Lê Tiếu ngó lơ gương mặt đang dại ra của Đoàn Diệc Tuyên, buông cô ta ra, xoay người đi về phía xe Mercedes.
Đoàn Diệc Tuyên ổn định cơ thể, hoảng hốt đứng bên tường phòng tranh, thầm sợ hãi suy tính. Cô ta phải lấy một triệu từ đâu để trả cho Lê Tiếu?
Dù gia cảnh nhà cô ta không tồi, nhưng không thể tùy tiện phung phí như vậy.
Lê Tiếu ngồi vào ghế lái, khi khởi động, cô hạ cửa kiếng xuống, khuỷu tay gác lên cửa liếc Đoàn Diệc Tuyên: "Chị họ, đây là lần cuối cùng."
Thường ngày cô không để ý đến Đoàn Diệc Tuyên vì những trò khôn vặt để được chiều chuộng kia không ảnh hưởng đến đại cục.
Nhưng lần này cô ta âm mưu muốn lợi dụng cộng đồng mạng gây áp lực với Cục cảnh sát Nam Dương, ảnh hưởng đến ba nuôi, Lê Tiếu không thể không trừng phạt cô ta một phen.
Đoàn Diệc Tuyên ngây người ở đó, trong đầu chỉ có một triệu, vốn không nghe rõ Lê Tiếu đang nói gì.
Cô ta hối hận lắm, nhưng đã muộn.
...
Sau khi rời khỏi phòng tranh danh viện, Lê Tiếu chưa về phòng thí nghiệm ngay mà một mình đến chung cư Nhã Thự Viên.
Cùng với ráng chiều ngả, hoàng hôn buông, cô ngồi trước cửa sổ rợp quầng sáng, ngón tay khẽ gõ đầu gối.
Một lúc sau, điện thoại reo lên, Lê Tiếu chậm rãi nghe máy: "Sao rồi?"
Giọng nói cung kính thận trọng của một người đàn ông trung niên truyền đến: "Thưa cô, tôi đã cho điều tra danh sách hội đấu giá gần đây. Tạm thời không có mực cổ và giấy Tuyên Thành phù hợp, hầu hết là đồ nhái không có giá trị sưu tầm."
Nghe vậy, Lê Tiếu hơi cau mày, đành tạm thời gạt đi mong muốn tìm mực cổ và giấy Tuyên Thành thượng đẳng cho ông ngoại. Cô hỏi thêm: "Những món đấu giá khác thì sao?"
Đối phương trầm ngâm mấy giây rồi nói: "Hầu hết đồ đấu giá gần đây là châu báu nghệ thuật, chắc cô không hứng thú. Nhưng có một quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu thu hút sự chú ý, cũng hơi lạ."
Tự truyện của Thần cổ phiếu?
Lê Tiếu nghe mấy chữ Thần cổ phiếu thì chợt hứng thú, híp mắt hỏi: "Sao lại nói thế?"
"Là thế này, thưa cô, khoảng mấy tháng trước, quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu bắt đầu lưu truyền trong các hội đấu giá. Nói nó hơi lạ là vì cả trong ba hội đấu giá khác nhau, nó lần lượt bị bỏ qua, nghe nói do giá khởi điểm quá cao."
"Cô cũng biết mà, món đồ đấu giá nào bị bỏ qua thì một là bị đánh giá lại, hai là hạ giá khởi điểm cho phù hợp. Nhưng sau khi bị bỏ qua, quyển tự truyện này lại rơi vào danh sách cao cấp của Venus, giá khởi điểm chẳng những không hạ còn tăng vọt, từ ba mươi triệu thành năm mươi triệu. Giờ không ít người đang hỏi thăm người đưa hàng bán là ai."
Lê Tiếu nghe hết lời giải thích của đối phương thì nghiền ngẫm.
Venus đứng đầu mười hội đấu giá cao cấp nhất, hàng đấu giá được thu nhận chắc chắn là nghìn vàng khó cầu.
Mà một quyển tự truyện bị bỏ qua cả ba lần lại rơi vào danh sách của Venus thì đúng thật ly kỳ.
Lê Tiếu cụp mắt như có điều suy nghĩ, một lúc lâu lại hỏi: "Có phần giới thiệu đấu giá của quyển tự truyện đó không?"
"Có, chỉ có mấy chữ, Tự truyện của Thần cổ phiếu..." Ông ta cười mỉa trả lời.
Lê Tiếu khựng lại: "Chỉ vậy thôi?"
Như sợ Lê Tiếu không tin nên ông ta trịnh trọng giải thích: "Thưa cô, đúng là chỉ có vậy. Người tự truyện, niên đại, cuộc đời, lai lịch, xuất xứ... tất cả đều để trống trong phần giới thiệu."
"Thật ra ba lần bị bỏ qua cũng bình thường. Người đấu giá trong hội đều là tinh anh, cô nói xem, ai lại tốn giá cao mua lại một quyển tự truyện không rõ lai lịch chứ?"
