Quan Ánh nhìn người đàn ông nhã nhặn lạnh lùng đứng giữa sàn diễn chữ T.
Chu Tân Hạc vẫn luôn nổi bật như thế, anh chỉ tuỳ ý đứng ở nơi đó nói lời ít ý nhiều cũng khiến những người mẫu nam quốc tế xung quanh anh trở nên kém cạnh, ảm đạm nhạt nhoà.
Sàn diễn cách bên dưới khán đài tầm khoảng sáu bảy mét, Quan Ánh bị cận nhẹ, không nhìn rõ được biểu cảm của Chu Tân Hạc, chỉ có thể đoán được anh cũng đang nhìn cô, một tiếng “vợ tôi” khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Dường như danh xưng là để ứng phó với truyền thông, bởi vì anh không nói rõ vợ anh là ai, nhưng đây là lần đầu tiên Quan Ánh nghe được tiếng “vợ” từ miệng anh.
Cảm xúc của cô như bị tơ nhện bao phủ, không thể thoát ra, buộc phải chìm đắm trong giọng nói trầm thấp của anh.
Chẳng được bao lâu, cảm giác vui vẻ vô tư này bị hiện thực mang ra cấu xé. Những thứ hèn mọn như vậy, một khi xuất hiện dưới ánh mặt trời thì dù làm thế nào cũng không thể che giấu được.
Cũng giống như năm ấy cô chấp nhận cách bảo vệ của Chu Tân Hạc dành cho mình, ích kỷ đòi hỏi cuộc hôn nhân mà anh không muốn. Quan Ánh rơi vào vòng xoáy dối trá, cô hổ thẹn khi được đối xử chân thành, cảm giác tội lỗi sâu sắc khiến cô vô cùng sợ hãi.
Cô không biết phải làm sao.
Chu Tân Hạc đang trả lời câu hỏi của truyền thông, mặt anh vẫn đang hướng về phía cô, “Cô bé xuất hiện cuối cùng trong show trình diễn năm ngoái, đó là vợ tôi.”
Câu trả lời này làm cho dư luận xôn xao không ít.
Rất ít người gọi vợ mình là “cô bé”, thế mà từ này lại phát ra từ miệng của một người đàn ông lạnh nhạt, nghe cực kỳ cưng chiều.
Bị nhét ăn cơm chó là chuyện sau đó, quan trọng nhất là bây giờ đã có tin tức mới bùng nổ, giới truyền thông ở hiện trường trở nên sôi nổi: “A! Tôi có ấn tượng, là một cô gái trẻ rất xinh đẹp đúng không, Hạc gia?”
“Tấm ảnh xinh đẹp của cô ấy đã bị xoá, lúc đó Hạc gia cho người gỡ xuống là vì tạm thời chưa muốn công khai quan hệ sao?”
Chu Tân Hạc: “Không phải. Bộ sườn xám đó là thiết kế riêng cho cô ấy, không phải là thiết kế mới của quý, chỉ muốn để mọi người chiêm ngưỡng. Việc nhân viên tự ý đăng tấm ảnh đó đã để lộ những thiết kế trong show diễn, liên quan đến vấn đề bản quyền, không giống như mọi người đoán đâu.”
“Thì ra là vậy.”
“Vậy Hạc gia định bao giờ tổ chức hôn lễ?”
———
Sau khi đeo khẩu trang một lúc lâu, Quan Ánh thấy hơi khó thở nên đã sớm rời khỏi đó.
Màn đêm dần buông xuống, C1 là lối dành riêng cho nhân viên và người mẫu, không có nhiều người rảnh rỗi ở đây, Quan Ánh đến chỗ cửa thông gió rồi dừng lại gửi tin nhắn cho Chu Tân Hạc.
[Đang ở ngoài.] Cô chia sẻ vị trí của mình cho anh.
Chu Tân Hạc lập tức trả lời: [Chờ chú.]
Vài phút sau, Chu Tân Hạc nhanh chóng đi ra, anh bước đi vội vàng, vài sợi tóc rũ xuống khóe mắt, trong sự kiêu ngạo lại toát ra vài phần lộn xộn, mất kiểm soát.
Nhìn thấy Quan Ánh, anh lấy một viên kẹo trong túi ra, bóc ra, nâng cằm đưa đến bên môi cô, vẫn còn thở gấp: “Không thoải mái à?”
Quan Ánh cúi đầu ngậm lấy, một bên má phồng lên vì ngậm kẹo: “Không cần lo như vậy, cháu không sao.”
