Sương Kha về tới nhà nhìn trước gương trên cơ thể cô nhất là cổ và sương quai xanh những dấu vết vẫn còn hiện rõ.
May cho cô hiện giờ Doãn Nghị vẫn đang ở nước ngoài, chứ nếu anh ấy ở đây sao cô dám đối mặt với anh đây.
Trạch Hoắc Hàn kia tốt nhất từ nay cô không nên tới gần anh ta nữa, cái gì mà làm tình nhân của tôi, anh ta nhìn cô giống muốn làm tình nhân lắm à "Phỉ phỉ" cô có chết, cũng không muốn cùng anh ta thân cận thêm lần nào nữa.
Con người anh ta theo như cô nghe được chính là loại đàn ông trăng hoa ong bướm.
.....!
"Trạch tổng xin cho tôi ít thời gian, số tiền tôi thiếu, nhất định tôi sẽ hoàn trả đúng hạn".
Người đàn ông vẻ mặt khúm lúm cầu xin Trạch Hoắc Hàn.
Anh nhíu mày nhìn ông ta "Tôi đã cho ông cơ hội lần thứ 2 rồi, ông Đường tôi kinh doanh bất động sạn chứ không phải là trung tâm phúc lợi".
Trước kia anh và ông ta có hợp tác làm ăn, nhưng dự án của ông ta thua lỗ nặng nề, dẫn tới tiền anh đầu tư vào không cánh mà bay, số tiền ông ta thiếu anh đã 2 năm rồi vẫn chỉ là trên giấy tờ mà thôi.
"Trạch tổng, tôi đang đầu tư dự án mới, chỉ cần anh cho tôi thêm cơ hội này tôi nhất định sẽ trả đủ".
Người đàn ông nghe xong liền quỳ xuống, Trạch Hoắc Hàn xưa nay máu lạnh vô tình, số nợ trong tay ông nếu không trả cho anh ta chỉ có con đường chết, giờ cũng chỉ có cách thêm ngày nào thì hay ngày ấy.
"Thôi được rồi tôi, tôi cho ông cơ hội cuối, lấy trước một nửa, hạn ông 3 ngày, đây là sự nhân nhượng cuối cùng của tôi đối với ông".
Trạch Hoắc Hàn, nhấc chân ra khỏi tay ông ta, đi tới ghế ngồi xuống.
Người đàn ông mắt hơi giật giật: "Trạch tổng, tôi".
"Ông đường, mời về cho." Trạch Hoắc Hàn cầm chén trà lên uống, có ý đuổi khách.
Đường Khiên biết không thể xin được nữa đành đứng dậy ra về, 50 tỷ ông biết đào đâu ra bây giờ 100 triệu ông còn không có đây.
Làm ăn thua lỗ chính là kéo theo một loạt dự án đóng băng, giờ ông còn không bằng ăn mày đấy.
"Tinh tinh tinh tinh."
Tiếng chuông điện thoại của Sương Kha reo lên, cô nhìn số hiển thị trên điện thoại là một dãy số lại, nghĩ là số gọi mời chào linh tinh lên không nghe.
Hồi chuông dừng lại, chưa tới một giây sau lại tiếp tục đổ chuông, khiến Sương Kha khó chịu, đã bực trong người còn bị người khác làm phiền, cô đưa tay nhấn luôn nút tắt nguồn.
"Ting tong." Tiếng chuông cửa vang lên.
"Ngày quỷ gì vậy?" Sương Kha đang nằm trên giường đắp mặt lạ, nghe tiếng chuông cửa.
Nếu là người quen của cô đã gọi điện trước khi đến rồi, đây chắc chắn là bọn tiếp thị, đi gạ mua sản phẩm, cô cầm lấy mặt lạ trên, mặt đập mạnh xuống nền nhà, khuôn mặt bực tức đi ra ngoài mở cửa.
"Kha Kha." Người đàn ông nhìn thấy cô, vẻ mặt hạnh phúc lên tiếng.
Sương Kha thấy ông ta, nhanh chóng đưa tay đóng lại cửa, nhưng chưa kịp đóng lại đã bị ông ta đưa tay giữ lấy.
"Ông lại muốn gì? Tôi không muốn nhìn thấy ông, nếu ông cố chấp đứng đây đừng trách tôi vô tình." Ông ta là người cô không muốn thấy nhất trong cuộc đời này.
"Kha Kha, chẳng nhẽ con vô tình như vậy sao? Con nhớ không lúc nhỏ con thích ăn nhất kẹo bọc đường, ba mua tới cho con này." Người đàn ông kéo cửa mở ra, đi vào bên trong đưa túi kẹo vào trong tay cô.
Sương Kha nhìn túi kẹo, lại nhìn ông ta khuôn mặt dịu đi không còn gay gắt như lúc đầu nữa, ông ta không ai khác chính là người cha đáng kính, người cha bỏ mặc con của mình nhiều năm không quan tâm, không chăm sóc.
"Đồ đưa cũng đưa rồi, mời ông về cho." Cô thật không muốn hít chung một bầu không khí với người đàn ông này, cô sợ mình sẽ không chịu được mà giết chết ông ta.
"Sương Kha con giúp ba một chuyện được không, ba dạo này làm ăn không tốt, con giúp ba ít tiền được không?" Đường Khiên nhìn quanh nhà cô, nội thất bên trong rất tốt, giờ chỉ có đứa con gái này mới giúp được ông thôi.
