Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

Chương 18: 18: Ngoan Ngoan Có Nhớ Ta Không





“Bệ hạ nói đùa rồi, thần sẽ phải đến Đại Lý Tự nhậm chức, tất nhiên là phải tìm hiểu đại khái một chút về các vị đồng liêu rồi, tránh trường hợp có việc công không biết tìm người nào.”
Thẩm Nhiêu hiểu rõ các tư vụ từ khanh chính tam phẩm đến tòng cửu phẩm của Đại Lý Tự, thậm chí còn biết Đại Lý Tự tuy là một khu vực trọng tài, thế nhưng cũng đã bị thế lực của trưởng công chúa thâm nhập.

Hoằng Tuyên Đế cảm thấy nàng quả thật là người có tâm tư cẩn thận, thấm thía nói: “Trẫm hứa với ngươi chức vị thiếu khanh của Đại Lý Tự, là nhìn trúng ngươi lúc ngươi xử lý vụ án của Bình Quận Vương, sự can đảm không sợ sống chết đó.”
Nếu như người phái đi làm vài chuyện có ích, ta cũng không cần phải liều mạng như thế, Thẩm Nhiêu bình tĩnh nói: “Xin bệ hạ hãy nói rõ.”
Hoằng Tuyên Đế dường như đang nhớ lại, một lát sau mới chậm rãi ung dung nói: “Có người nói với trẫm, đao không mài giũa, không thử nghiệm, làm thế nào có thể nghiệm chứng được là nó sẽ để ta dễ dàng điều khiển để tấn công kẻ địch? Hay là không chịu sự khống chế mà hại bản thân?”
“Không biết những lời này là do vị đại nhân nào nói?” Thẩm Nhiêu kinh hãi bất an.

“Chỉ huy sứ chưởng ấn của Cẩm Y Vệ.” Hoằng Tuyên Đế nói thẳng không có vòng vo.

“Tạ Cẩn?” Trong lòng Thẩm Nhiêu khẽ động.

“Ba người này, trẫm cần ngươi tìm ra lý do chính đáng để cách chức bọn họ, nhất định không được để lại rắc rối.

Nếu như ngươi xử lý tốt chuyện này, trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thẩm Nhiêu sửng sốt, trong nháy mắt nàng không thể tin, lập tức cúi người hành lễ: “Thần tuân chỉ.”
Hoằng Tuyên Đế dựa người ra phía sau, ánh mắt trầm tĩnh: “Hy vọng ngươi có thể chứng minh việc với trẫm, ngươi đủ để làm con dao trong tay trẫm, sai sử như cánh tay.”
“Vâng.”
Con dao của thiên tử? Nói ra quả thật là êm tai, nhưng ông ta có mấy phần tín nhiệm?
Lúc trước Thẩm Nhiêu vốn đã chọc giận trưởng công chúa, ngày sau lại làm chuyện này, đó chính là triệt để đắc tội với vị điện hạ này, mà mình mãi mãi cũng không thể nào dựa vào cây đại thụ này nữa.

Nàng không còn đường để lui, chỉ có thể đi lên phía trước.

Nàng từ chối trưởng công chúa, chỉ có thể gửi hy vọng ở hoàng đế cảm thấy nàng là người có thể dùng được, từ từ loại bỏ cảnh giác, không còn nhắm vào nàng nữa, chừa cho nàng một mạng.

Còn chuyện có thể sống sót trong phong ba của quyền lực hay không, vậy phải dựa vào chính bản thân nàng.

Xem ra ngày sau nàng gánh nặng đường xa, con đường phía trước long đong nhiều trở ngại.


Hoằng Tuyên Đế khoát khoát tay bảo nàng lui xuống trước, lúc nàng sắp ra khỏi cửa điện, dường như ông ta đang lầm bầm lầu bầu cảm thán: “Thái tử đi cũng đủ lâu rồi.”
Trong nội tâm nàng hẫng một nhịp, lời này là có ý gì? Muốn đưa thái tử về kinh, hay là có quyết định khác?
Thẩm Nhiêu về phủ thay thượng sam màu hồng với tay áo tì bà, phía dưới là váy ngắn trắng có vài bông hoa màu xanh nhạt, giống như hoa sen nở giữa mùa hè, hoa hồng phối với lá xanh tươi mát thoát tục, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nàng đến chợ phía Tây gần đó tìm một sạp mì, mua một tô mì thịt bò và hai cái bánh nướng xốp giòn.

Xung quanh khắp nơi đều có tiếng rao hàng của người bán hàng rong, khói mù lượn lờ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng trẻ con vui cười và tiếng phụ nữ trò chuyện.