Nhưng cảm xúc của cô rất rõ ràng.
Ánh mắt sâu thẳm của Chu Tân Hạc nhìn về phía cô gái nhỏ, vứt vỏ kẹo vào thùng rác, giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Không sao thì sao lại đi nhanh thế?”
Quan Ánh cọ mặt vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn nói: “Vốn dĩ ngồi không yên, thấy chú đối phó với giới truyền thông thì cháu ra ngoài.”
“Cũng không hẳn là đối phó.” Chu Tân Hạc thấy sắc mặt cô tái nhợt: “Ánh Ánh…”
“Chu! Thế mà lại gặp được cậu!” Một người nước ngoài đứng phía đối diện nhiệt tình chào hỏi, cắt ngang lời của anh.
Quan Ánh: “Bạn chú sao?”
“Là đối tác.” Chu Tân Hạc nắm tay cô: “Có lạnh không?”
Quan Ánh cứng đờ, tay của anh rất ấm, luồng nhiệt bất tận không ngừng truyền qua đầu ngón tay đến toàn bộ cơ thể.
Cô lắc đầu: “Không lạnh.”
“Chu, tôi ở bên ngoài đợi cậu lâu lắm đó, không phải hồi trước cậu chẳng bao giờ trả lời phóng viên sao? Sao lần này lại lâu thế?” Người nước ngoài nói giọng Bắc Kinh nặng, mặc bộ vest màu xám, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan thâm sâu anh tuấn.
Đi theo sau anh ta là một người đàn ông và một người phụ nữ, mặc vest màu đen, dáng đứng lễ độ cung kính, có lẽ là trợ lý hoặc vệ sĩ.
Dường như Chu Tân Hạc rất thân với anh ta, khóe miệng hơi cong lên, liếc mắt nhìn Quan Ánh, như là có điều muốn nói: “Có một vài chuyện không thể không giải thích.”
Anh chàng nước ngoài điển trai giơ ngón trỏ: “Đây cũng không phải tác phong của cậu, trước kia bị hiểu nhầm đạo nhái cũng không thấy cậu công khai giải thích, cuối cùng vẫn do truyền thông tự tìm ra bằng chứng.”
Chu Tân Hạc cười nhạt: “Con người đều sẽ thay đổi.”
“Cũng đúng, cậu đã từng kiên quyết theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng hiện tại….” Ánh mắt người nước ngoài điển trai mập mờ: “Đây là cô bạn gái nhỏ của cậu sao?”
“Giới thiệu một chút.” Chu Tân Hạc nói: “Vợ tôi, Quan Ánh.”
Nội tâm Quan Ánh căng thẳng, khẽ ngước mắt.
“Oh! Vợ! Hai người lén lút kết hôn!” Anh chàng ngoại quốc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vỗ tay rồi đưa một bàn tay ra: “Xin chào Quan Ánh, có lẽ tôi nên gọi là cô Chu? Tên tiếng Trung của tôi là Lý Đại Long, mong được học hỏi nhiều hơn.”
Quan Ánh: “… Chào anh.”
Lý Đại Long là người cởi mở: “Tôi đã từng nhìn thấy cô hai phút trên tài khoản chính thức của Trúc. Chu đúng là keo kiệt, không cho chúng tôi nhìn cô, yêu cầu nhân viên gỡ tấm ảnh đó xuống, để cậu ấy xem trộm một mình.”
Khoé môi Chu Tân Hạc hơi nhếch lên, cũng không phản bác.
Khuôn mặt Quan Ánh nóng lên khó hiểu: “Chú nhỏ sẽ không nhìn trộm tôi đâu.” Ngày nào cũng gặp, gặp cũng không nhìn nhiều.
“Chú nhỏ?” Lý Đại Long tò mò hỏi: “Cô gọi cậu ta là chú nhỏ? Ồ, tôi hiểu rồi! Tình thú, đây là tình thú của người trong nước, đúng không?”
Quan Ánh: “…”
Cô trộm nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Chu Tân Hạc nhướng mày, đôi mắt phượng dài hẹp hiện lên nếp gấp mỏng manh, anh nghiêng đầu, nói ra một câu trả lời khá mơ hồ: “Tiếng Trung của cậu tiến bộ rất nhiều.”
