Lê Tiếu lắc đầu, mượn thế đặt cả gương mặt trong lòng bàn tay anh: "Không cần đâu, anh ta chuyện bé xé ra to thôi. Chuyện vặt vãnh như vậy không cần anh ra tay."
Cảnh Thụy An không có ác ý, chỉ là bao năm đắm chìm trong cái ân được cứu không thể kìm được. ...
Mười phút sau, Lê Tiếu ra khỏi phòng trà.
Lưu Vân và Lạc Vũ đứng ngoài hành lang, thấy Lê Tiếu đi ra thì rối rít gật đầu: "Cô Lê."
Lê Tiếu nhíu mày đáp lại, bước qua họ.
Lưu Vân nhìn bóng lưng cô, vô thức nhếch môi.
Hình như môi cô Lê sưng lên.
Lê Tiếu thong thả ra khỏi biệt thự.
Bóng tối từ phía sau phủ lên, cô nghiêng đầu liền thấy Lạc Vũ theo sau hai mét.
"Cô Lê, tôi đi cùng cô." Đường nét cứng rắn trên mặt Lạc Vũ dịu hẳn đi dưới ánh nắng, giọng mềm mỏng tràn đầy cung kính.
Lê Tiếu nhướng mày nhưng cũng không từ chối.
Sắp xếp như vậy hẳn là ý của Thương Úc.
Có Lạc Vũ bên cạnh thì những công tử cậu ấm kia muốn đến gần cô cũng phải cân nhắc xem bản thân có đánh lại không.
Cứ thế, cả buổi chiều, Lê Tiếu nhàn nhã hiếm có đi dạo một vòng quanh biệt thự.
Mọi thứ quá bình thường, ngoại trừ biển hoa hồng kia, đúng là không có cảnh đẹp gì đáng lưu luyến.
Chênh lệch quá lớn so với biệt thự Nam Dương. ...
Bốn tiếng sau, đã là chạng vạng.
Sắc trời dần tối, bầu trời núi Thang Khê phủ một tầng hoàng hôn mỏng manh.
Trong sảnh tiệc riêng của biệt thự, nhân viên phục vụ tấp nập chuẩn bị đồ ăn khai tiệc.
Chưa đến bảy giờ, cuộc họp nội bộ kết thúc.
Năm vị gia chủ đi sau lưng Thương Úc đến sảnh tiệc riêng.
Dù họp lâu khiến họ trông khá mệt mỏi, nhưng trong mắt đều hiện rõ hưng phấn và kích động.
Có thể vì Thương Thiếu Diễn đã mở ra một con đường xán lạn, chỉ điểm rất tường tận cách bày bố cho sản nghiệp năm sau.
Thế nên, chỉ cần năm gia tộc đầu sỏ dựa theo con đường anh đã hoạch định sẵn mà phát triển, sản nghiệp chắc chắn sẽ tăng mạnh.
Cùng lúc đó, bà chủ các nhà cũng sóng vai từ phòng bài tầng hai xuống.
Chơi bài cả buổi chiều cũng mệt rồi.
Dạ tiệc bắt đầu, mọi người ngồi theo thứ tự đã sắp xếp lúc trưa.
Đĩa thức ăn đắt tiền, món ăn đẹp mắt khiến người thèm thuồng.
Lê Ngạn ngồi bên cạnh Lê Tiếu bóc vỏ tôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn mấy vị thiên kim ở đối diện.
"Họ trêu chọc anh à?" Lê Tiếu thấy nét mặt của Lê Ngạn thì hỏi.
Lê Ngạn đặt tôm đã bóc vỏ vào đĩa của Lê Tiếu, lấy khăn ăn lau tay, hừ lạnh: "Không, chỉ chướng mắt thôi."
Lê Tiếu: "..."
Mấy lời này nghe quen ghê, hình như trước kia cô cũng có nói.
Lê Tiếu thong thả ăn tôm, không mấy để ý chuyện này.
Đường Dực Đình ngồi cạnh Lê Tiếu nghe thế liền tố cáo: "Tiếu Tiếu à, họ bàn tán sau lưng cậu, mình với anh Hai cậu dạy dỗ họ một phen."
Lê Tiếu mím môi nhai thức ăn, gật đầu hỏi: "Ồ, bàn tán mình chuyện gì?"
"Tiểu Đường!" Lê Ngạn hô nhỏ một tiếng Đường Dực Đình, chau mày dường như không muốn cô nàng lắm miệng.
Mấy lời khó nghe đó sẽ làm bẩn tại em gái anh.
Đường Dực Đình giơ động tác tay OK với Lê Ngạn, ngay sau đó liền kể hết chuyện đã xảy ra với Lê Tiếu.
Lê Ngạn: "..." Mạch não kiểu gì thế này?