Sáng sớm chưa ăn cơm, đói gần chết, mì thịt bò và bánh nướng đều bị nàng ăn sạch sẽ, sau khi chắc bụng thì có sức lực, vươn vai một cái, để tiền trên bàn, rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng ngựa hí vang, từ xa nhìn lại thì thấy một chiếc xe ngựa mất khống chế mạnh mẽ đâm tới, khiến không ít sạp hàng lật ngược.

Nhìn thấy xe ngựa sắp đụng phải một đứa nhỏ tay cầm trống lúc lắc, Thẩm Nhiêu lập tức chạy tới, ôm lấy đứa nhỏ, lăn mấy vòng trên mặt đất, mãi cho đến khi va vào bậc thang, bọn họ mới dừng lại.

Thương thế vừa khỏi, sau lưng lại bị va đập, làn da trắng như đậu phụ của nàng tám phần lại tím xanh nữa rồi.

Dù tâm tính của Thẩm Nhiêu tốt đến mấy, cũng muốn chửi đổng lên, ôm đứa nhỏ bảo nó đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao rồi? Có bị thương không?”
Đứa nhỏ dường như choáng váng, lập tức nước mắt rưng rưng oa oa khóc lớn: “Cha, cha ơi.”
Thẩm Nhiêu: “…”
Nàng không biết dỗ con nít đâu! Nàng khoanh tay bó gối nhìn đứa nhỏ khóc, chỉ có thể mua chút điểm tâm từ sạp hàng bên cạnh, nhét vào tay nó: “Đây là đồ ngọt, ngươi nếm thử xem.”
Tiếng khóc của cậu nhóc ngừng lại, cầm lấy điểm tâm ăn một miếng, sau đó thì không khóc nữa.

Thẩm Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ này cho đồ ăn sẽ không khóc nữa, cảm ơn trời đất.

Nàng quay đầu lại thì nhìn thấy hai người có dáng vẻ như nô bộc xông tới, bế đứa nhỏ qua, căng thẳng la to: “Thế tử, thế tử, người thế nào rồi, có bị thương không?”
Sau lưng Thẩm Nhiêu ẩn ẩn đau, phủi phủi bụi đất trên người, quan sát bọn họ.

Thế tử? Còn là đứa nhỏ ba tuổi, thế thì nàng biết phụ thân của nó là ai rồi.


Đột nhiên, sau lưng có một giọng nam vang lên: “Thẩm đại nhân.”
“Lúc nãy không biết, thì ra đây là con của ngài.” Thẩm Nhiêu quay người nhìn sang, thấy người đang đến gần mặc áo mãng bào màu tím đậm, tóc đen cẩn thận tỉ mỉ chải chuốt chỉnh tề, đầu đội một cái kim quan, càng lộ vẻ quý khí.

Con trai trưởng của Hoằng Tuyên Đế, Thụy vương, Tống Tương.

Thụy vương có một khuôn mặt tuấn tú từ bi, khí chất dịu dàng khiêm tốn, khoát tay áo, nói: “Mau đưa thế tử về vương phủ, hai người các ngươi trông giữ không tốt, đến chỗ quản gia lãnh phạt.”
“Dạ.”
Khi nô bộc bế thế tử của Thụy vương lên, cậu nhóc khoảng chừng ba tuổi kia, đưa cái trống lúc lắc trong tay cho nàng, ngọt ngào cười: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Đôi mắt trong veo của đứa nhỏ, khiến trái tim nàng mềm nhũn ra, nhận lấy trống lúc lắc, sờ sờ đầu của nó: “Sau này đi ra ngoài phải cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
Trong phố xá sầm uất người đến người đi, thỉnh thoảng có người đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Thẩm Nhiêu đang chuẩn bị cáo từ với Thụy vương, thì hắn ta lại mời nàng cùng nhau tản bộ một chút: “Vừa nãy Thẩm đại nhân đã cứu tính mạng của con trai ta, bổn vương vẫn chưa nói lời cảm tạ nữa, mời.”
Cái này còn không cho từ chối? Nhiều người thế này, có lẽ hắn ta cũng không thể làm gì, Thẩm Nhiêu khẽ gật đầu, giữ một khoảng cách an toàn với hắn ta, đi sau hắn ta một bước.

Một tay hắn ta đặt phía sau, tìm một nơi tương đối ít người thì dừng chân, cười nói: “Thẩm đại nhân năm nay mười chín đúng không.”
“Phải.”
Thụy vương thấy thái độ không nóng không lạnh của nàng, cũng không giận, nói: “Nhoáng một cái mà qua nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, Thẩm đại nhân không cần lạnh nhạt với bổn vương như thế.”
“Tôn ti khác biệt.” Nàng rũ mắt, giọng nói rất bình tĩnh, nội tâm: Khi nào thì nói xong, ta đang rất muốn bỏ đi!
“Thẩm đại nhân vẫn đang chờ tam đệ?”
Thái tử là con thứ ba, nhỏ hơn Thẩm Nhiêu một tuổi.