“Tất nhiên rồi.” Lý Đại Long cười ha ha vài tiếng, sau đó nói đến chuyện chính: “Chu, thứ tư tuần sau cậu rảnh không? Tuần sau sếp tôi sẽ tới Bắc Thành, tôi có thể sắp xếp để hai người gặp mặt.”
Chu Tân Hạc gật đầu: “Được.”
“Vậy được, nhớ giữ liên lạc.” Lý Đại Long vẫy tay với Quan Ánh: “Không quấy rầy tình thú của cô và chú nhỏ của cô nữa, Quan Ánh, rất vui được gặp cô, cô rất đẹp, bye.”
Quan Ánh mím nhẹ môi, nhẹ nhàng vẫy tay: “Bye.”
Nhìn xe thương vụ của Lý Đại Long rời đi, Chu Tân Hạc buông tay Quan Ánh ra, nhẹ giọng nói: “Sao tối nay ngoan thế?”
Quan Ánh: “Có sao?” Cô giả vờ ngoan ngoãn lâu như vậy, làm nũng với mọi người thành tinh rồi, có ích gì đâu.
Chu Tân Hạc nghiêng đầu: “Không vui tí nào. Sao lại không vui?”
Quan Ánh chà xát lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm của anh, còn có chút tê dại ngứa ngáy.
“Không có.”
Gió đêm hơi lạnh, Chu Tân Hạc cởi áo khoác choàng lên vai của Quan Ánh, áo của anh quá rộng, cô lại vừa gầy vừa nhỏ bị quấn lại bên trong, trông rất yếu đuối.
Hôm nay cô mặc chiếc sườn xám thêu màu trắng, làn váy trang nhã phối cùng đôi giày cao gót màu đỏ gây hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh mẽ, đôi tất mỏng tôn lên đôi chân thon dài.
Đơn thuần, d/ục v/ọng.
Chu Tân Hạc chỉ có thể nghĩ được hai từ này.
Tay anh đút vào trong túi quần, nhẹ nhàng chà sát ngón tay, “Mỗi người đều có tiêu chuẩn riêng để chọn những người ưu tú, người hợp tác với chú là một nhà đầu tư người Pháp, đối phương rất chú trọng đến việc trách nhiệm với gia đình, chọn trúng Trúc cũng bởi vì thân phận đã kết hôn của chú.”
Quan Ánh nghe được ý trong lời của anh: “Cháu vừa nghe thấy Lý Đại Long nói tuần sau sếp của anh ta đến đây, ý của chú là hiện tại chưa thể ly hôn đúng không?”
Vẻ mặt Chu Tân Hạc vẫn điềm tĩnh: “Có thể nói như vậy.”
Quan Ánh gật đầu, cô không thể làm ảnh hưởng đến anh, chuyện ly hôn, chờ xong hạng mục này rồi nói sau.
Cô không quấn lấy anh, cũng không ôm lấy anh làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, xen lẫn vẻ thuần khiết của con gái và sự quyến rũ của phụ nữ, đôi mắt trong veo đầy muộn phiền.
Hồi cấp ba, Quan Viễn hay kể về cháu gái mình, qua bạn, Chu Tân Hạc đã sớm tưởng tượng được đó là một cô gái hoạt bát dù chưa gặp mặt.
Trong mắt anh, Quan Ánh là báu vật thiêng liêng không thể xâm phạm.
Bởi vì trân quý, nên lại càng không muốn vấy bẩn, anh rất hiếm khi dừng lại nghiêm túc ngắm nhìn vẻ đẹp của cô.
Quan Ánh xinh đẹp, tính cách cũng có thiếu sót rất rõ ràng, khuyết điểm này rất chân thật cũng rất đơn giản, không có ai là hoàn hảo, nếu không cô cũng sẽ không trở thành nguồn cảm hứng vô tận của anh.
Cho dù là trong mơ hay lsaf hiện thực, cô đều thể khiến anh rung động.
“Chú nhỏ thích kiểu con gái nào?” Quan Ánh đột nhiên hỏi.
Trên người Chu Tân Hạc chỉ còn chiếc áo sơ mi mỏng, dáng người anh rất cao, cản luôn ánh đèn đường trên đỉnh đầu, hàng mi dài cụp xuống, làm thành một bóng râm nhỏ dưới mắt: “Chú thích thế nào, cháu còn không biết à?” Giọng anh nhẹ nhàng.
Quan Ánh thu hồi tầm mắt, dù sao cũng không phải kiểu như cô.
Xe ô tô đi ngang qua nghiến lên mặt đường, xung quanh chẳng mấy chốc lại rơi vào yên tĩnh.
