.
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ trắng nhỏ đang mặc quần áo chuyên nghiệp trong lòng mình, nhưng trong lòng có chút tò mò hôm nay thỏ con có mặc nguyên bộ đồ hay không, liệu có thể ở bên ngoài mặc quần áo chuyên nghiệp, bên trong mặc quần lót có kiểu dáng phim hoạt hình thỏ trắng nhỏ. Nghĩ đến đây, Thẩm Hàm Chi khẽ cười vài tiếng.
Cô bé thấy Thẩm Hàm Chi vẫn không hiểu phong tình, liền đưa tay đẩy Thẩm Hàm Chi: “Chị, đứng dậy ăn cơm thôi."
Nàng muốn được giống như trên phim, phải lăn lộn với chị cho đến khi đồ ăn nguội lạnh mới tốt, nhưng mà nàng lại không thể làm được, còn chị thì không hiểu được phong tình, thỏ trắng nhỏ thở dài, thật sự rất khó khăn với nàng.
Thẩm Hàm Chi đem bữa trưa đặt ra, cười nói: “Sáng nay chị thấy nhóm người dì Dương xử lý bạch tuộc, mới đưa đến vào sáng nay, chắc chắn rất ngon. Cơm chiên gạch cua nhìn cũng ngon, ăn nhanh đi."
Cô bé nhìn thấy trong mắt của Thẩm Hàn Chi chỉ có đồ ăn, lại lưỡng lự không dám nói. Nàng cũng không thể nói rõ rốt cuộc Thẩm Hàm Chi có chỗ nào không thích hợp, nhưng dù sao cũng có chút kỳ quái.
Cô bé gắp cơm trong bát, khô khan nói: “Chị, chị đã làm việc vất vả rồi, chị nên ăn nhiều hơn đi.”
“Chị không vất vả, thỏ trắng nhỏ của chị mới vất vả.” Thẩm Hàm Chi gắp mấy cuộn bạch tuộc vào bát cho Ôn Cẩn, ra hiệu cho cô bé ăn nhiều thêm một chút.
Cô bé cũng nhanh chóng bắt đầu ăn. Trước đó nàng vẫn chưa ăn đủ no nên đương nhiên sẽ không lãng phí đồ ăn, nhưng vì sao chị vẫn luôn không hiểu được lòng nàng, cô bé rầm rì suy nghĩ, khẳng định là do nàng xem phim truyền hình chưa đủ nhiều, bằng không chị chắc chắn sẽ giống như đàn chị mà đối đãi với nàng.
Cô bé nắm chặt tay, quyết tâm sau khi học xong, thời gian còn lại cần phải xem thêm nhiều bộ phim truyền hình để học tập thêm mới được.
Thẩm Hàm Chi hoàn toàn không biết thỏ trắng nhỏ đang nghĩ gì, theo cô thì lúc này thỏ trắng nhỏ mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Quả thật là thời điểm vừa đơn thuần lại cảm thấy tò mò với những sự vật cũng như sự kiện bên ngoài, lúc này, vai trò của cha mẹ đặc biệt quan trọng, cô nhất định phải cho hài tử làm tấm gương tốt cho thỏ trắng nhỏ, không thể để cho thỏ trắng nhỏ bị các loại tin tức bên ngoài đầu độc.
May mắn thay, thỏ trắng nhỏ của cô rất ngoan ngoãn, bình thường chỉ thích xem vài bộ phim hoạt hình. Thẩm Hàm Chi đối với thỏ trắng nhỏ
vô cùng yên tâm, ánh mắt cô nhìn về phía thỏ trắng nhỏ vô thức trở nên dịu dàng hơn một chút.
Sau khi ăn trưa xong, cô bé cùng cô ngủ trưa trong phòng nghỉ một lát. Khoảng hai giờ chiều, Thẩm Hàm Chi gọi điện cho
Vương Hải Xuyên đến đón cô bé về nhà, để cho cô bé về học.
Thẩm Hàm Chi hộ tống cô bé xuống lầu một, cô bé không có chút sức lực nhìn Thẩm Hàm Chi nói: “Tạm biệt chị, em ở nhà đợi chị.”
"Được rồi, em cứ ngoan ngoãn đi học đi, tạm biệt.”
Sau đó cô bé lên chiếc ô tô dừng lại trước cửa, trở về biệt thự.
Buổi chiều, lúc làm bài toán cô bé rất nghiêm túc, chờ đến khi nàng làm xong, Lục Văn Trúc đang chấm bài, cô bé lúc này mới ngơ ngác nằm trên bàn nhìn Lục Văn Trúc, thấp giọng hỏi: "Cô Lục ơi, cô có cảm thấy chị của em kỳ quái không?”
"Thẩm tổng? Không có a, cô ấy là người rất tốt. Cô ấy rất lễ phép với nhân viên của mình, đối người làm rất lịch sự, đối với em càng tốt hơn. Nếu em muốn các ngôi sao thì sẽ không đưa mặt trăng, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này vậy?" Lục Văn Trúc cười hỏi.
Cô bé chán nản. Đúng vậy, chị đối xử nàng rất tốt. Nàng thậm chí còn không dám mơ đến cuộc sống hiện tại, vậy thì tại sao nàng vẫn phải rối rắm như vậy?
"Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi." Cô bé mỉm cười nói.