Lê Tiếu nhìn quầng sáng mờ cuối chân trời, khóe miệng chậm rãi nhếch lên hứng thú: "Bao giờ tự truyện lên sàn đấu giá ở Venus?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng lật trang, mấy giây sau thì đối phương đáp: "Thứ Sáu tuần sau. Sảnh chính Venus có buổi đấu giá các tác phẩm nghệ thuật Văn hóa Phục hưng, "Tự truyện Thần cổ phiếu cũng chính thức lên sàn đấu giá hôm đó."
"Được rồi, gửi thư mời cho tôi." Lê Tiếu lạnh nhạt nói rồi cúp máy.
Cô hơi tò mò.
"Tự truyện của Thần cổ phiếu" không biết có liên quan đến vị nữ thần cổ phiếu mà Charles nhắc đến không.
Lê Tiếu ngồi trầm ngâm mấy phút, sau đó rời chung cư đến Cục cảnh sát Nam Dương.
...
Trong phòng làm việc của Cục trưởng, Phí Chí Hồng đang tăng ca.
Lúc Lê Tiếu bước vào, ông cười, khép hồ sơ trong tay lại: "Tiếu Tiếu à, vẫn là con hành động nhanh nhẹn."
So với cảm giác nôn nóng trong điện thoại trước đó, giờ Phí Chí Hồng điềm tĩnh bắt tréo chân, dáng vẻ thích ý.
Lê Tiếu đến ghế sofa ngồi xuống, một tay đỡ trán: "Xin lỗi ba nuôi, đã gây thêm phiền cho ba rồi."
Phí Chí Hồng cười ha hả đứng dậy cầm ly nước ấm, bước qua trước mặt cô, bĩu môi: "Còn khách sáo với ba nuôi làm gì, cũng không phải chuyện lớn gì. Giờ tin tức trên mạng bị ém cả, chỉ cần không để chuyện lại lên men thì không có gì ghê gớm cả."
Tuy ông nói nghe ung dung, nhưng Lê Tiếu biết không dễ như vậy.
Cô nhận ly nước ấm, nói cảm ơn, nhìn Phí Chí Hồng ngồi xuống cạnh mình: "Vậy ba nuôi tính xử lý thế nào? Dù đã dẹp hết video, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của Cục cảnh sát Nam Dương, nếu không làm gì cả, khó tránh lời dị nghị Cục cảnh sát đang bao che."
Lê Tiếu phân tích đúng trọng tâm, Phí Chí Hồng không cười nữa, chau mày nói: "Con nói đúng, thật ra vừa rồi ba có bàn với tổ chuyên án, chuyện này phải cho người dân một câu trả lời. Thế nên ba cân nhắc trước hết đăng thông báo công bố một vài chi tiết, để không ai có thể lên án Cục cảnh sát được. Nếu không như thế thì Cục trưởng như ba thật thất trách."
Lê Tiếu uống ngụm nước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vách tường đối diện, thoáng trầm ngâm rồi nói: "Trong công văn thông báo, tốt nhất ba nên để người ta thêm một câu nhắc nhở."
Phí Chí Hồng không hiểu: "Nhắc nhở gì?"
"Cảm ơn sự đốc thúc của cộng đồng mạng, nhưng Cục cảnh sát xử lý trọng án cần có trình tự phá án nghiêm ngặt. Trên mạng không phải tòa xử án, xin hãy giữ lý trí, đừng kích động quần chúng."
Lê Tiếu đọc xong câu này, Phí Chí Hồng càng hoài nghi: "Thêm những lời này vào làm gì? Liệu có khiến người ta cảm thấy Cục cảnh sát đang trốn tránh trách nhiệm không?"
"Không đâu." Giọng Lê Tiếu dửng dưng, ngón tay cầm ly giấy hơi dùng sức: "Chị ta đăng Weibo xúi giục cộng đồng mạng, nếu Cục cảnh sát không đề cập đến sẽ khiến người ta cảm thấy bị áp bức mới đưa ra thông báo. Chỉ có thêm những lời này mới khiến quần chúng biết vụ án này nằm trong phạm vi trọng án, không thể đồn đại lung tung."
Phí Chí Hồng hiểu ra, híp mắt vỗ đùi, giục Lê Tiếu: "Nhắn WeChat mấy lời này cho ba. Tối nay ba sẽ yêu cầu nhân viên đăng thông báo."
Lê Tiếu đồng ý, cầm điện thoại gõ chữ.
Phí Chí Hồng còn đang kích động chợt dần bình tĩnh lại: "Tiếu Tiếu, con nói xem nếu đăng những lời này, liệu cộng đồng mạng có công kích người tố cáo không?"
Kích động cộng đồng mạng nhắm vào cơ quan trị an, dẫn đến Cục cảnh sát không thể không công bố chi tiết trọng án.