Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 174: Có phải anh sốt rồi ?


Lê Tiếu biết rõ mình nên làm gì, cũng vừa khéo trước khi rời đi, quan hệ của cô và Thương Úc đã có bước tiến triển.

Có lẽ đều là ý trời.

Thương Úc im lặng mấy giây, đẩy vai cô kéo giãn khoảng cách, cúi người cầm trà gừng trên bàn đưa cho cô, xoa đỉnh đầu cô, ôn hòa nói: "Nếu đã nghĩ xong thì đi đi."

Người phụ nữ của anh không phải chim hoàng yến, mà là sinh viên tốt nghiệp hạng ưu của Đại học y Nam Dương, không nên dừng chân vì anh.

Lê Tiếu bưng trà gừng, uống từng ngụm nhỏ. Gương mặt mỉm cười hun hơn nóng rơi vào trong mắt anh là vẻ đẹp vui tai vui mắt.

Uống hết trà gừng ấm người, Lê Tiếu quay về phòng dành cho khách.

Tối nay uống rượu, dầm mưa, còn trải qua chuyến đi đến khe núi kinh hoàng, thể lực cô không gượng nổi nữa, nhanh chóng ngủ say.

Trong phòng khách, một mình Thương Úc đứng trước cửa sổ nhìn bóng đêm đen như mực, ánh mắt sâu thẳm gợn sóng.

Lúc này, Lưu Vân đi đến, đứng yên sau lưng anh, cúi đầu nói: "Lão đại, đã kéo người về Ám Đường, tạm thời không nguy hiểm tính mạng."

"Ừ." Thương Úc đáp lại, lặng yên nhìn ngoài cửa sổ: "Dành chút thời gian liên lạc với Viện sĩ Giang ở Phòng thí nghiệm Nhân Hòa, lấy danh nghĩa quỹ từ thiện quyên tặng dụng cụ chữa trị xét nghiệm gen mới nhất, để họ nghiên cứu sử dụng."

Lưu Vân gật đầu: "Vâng, lão đại."

Hôm sau, trời quang mây tạnh, qua cơn mưa lớn gột rửa cả đêm, bầu không khí trong núi Nam Dương mát mẻ, hương cỏ hoa khiến người dễ chịu.

Trong phòng ăn, Lê Tiếu ngồi đối diện Thương Úc, hai người nhàn nhã dùng bữa sáng.

Anh cắt bánh mì nướng, ngước mắt nhìn Lê Tiếu: "Bao giờ đến phòng thí nghiệm?"

Lê Tiếu uống sữa, mặt mày thản nhiên, trầm ngâm mấy giây: "Chắc tuần sau."

"Ừm, nếu phòng thí nghiệm có yêu cầu gì đặc biệt thì có thể báo lại Lưu Vân."

Thương Úc đưa bánh mì nướng lên miệng, bổ sung thêm một câu.

Lê Tiếu cười khẽ, vui vẻ tiếp nhận.

Qua một lúc, Lê Tiếu đặt dao xuống, cầm ly sữa đánh giá Thương Úc.

Anh thong thả dùng bữa sáng, tay áo thẳng thớm xắn trên cánh tay, nhìn rõ gân xanh dưới làn da.

Lê Tiếu nhìn nửa phút, ánh mắt bỗng lóe lên, cô híp mắt lại hoài nghi.

Da thịt anh vốn màu lúa mạch khỏe khoắn, nhưng lúc này khóe mắt và gò má dường như hơi ửng hồng.

Lê Tiếu càng nhìn càng thấy đáng nghi, chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Ánh mắt cô quá mãnh liệt khiến Thương Úc phải nhìn lên, môi mỏng khẽ nhếch: "Đang nhìn gì thế?"

Lê Tiếu vừa lắc đầu vừa đứng dậy đi đến cạnh anh, dựa vào mép bàn tiếp tục chăm chú quan sát.

Thương Úc đặt dao xuống, dịu dàng nhìn vào mắt cô.

Một lúc sau, Lê Tiếu khoanh tay chồm người tới, đưa ra kết luận: "Diễn gia, có phải anh sốt rồi không?"

Vừa nói, mu bàn tay cô cũng đặt lên trán anh, thử độ ấm, rồi lại sờ trán mình, nhíu mày nói: "Hơi nóng."

Thương Úc kéo tay cô khỏi trán mình, ngón cái vuốt khẽ da thịt cô: "Không sao, không ảnh hưởng."

Ngay cả lòng bàn tay của anh cũng hơi nóng.

Nghe giọng nói lạnh nhạt của Thương , Lê Tiếu liếc nhìn anh: "Nhà anh có nhiệt kế không?"

Tính tình anh đã lạnh nhạt, hời hợt, không ngờ cũng thờ ơ với sức khỏe của mình như vậy.