Màn đêm tịch mịch luôn k/ích th/ích những cảm xúc nhỏ nhặt, dễ khiến người ta suy nghĩ miên man, cảm xúc lúc nãy của Quan Ánh vẫn còn, đang từ từ lên men.
Đi được một lúc, cuối cùng cô cũng nhịn không được nói ra: “Nếu như không phải cháu…”
Quan Ánh ngẩng đầu: “Chú cũng sẽ kết hôn với người khác đúng không? Bởi vì chuyện hợp tác cần thân phận đã kết hôn.”
Chu Tân Hạc hơi sửng sốt: “Thế tại sao ngay từ đầu chú đã không tìm người khác mà nhất định phải là cháu?”
Quan Ánh cúi đầu, đôi mắt chua xót: “Tìm cháu thì không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cũng không cần phải ứng phó với mẹ vợ.”
“…”
Chu Tân Hạc buồn bực cười thành tiếng: “Ánh Ánh nói phải.”
“…” Anh đúng là!
Nếu anh thẳng thắn trả lời cô như vậy: “Nói cho chú biết một bí mật, chú đừng ghét cháu.”
“Được.”
“Thật ra Trương Thành Miểu chưa làm gì cháu cả.” Quan Ánh quyết định nói thật về đoạn quá khứ mà cô cảm thấy hèn hạ: “Anh ta đẩy cháu vào phòng, nhưng chưa xảy ra chuyện gì thì chú đã đến rồi. Nhưng cháu cũng không giải thích, làm chú hiểu lầm như vậy. Sau đó thì… Không ngờ chú vẫn thực hiện lời hứa. Xin lỗi, cháu đã gạt chú.”
“Chú biết.” Chu Tân Hạc không thấy bất ngờ chút nào: “Cháu không gạt chú, là do chú tự nguyện.”
“Chú… Biết rồi sao?” Nước mắt đảo quanh hốc mắt của Quan Ánh, lúc ngẩng đầu lên tựa như hạt châu chảy ra ngoài.
Chu Tân Hạc vươn tay lau nước mắt trên mặt của cô đi: “Quỷ khóc nhè.”
“….”
Cô trằn trọc không ăn không ngủ rối rắm lâu như vậy, thế mà anh đã biết từ lâu rồi!
Cảm xúc như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc đi một vòng, Quan Ánh đứng yên ngây ngốc.
Nếu đã sớm biết, vậy tại sao lại đồng ý kết hôn?
Có lẽ nào, anh cũng có chút thích cô, đúng không?
“Lần trước chú vào phòng chứa đồ tìm tài liệu.” Chu Tân Hạc đột nhiên nói sang chuyện khác: “Đoán xem chú nhìn thấy cái gì?”
“Không đoán.” Quan Ánh xoay người, không muốn để anh thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, đưa tay lên lau sạch nước mắt mới chậm rãi xoay người lại: “Bây giờ cháu hơi khó chịu, có thể không để ý đến chú được không?”
“Chú thấy “thư nhà” Ánh Ánh viết cho chú.” Chu Tân Hạc nói: “Nội dung… vô cùng cảm động.”
Quan Ánh như bị sét đánh, cả người cứng đờ.
Tâm trạng như đi tàu lượn siêu tốc đã chuyển thẳng sang nhảy lầu!
“Bao lâu rồi?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông theo làn gió đêm truyền vào tai, cào cấu tim phổi.
Anh nhìn thấy, nhìn thấy những bức thư tình đó.
Khi nào? Đã bao lâu? Anh xem được bao nhiêu rồi?
Tim Quan Ánh đập rộn, nín thở tập trung lắng nghe: “Sao… sao cơ?”
“Còn thích chú không?”
Lại thêm một câu hỏi khác xuyên vào tâm hồn.
Trên người là áo khoác của người đàn ông, bên tai là tiếng gió đêm lạnh lẽo, trước mặt, là người cô đã thích rất lâu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Gương mặt Quan Ánh dần nóng bừng: “Thích… thích thì thế nào?”
Dây thần kinh căng chặt của Chu Tân Hạc thoáng chốc được thả lỏng.
Thấy anh không nói lời nào, chóp mũi Quan Ánh đau xót, cô nén lại, cổ vũ cho bản thân mình, ngang ngược nói: “Có phải chú nghĩ chú cứu mạng cháu nên cho rằng cháu không có tư cách thích chú không? Cháu biết ngay mà.”
