Khách đến mà chả nể mặt ông gì cả!
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Minh Vũ đang ngồi trên sofa.
Mặt Hàn Thiên Hoa lộ vẻ vui mừng, ông nói: "Trương Minh Vũ à? Cháu đến rồi sao, đến sao không bảo chú một tiếng?"
Nói xong liền nhanh chóng đi xuống.
Chu Vân Phong ngẩn người!
Hai con mắt trợn trừng lên!
Chu Cửu Yến nhiệt tình thì thôi, không ngờ Hàn Thiên Hoa cũng nhiệt tình đến vậy?
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... lần này cháu đến hơi vội nên không báo trước".
Hàn Thiên Hoa ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ.
"Ăn cơm chưa? Lần trước cháu đi gấp quá, lần này nhất định phải uống với chú mấy chén rồi hẵng đi nhé!"
Hàn Thiên Hoa tươi cười nói.
Nhiệt tình thật!
Chu Vân Phong giờ mới phản ứng lại, anh ta cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên vẻ âm trầm.
"Chú, chẳng phải chúng ta vừa ăn cơm sao", Chu Vân Phong xông lên, cười nói.
Nói gì thì nói, không thể để Trương Minh Vũ cướp sân khấu của mình được!
Sắc mặt Hàn Thiên Hoa trầm xuống, ông lạnh lùng đáp: "Nói cái gì vậy! Ăn rồi không được ăn nữa chắc? Chú ăn chưa no nên muốn ăn nữa!"
Chu Vân Phong nén giận đến mức mặt đỏ bừng!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... cháu cũng ăn cơm rồi, hay để lần sau đi chú".
Hàn Thiên Hoa cười nói: "Ăn cơm là ăn cơm, uống rượu là uống rượu, không được thì để chú chuẩn bị hai món đơn giản".
Trương Minh Vũ há hốc miệng, không biết nên nói gì.
Anh còn đang vội đi thiết kế khách sạn, đâu ra tâm tình để uống rượu...
Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Được rồi, thằng bé ăn cơm rồi, để lần sau uống đi".
Hàn Thiên Hoa ngại ngùng mỉm cười, chỉ đành im lặng.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hình như trong nhà họ Hàn, Chu Cửu Yến là người có tiếng nói nhất.
Về lý mà nói một người mạnh mẽ kiêu ngạo như Hàn Thiên Hoa sao có thể để vợ quyết định mọi việc được chứ?
Hơn nữa khí chất của Chu Cửu Yến...
Nghĩ một hồi, Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ra lý do tại sao.
Chu Cửu Yến nhiệt tình nói: "Đúng rồi Trương Minh Vũ, cháu muốn uống gì không? Dì lấy cho".
Trương Minh Vũ vội vàng xua tay, cười nói: "Không ạ, cháu không khát".