Lê Tiếu cười như không cười liếc Cảnh Nguyệt An, miễn cưỡng nói: "Dù không có đầu óc, nhưng câu đầu tiên cô ta nói quả thật không sai."
Đường Dực Đình đang cố nhớ lại mình đã nói câu gì đầu tiên.
Còn Lê Ngạn hất đổ ly rượu trong tay.
Tiếng va chạm ly bàn thu hút sự chú ý của mọi người.
Người phục vụ lập tức thu dọn thay anh.
Lê Ngạn cố bình tĩnh gật đầu áy náy: "Xin lỗi, trượt tay."
Vừa rồi anh nghe thấy gì.
Đợi người phục vụ thay bộ đồ ăn mới và tấm trải bàn, khung cảnh trở lại hài hòa như trước, Lê Ngạn mới nhỏ giọng hỏi Lê Tiếu: "Cái gì mà câu đầu tiên cô ta nói không sai? Em giải thích anh nghe."
Câu đầu tiên của Đường Dực Đình là: Cảnh Nguyệt An nói cậu quyến rũ Diễn gia...
Lê Tiếu bình tĩnh nhìn anh Hai mình: "Giải thích gì cơ?"
Lê Ngạn hít hơi lạnh, nghiêng đầu làu bàu: "Em quyến rũ cậu ta thật sao?"
Anh chợt nhớ đến, lúc trước cô nói muốn đến thực tập ở Tập đoàn Diễn Hoàng.
Khi ấy anh quyết không đồng ý, sau đó... hình như bị một bức "Oa thanh thập lý" xúi giục đầu hàng.
Nhưng dạo này nghe ba mẹ nói, Tiếu Tiếu đang làm ở phòng thí nghiệm, sao lại có thời gian quen Thương Thiếu Diễn.
Ngay khi Lê Ngạn không thể lý giải, Lê Tiếu đâm con tôm cho vào miệng, ăn xong mới chậm rãi nói: "Nói cho đúng là bọn em đang quen nhau."
Lê Ngạn muốn ngừng thở.
Em quen với một ma đầu còn tự hào vậy sao?
Lê Ngạn bỗng ngồi thẳng lưng, nhìn Thương Úc đang ngồi ở vị trí đầu.
Người đàn ông hô mưa gọi gió ở Nam Dương, trong thời khắc thần không biết quỷ không hay lại ưng bụng em gái nhà anh?
Đồ chó tha!
Ánh mắt tối tăm căm giận của Lê Ngạn quá mãnh liệt, Thương Úc nhấp ngụm rượu vang, Ánh mắt u ám lạnh thấu xương nhìn lại Lê Ngạn.
Lê Ngạn giật mình kinh hãi với ánh mắt như đốt người kia, vội cầm ly rượu hướng về phía Thương Úc, lẩm bẩm như thật: "Chúc hòa bình thế giới."
Đồ rởm!
Lê Tiếu bất đắc dĩ đỡ trán. ...
Chín giờ đêm, dạ tiệc kết thúc.
Lê Tiếu còn chưa ra khỏi sảnh tiệc thì đã bị Lê Ngạn kéo ra khỏi biệt thự.
Bên bờ hồ hậu viện, đèn đất hiện ánh sáng mông lung.
Lê Ngạn nghiêm túc nhìn Lê Tiếu, trịnh trọng hỏi: "Tiếu Tiếu, vừa rồi ở sảnh tiệc..."
"Là thật."
Lê Tiếu thản nhiên thừa nhận quan hệ giữa cô và Thương Úc: "Bọn em vẫn chưa công khai, anh Hai nhớ giữ bí mật."
Trước đó Lê Tam đã biết.
Giờ Lê Nhị đã biết rồi.
Kế đến chính là tấn công anh Cả.
Cuối cùng mới là ba mẹ.
Lê Tiếu ngẫm nghĩ, không tự chủ mím môi gật đầu.
Ừm, cứ theo tuần tự mà làm, không làm liều, rất hoàn hảo.
Lê Ngạn khó tin nhìn Lê Tiếu, di mạnh chân lên mặt đất: "Em không đùa chứ? Tiếu Tiếu, nói thật anh Hai nghe, cậu ta có ép uổng em không? Em đừng sợ, có sao nói vậy, anh làm chủ cho em."
Dù anh không thể làm chủ thì Lê Tam cũng làm được mà, thằng Ba có súng!
Lê Tiếu nhìn anh, nhíu mày nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Lê Ngạn thật sự không tin, bước đến nắm bả vai Lê Tiếu, đau lòng hỏi liên tục: "Em gái à, không phải anh nghĩ nhiều. Anh hỏi em, em hiểu rõ Thương Thiếu Diễn sao? Em hiểu rõ cách làm người của cậu ta sao? Em có từng nghe sự tích của cậu ta ở Nam Dương chưa?"