Trăng nhô lên cao, sân cỏ vô cùng yên ắng.
Lê Tiếu buông hộp ra rồi mới ngồi lại bên cạnh Thương Úc, bắt tréo chân, mi mắt hơi rủ lén nhìn anh.
Thu Hoàn nhìn quanh rồi quan sát cái hộp kia.
Anh ta rất tò mò khuy măng sét hai trăm triệu trông như thế nào.
Thế nên, khi Thương Úc chồm người khảy tàn thuốc, Thu Hoàn len lén vươn tay về phía cái hộp, mong muốn được nhìn thấy trước.
"Dịch cái tay ra." Giọng nói âm trầm bất chợt vang bên tai Thu Hoàn.
Tay run lên, anh ta nhìn Thương Úc ở đối diện, hậm hực bĩu môi, rút tay về: "Thiếu Diễn, khuy măng sét hai trăm triệu đấy, cậu không mở ra xem sao?"
Thương Úc liếc Thu Hoàn, phả khói, thản nhiên nhìn Lê Tiếu, chậm rãi cất tiếng: "Sao không nói gì?"
Mắt Lê Tiếu lóe lên, cô nghiêm túc trả lời theo ý khác: "Khuy măng sét này đẹp lắm."
Thu Hoàn, Âu Bạch: "..."
Nghe vậy, Thương Úc nhếch môi cười, kéo cổ tay Lê Tiếu, vừa đứng dậy vừa nói: "Đi thôi, về nhà ngắm."
Thu Hoàn: "???"
Âu Bạch nhàn nhạt liếc họ, hừ lạnh: "Thiếu Diễn, hẳn cậu còn nhớ tối nay bọn tôi không lái xe chứ?"
Nếu Thương Úc đi mất, mình với Thu Hoàn về nhà kiểu gì đây.
Bắt xe? Mất giá quá.
Gọi người đến? Tốn thời gian quá.
Lê Tiếu đứng lên theo Thương Úc, nhìn Âu Bạch, hời hợt nói: "Lấy xe tôi, ngày mai mang nó về nhà họ Lê giùm."
Hàm ý mấy người lái xe thể thao đi.
Âu Bạch nhìn gương mặt kiêu ngạo của Lê Tiếu, từ chối ngay không phải nghĩ: "Không cần, tôi... khỉ gió, Thu Hoàn, cậu đạp tôi làm gì?"
Thu Hoàn đá Âu Bạch suýt lộn mèo khỏi ghế mây.
Thu Hoàn trợn mắt với Âu Bạch, chống nạnh đứng dậy ngăn trước mặt anh ta rồi cười vui vẻ cùng Lê Tiếu: "Không sao hết em gái, yên tâm, ngày mai tự anh lái về cho em." Lái luôn hai chiếc về.
Lê Tiếu gật đầu, xoay người sóng vai cùng Thương Úc đi về phía xe chuyên dụng.
Lưu Vân và Vọng Nguyệt khôn khéo ôm hai cái hộp đi theo.
Thu Hoàn tiếc nuối, rốt cuộc bản thân vẫn không có phúc được nhìn thấy. ...
Trên đường về, Lê Tiếu ngồi cạnh Thương Úc, không ai nói tiếng nào.
Cô nghiêng đầu nhìn đường phố lấp lánh ánh đèn, môi khẽ nhếch lên.
Mới đó, cô đã khó nhịn, tầm mắt dời từ ngoài cửa sang trên người Thương Úc.
Ngờ đâu mới quay đầu, cô đã va phải đôi mắt sâu thẳm như mực của Thương Úc.
Khóe môi Lê Tiếu cong cong, bắt được ý cười bên môi Thương Úc, tình cảm hừng hực lên men.
Lê Tiếu ranh mãnh trêu chọc: "Hóa ra chí tôn là Diễn gia."
Sớm biết là anh, cô đã không buồn bực cả buổi rồi.
Thương Úc xoa đầu cô, vừa cười vừa kéo cô vào lòng mình.
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của Lê Tiếu, cúi đầu nỉ non bên tai: "Không phải em luôn hứng thú với thần cổ phiếu sao, quyển tự truyện kia là mượn hoa hiến Phật."
Tim Lê Tiếu rung động từng hồi, cô mím môi cười thì thầm: "Nói dễ nghe ghê, cuối cùng lúc đấu giá lại tăng mười lần, đây chẳng phải là cố ý chặn đường em chứ là gì?"
"Ừ." Mày rậm của Thương Úc giãn ra, anh nhìn Lê Tiếu, ý cười càng rõ: "Giận sao?"
Lê Tiếu nghiêng người đi, nhìn ra cửa kính, dựa vào vai anh, kéo bàn tay kia qua đầu vai, khẽ nhéo: "Đúng là có giận, anh bảo... phải làm sao đây?"