Chu Tân Hạc:?
Anh vẫn chưa nói gì mà.
Cảm xúc đè nén bấy lâu nay tựa như cơn lũ cuộn trào dữ dội, cổ họng Quan Ánh ngứa ngáy, giọng nói hơi nghẹn ngào, ấm ức nói: “Sao chú không nói lời nào?”
Thấy cô đau lòng như vậy, Chu Tân Hạc bỗng nhận ra sự chua xót đằng sau những bức thư ấy.
Tròn ba năm, anh phớt lờ tâm tư của cô gái.
Anh than nhẹ một tiếng, nhìn vào ánh mắt đau khổ của cô gái, ân hận: “Xin lỗi.”
Lời mở đầu điển hình khi từ chối người khác.
Hốc mắt Quan Ánh nóng lên, tầm nhìn trong phút chốc trở nên mơ hồ, giọng nghẹn ngào hỏi: “Bởi vì cháu nợ chú quá nhiều, nên chúng ta mãi mãi không thể đứng cạnh nhau đúng không?” Cô nén nước mắt gật gật đầu, khuôn mặt kiên quyết: “Được, cháu trả lại hết những gì nợ chú.”
Chu Tân Hạc bị cơn giận dữ đột ngột của cô làm cho sửng sốt, cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, anh hỏi: “Cháu định trả thế nào?”
Lúc tức giận Quan Ánh đúng thật là vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, cô nghĩ Chu Tân Hạc sẽ ngại nên không hỏi đến.
Trong đầu cô hiện lên hàng loạt câu trả lời, khuôn mặt nhịn đến đỏ bừng, bỗng thốt ra một câu: “Cháu cạo đầu.”
Chu Tân Hạc cho rằng bản thân nghe nhầm: “Sao cơ?”
“Cháu nói cháu cạo đầu, cơ thể y là bố mẹ ban cho cháu, mà cơ thể của cháu chú cũng không muốn, cháu sẽ cắt tóc đưa cho chú.” Cô bắt đầu chơi xấu.
Chu Tân Hạc không nhịn được, thấp giọng cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Được. Vậy cháu định bắt đầu trả từ đâu?”
Quan Ánh bị thái độ thờ ơ của anh làm cho xấu hổ, cô kìm lại những giọt nước mắt chực trào rơi xuống.
Từ chối thì từ chối, thái độ này của anh là gì vậy hả!
Chu Tân Hạc không là cái đếch gì hết!
Cô không bao giờ thích người đàn ông này nữa!
Quan Ánh tức giận xoay người, chân hơi đau một chút, cô cởi đôi giày cao gót phiền phức ném cho người đàn ông phía sau: “Trả cho chú.”
Cổ tay bị siết chặt, người đàn ông phía sau kéo cô lại.
Chu Tân Hạc ôm chầm lấy chiếc eo thon của cô gái nhỏ, đỡ cô đứng vững, ngón tay thon dài để lên chiếc nút sườn xám của cô, ngón tay gõ nhẹ: “Đồ cháu đang mặc cũng là của chú.”
????
Cởi thì cởi!
Quan Ánh nâng cằm định mở cúc sườn xám, được một nửa, bỗng nhớ tới nội y cũng là anh tặng.
“Cháu…. Về nhà sẽ trả.”
Nhà, nhà cũng là của anh.
Cô thật vô dụng, rời khỏi người đàn ông này, thế mà cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
“Chu Tân Hạc chú bắt nạt cháu.” Cuối cùng Quan Ánh cũng không nhịn được, thút tha thút thít oà khóc lên.
Cô gái nhỏ khóc thật hay khóc giả vẫn có thể phân biệt được, tiếng khóc ngày càng lớn, xác suất muốn làm nũng lại càng lớn hơn.
Chu Tân Hạc nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc.” Hai ngón tay anh nâng cằm cô lên: “Trả ơn cũng được, nhưng chú không cần tóc của cháu.”
Cô gái nhỏ ngừng khóc, ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh nước, trông cực kỳ đáng thương, kìm nén tiếng nức nở: “Vậy chú muốn gì?”
Hô hấp của anh chợt khựng lại.
Chu Tân Hạc cụp mắt, ngón tay cái chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Muốn chỗ này, được không?”
Anh cúi đầu, mang theo hơi thở lành lạnh, xúc cảm mềm mại phủ lên.
Quan Ánh mở to đôi mắt mờ mịt.
Đây là…
Môi của Chu Tân Hạc!