"Ông định hỏi tiền tôi Ông Đường da mặt ông cũng quá dày rồi." Trên đời này loại người nào cũng có, nhưng cô chưa thấy ai mặt dày hơn ông ta, kẹo bọc đường của ông ta thử hỏi mua được cho cô mấy cái.
Đường Khiên cầm lấy tay Sương Kha "Kha Kha, nếu con không giúp ba, ba nợ Trạch Hoắc Hàn kia 100 tỷ, nếu không trả đủ anh ta sẽ không tha cho ba đâu, anh ta rất ác độc, anh ta sẽ giết ba mất".
"Ông không chỉ có mỗi tôi là con, Ông Đường khi giàu sang sao không nghĩ tới mình còn có một đứa con này, khi khó khăn mới nghĩ tới sao, căn nhà ông và bà ta đang ở, cùng đống tài sản kia bán cũng phải được hơn hơn 60 tỷ, ông khôn quá đấy." Sương Kha giọng nói lạnh lùng, bàn tay giơ lên cao, không muốn để ông ta chạm vào, ông ta mua nhà mua xe, cho đứa con trai của bà ta, nhưng đến cái áo cho cô cũng chưa từng mua.
"Kha Kha con giúp ba 50 tỷ thôi, còn lại ba sẽ cầm cố tài sản".
Cô nghe xong suýt không thở được, 50 tỷ mà ông ta nói như 50 triệu vậy, ông ta nghĩ cô cướp ra tiền à?.
"Ông Đường, ông kỳ vọng quá cao ở tôi rồi, thật xin lỗi tôi không nhiều tiền như vậy, mà tôi có số tiền ấy cũng sẽ đi hưởng thụ chứ cũng không đưa ông".
"Kha Kha con nhẫn tâm nhìn ba chết sao, thôi được nếu con không giúp ba tới tìm Lan Nhuệ." Đường Khiên nhìn thái độ lạnh nhạt của cô, ông ta biết dựa vào bản thân mình, sẽ không lấy được tiền từ chỗ cô, liền dùng con bài trong tay, bà ấy chính là điểm yếu của Sương Kha.
"Đường Khiên ông đừng quá đáng, mẹ tôi, ông không khiến bà ấy cả đời đau khổ vẫn chưa đủ sao?" Khốn nạn thật, ông ta biết mẹ là điểm yếu của cô nên mới lấy bà ra uy hiếp cô, mẹ cô sau khi biết ông ta phản bội, cùng người phụ nữ bên ngoài sinh con trai, còn mặt dày muốn dẫn về nhà nuôi, tinh thần từ đó liền bất ổn, bây giờ tuy đã đỡ hơn rồi, nhưng hễ nhìn thấy ông ta lại phát bệnh, ông ta mà tới không biết sẽ khiến mẹ cô bệnh tình tái phát, không biết phải mất bao lâu mới hồi phục lại được.
"Ông nợ Trạch Hoắc Hàn đúng không, tôi sẽ tới tìm anh ta trả 50 tỷ như ông đã nói, mong ông từ nay biến khỏi cuộc đời tôi." Thà tới tìm anh ta còn hơn phải gặp mặt ông ta thêm lần nào nữa.
"Được anh ta chỉ cho ba hạn trong ba ngày thôi, mong con tới sớm một chút." Đường Khiên đạt được mục đích, giọng trở lên vui mừng hơn, nó không đưa ông cũng được miễn là số tiền trả đủ.
Nhìn ông ta gương mặt vui vẻ rời đi Sương Kha uất ức đến lỗi khóc không lên lời ngã quỵ dưới nền nhà, sau khi mẹ cô phát bệnh cả ngày hết khóc lóc kêu gào, thì lại ngồi im một chỗ không ăn không nói, ông ta không kiêng kị dẫn luôn cả người phụ nữ kia về nhà, dần dần người phụ nữ kia và con trai bà ta trở thành chủ nhà, con cô và mẹ lại như kẻ ở trong chính ngôi nhà của mình, từ lúc cô sinh ra ông ta đã không thích rồi, trong lòng ông ta luôn mong có được một người con trai, nhưng mẹ cô không làm được, bà yêu ông ta yêu đến si mê, dùng mọi cách để sinh thêm nhưng tất cả đều không như ý muốn.
Bà Ngoại nhiều lần tới thăm thấy cuộc sống của cô và mẹ quá khổ sở, muốn mẹ con cô về sống cùng, nhưng đó cũng là nhà cô mà, cô không muốn đi để gia đình bọn họ toại nguyện cho đến tận năm 2 năm sau khi cô lên 16 tuổi, bệnh tình mẹ càng trở nặng mới chịu theo bà về nhà, lúc cô đi ông ta đến một câu giữ ở lại cũng không có, 10 năm rồi chưa ăn tiền học của cô ông ta cho được đồng nào, còn nói tới ngày xưa sao ông ta làm được gì cho cô ngoài cái mác người cha chứ.
Lúc đó tức giận không muốn ông ta làm phiền tới mẹ, mới gật đầu đồng ý bừa, một người làm công ăn lương như cô, lương tháng chưa đến 20 triệu, còn bao nhiêu thứ phải lo, lấy gì ra 50 tỷ trả cho ông ta đây..