Buổi tối, cô bé giúp Thẩm Hàm Chi đạt được giá trị tra A, sau đó mới trở về phòng, nàng cầm máy tính xách tay tới, dựa vào đầu giường mở phần mềm video, cô bé nhìn lướt qua trên bìa, phát hiện ra đó là bộ phim truyền hình lần trước chị đã che mắt mình. Cô bé bắt đầu thích thú với bộ phim truyền hình này và bấm vào nó lần nữa.
Nửa đầu tập này vẫn nói về cuộc chiến kinh doanh mà mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Ở nửa sau của tập phim, căn biệt thự theo phong cách châu Âu thời trung cổ đã che đậy cốt truyện bí ẩn về người chị gái và em gái khó tả ở tập trước.
Hai người họ là con gái thứ hai và con gái thứ ba của gia đình, con gái thứ ba là con gái nuôi của gia đình, cũng chính là người em gái ở tập trước.
Một nhân vật chính mới được mở khóa trong tập này. Cô con gái lớn ít nói ít cười đang đọc báo tài chính trong phòng khách, như thể đang đợi người nào đó.
Ngay sau đó, một người phụ nữ yểu điệu, mảnh khảnh xuất hiện trong ống kính, khi nhìn thấy con gái lớn, người phụ nữ có vẻ hơi bối rối, "Sao con lại ở đây?"
Dường như nhận ra lời nói của mình không đúng, người phụ nữ lại đính chính: “Bố con mấy ngày nay đi công tác xa, con là đang đợi ông ấy à?"
Sau đó chị cả rời mắt khỏi tờ báo tài chính mà nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, đôi môi mỏng hơi mấp máy: “Sao vậy? Cô còn chưa cưới bố tôi mà đã tự giác nhập vai rồi, mẹ nhỏ? Theo định nghĩa về mặt pháp lý, cô chỉ là bạn gái của bố tôi thôi phải không? Như thế nào, cô có vẻ không chào đón tôi vậy?”
Chị cả đứng dậy khỏi ghế sô pha, ném tờ báo lên bàn cà phê, quay người chậm rãi đi về phía người phụ nữ, một bước, hai bước, càng ngày càng gần, người phụ nữ hiển nhiên càng lúc càng hoảng SỢ.
Chẳng mấy chốc, lưng của người phụ nữ đã chạm vào tường. Người chị cả đã đưa tay ra ôm lấy eo người phụ nữ, trêu chọc nói: “Mẹ nhỏ, sao chúng ta không về phòng nói chuyện vui vẻ nhỉ?”
Vành tai của người phụ nữ đỏ bừng, nhưng đôi mắt như hồ ly linh lại không dám nhìn thẳng vào mắt chị cả, hồi lâu mới kìm lại được một câu: “Đừng gọi tôi là mẹ nhỏ, cô cũng đã nói rồi, tôi và bố cô vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận kết hôn.”
Đầu ngón tay của chị cả nhẹ nhàng nhéo vành tai đỏ thẫm của người phụ nữ, nghiền ngẫm nói: “ Tôi gọi như vậy, cô không cảm thấy càng kích thích hơn sao? Đừng tưởng là tôi không biết, bố tôi đã sớm không còn năng lực ở phương diện kia, đưa cô về đây, chẳng qua là vì che giấu tai mắt của mọi người? Mẹ nhỏ, mẹ đi theo ông ta cũng sẽ vất vả lắm."
"Cô không được... Um"
Đôi môi nóng bỏng đã hôn lên, người phụ nữ được chị cả nửa dụ dỗ nửa ôm về phòng, khung cảnh trên phim chỉ chiếu cảnh họ hôn nhau, ngay sau đó chính là "Bính" một tiếng, cửa phòng đã được đóng chặt, bất quá vẫn có những âm thanh ngắt quãng tuôn ra từ bên trong.
"Mẹ nhỏ, thích không?"
"Ô ô, cô không được kêu mẹ nhỏ nữa, ưm ~ đừng cắn..."
Cô bé dường như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, con gái và mẹ nhỏ cũng có thể sao? Bộ phim truyền hình này có vẻ kích thích không kém 《Đàn chị, đàn em》. Cô bé tuy rằng xem không hiểu lắm nhưng lại cảm thấy rất có hứng thú. Hơn nữa cô bé cảm thấy xưng hô mẹ nhỏ này còn rất kích thích?
Cô bé bấm vào khu vực bình luận bên dưới và thấy được rất nhiều bình luận:
[Tôi đi đây, văn học của mẹ nhỏ,
mlem mlem~】
[Trên lầu mau thu dọn nước bọt của bạn đi, đừng để nó ở khắp mọi nơi. 】
[Chà, chà, chị cả không hổ danh là mãnh A, yêu yêu. 】
[Người mẹ nhỏ rõ ràng là một nữ nhân khôn khéo rắn rết, nhưng lại không thể chống lại chị cả. Thật kích thích nha.)
[Chị cả và mẹ nhỏ, chị hai và chị ba, tôi rất thích bộ phim này, woo woo woo.】
( Đây có phải là thứ tôi có thể nhìn thấy không? Cảm ơn đạo diễn Bồ Tát, sau này tôi sẽ không bao giờ mặc quần khi xem phim nữa. 】
[Trên lầu, hãy mặc quần vào).
Tác giả có lời muốn nói:
Phái phái: Lại nhiều thêm một đặc điểm miêu tả, nhưng mà A Tấn không cho phép a, hắc hắc ~