Giận là giả nhưng bực là thật.
Cô buồn bực trong lòng vì quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu" kia, nhưng ngờ đâu là người của mình đối đầu với mình trong hội đấu giá.
Đúng là xúi quẩy tạo thành một trận dở khóc dở cười.
Thương Úc chậm rãi bắt tréo chân, mặc cho Lê Tiếu dựa vào mình, hơi cúi người, nhếch môi nói: "Về nhà đền tội với em."
Lê Tiếu quay đầu nhìn Thương Úc, mi mắt cong cong, cố giấu khóe môi đang nhếch lên: "Vậy còn được."...
Mười giờ rưỡi đêm ở biệt thự Nam Dương.
Lê Tiếu ngồi trên sofa phòng khách, ăn từng miếng bánh mouse.
Thương Úc nghiêng người dựa lên tay vịn sofa, con ngươi sâu thẳm phản chiếu ánh đèn, nhìn cô không chớp mắt.
Không lâu sau, Lưu Vân cầm hai chiếc hộp đi vào.
Ánh mắt Lê Tiếu tập trung, đặt đĩa bánh xuống rồi qua ngồi gần Thương Úc.
Hai chiếc hộp giống nhau y hệt. Cô mở một chiếc ra, bên trong vừa hay là quyển tự truyện.
Lê Tiếu thử chạm lên mặt bìa bằng da, nhướng mày nhìn Thương Úc: "Ba mươi tỷ, anh thấy có đáng giá không?"
Thương Úc nhìn lướt qua, giọng thâm trầm nói như đương nhiên: "Tặng cho em, đương nhiên đáng."
Thôi được rồi.
Lê Tiếu lắc đầu cười, chợt nhớ lại chuyện trước đó anh cho Charles mượn ba mươi tỷ USD.
Đúng là tiền tài vô tận mà.
Lê Tiếu lấy quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu" ra lật xem thử. Cùng lúc đó Thương Úc cũng mở hộp chứa khuy măng sét áo.
Một cặp khuy măng sét chim hoàng yến lấp lánh chói mắt dưới đèn thủy tinh.
Anh lấy một chiếc ra đặt trên đầu ngón tay ngắm nghía, kim cương màu vàng kim rất đẹp, vô cùng chói mắt.
Đường nét gương mặt anh dần trở nên nhu hòa, nhìn Lê Tiếu, lại thấy cô bình thản cầm quyển tự truyện, không biết đang nghĩ gì: "Sao thế?"
Thương Úc đặt khuy măng sét xuống, Lê Tiếu cũng chậm rãi nghiêng đầu qua, mở trang trong giơ lên, thất vọng bĩu môi: "Ba mươi tỷ, lỗ quá."
Anh nhìn trang sách mở ra, đập vào mắt là những chữ viết vô cùng khó hiểu.
Dù Lê Tiếu có cẩn thận phân biệt cũng chẳng đọc được chữ nào.
Nguyên nhân ba lần bị bỏ qua chính là ở đây, đại khái là đống giấy vụn vẽ bừa.
"Không lỗ đâu." Thương Úc nhận lấy quyển tự truyện từ tay Lê Tiếu, híp mắt lại: "Đây là chữ viết khởi nguyên của Parma."
Mắt Lê Tiếu sáng lên, cô chồm người tới trước mặt anh dò hỏi: "Diễn gia biết sao?"
Thương Úc dịu dàng nhìn cô, sau đó mím môi lắc đầu: "Parma không dùng chữ viết này lâu lắm rồi. Lúc trước anh từng thấy chữ viết tương tự thế này trong sách y cổ lưu truyền ở Thương thị."
Parma...
Lê Tiếu lặng yên nhìn quyển tự truyện đầy chữ ghi chú như vẽ bùa, nheo mắt trầm tư: "Vậy ở Parma anh có nghe qua nhân vật như thần cổ phiếu không?"
"Nghi ngờ đối phương đến từ Parma à?" Thương Úc trả lại tự truyện cho Lê Tiếu, ánh mắt hơi nặng nề.
Lê Tiếu gật đầu: "Nếu là chữ viết khởi nguyên ở Parma thì chắc người ngoài không viết được đâu."
Cả Thương Úc cũng không đọc được, vậy người viết quyển tự truyện này chỉ có thể đến từ Parma thôi.
Không lâu sau, Thương Úc im lặng một lúc rồi chậm rãi dựa lưng, nhìn quyển tự truyện, đưa tay vuốt tóc Lê Tiếu: "Anh sẽ cho người dò hỏi, không cần vội."
Lê Tiếu cụp mắt, thở dài, ném quyển tự truyện vào trong hộp.
Quyển tự truyện không rõ lai lịch, với chữ viết khởi nguyên cổ xưa...
Anh dùng ba mươi tỷ mua về cái gì thế này?