Chỉ là giọng điệu này của hắn ta, không biết còn cho rằng nàng là một cái Hòn Vọng Phu.

Nàng giả vờ cười một tiếng, nói: “Thần còn có việc phải làm, xin cáo từ trước.”
Hắn ta và trưởng công chúa là người trên cùng một chiếc thuyền, chắc hẳn kẻ này không có thiện ý gì, huống hồ nói chuyện với hắn ta còn không hợp ý với nàng.

Hắn ta bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, không cho nàng rời đi.


Thẩm Nhiêu vô cùng ghét việc tiếp xúc tay chân với người khác, gần như là lập tức dùng lực mạnh rút tay ra, lui về phía sau một bước, trong ánh mắt biến đổi, giọng nói vẫn bình ổn như trước: “Vương gia xin tự trọng.”
Như thế là đang ghét bỏ hắn ta? Thụy vương ung dung thản nhiên, nhìn cô nương dung mạo xinh đẹp trước mặt, thấp giọng nói: “Tại hạ năm nay hai mươi tám, nguyện lấy vị trí trắc phi mời Thẩm đại nhân vào phủ.”
Trước kia tên Thụy vương này từng cưới chính phi, mấy năm trước chết do bệnh tật, chỉ để lại một thế tử.

Thẩm Nhiêu nhớ hắn ta còn có một trắc phi ba thị thiếp, nếu như nàng vào phủ, thượng triều xong còn phải về nhà trạch đấu?
Huống hồ, người của Thẩm gia, tuyệt đối không thể nào làm thiếp thất của người khác.

Thẩm Nhiêu thấy hắn ta vô cùng chướng mắt, chịu đựng sự căm ghét, mặt không đổi sắc nói: “Thần không với cao nổi, cáo từ.”
Nàng phải nhanh chóng về nhà rửa cổ tay cho thật sạch!
Thấy Thẩm Nhiêu rời đi mà không quay đầu lại, Thụy vương hơi buồn bực, sau đó lại cảm thấy thú vị.

Thảo nào có thể khiến cô cô tức giận như thế, quả nhiên là một người thú vị.

Nếu như cưới nàng về làm thiếp, e là thái tử sẽ tức đến ói máu.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng Thụy Vương thông thuận không ít.

Rất nhanh đã tới ngày chơi xuân ở bãi vây săn, bởi vì mặc quan phục ở ngoài trời hành động bất tiện, nên bệ hạ đặc chuẩn mặc thường phục xuất hành.

Thẩm Nhiêu mặc một chiếc váy lụa tay áo thẳng màu xanh nước biển, dải dây thắt eo nhẹ nhàng tung bay theo gió, chân mang giày trắng, đang nhu thuận cúi mặt xuống, yên tĩnh đứng trong hàng ngũ của các quan đại thần.

Đợi đến khi Hoằng Tuyên Đế giá lâm, mới cùng những quan viên khác hành đại lễ khấu bái.

Bên cạnh Hoằng Tuyên Đế chỉ dẫn theo trưởng công chúa và Thụy vương, có thể thấy được hai người này có được sự coi trọng của hoàng đế.

“Các ái khanh có thể tự đi chọn lựa bảo mã, người đứng đầu bảng, trẫm thưởng trăm lượng hoàng kim.”
Đám người cùng nói: “Tạ bệ hạ.”
Thẩm Nhiêu cũng biết cưỡi ngựa bắn tên, nhưng nàng không có ý định tranh giành danh tiếng với bọn họ, nên dắt một con bạch mã nhìn có vẻ an tĩnh, chậm rãi ung dung cưỡi lên, đi loanh quanh trong rừng cây.

Tùy tiện tìm một nơi không có ai thì dừng lại, hưởng thụ ánh sáng mặt trời hắt xuống từ nghiêng khe hở trên lá cây.

“Thẩm đại nhân.”
Không cần quay đầu lại nàng cũng biết là ai, nàng ngồi trên yên ngựa, dựa vào cây cối, liếc mắt nhìn hắn ta: “Ôn ngự sử, gần đây có khỏe không? Mấy lão tiền bối của Đô Sát Viện các ngươi làm sao nỡ thả ngươi tới đây? Ta còn tưởng rằng ngươi đang ngồi đàm đạo với bọn họ nữa chứ.”

Nói hắn ta như một đạo sĩ, Ôn Tĩnh Thành bật cười, hắn ta mặc một bộ duệ tát tiễn tụ màu trắng, trên búi tóc gài cây trâm ngọc, lúc cười lên rất ôn hòa: “Bớt chế nhạo ta, bọn họ đang bận nhắc tới bệ hạ, không nhớ đến ta đâu.”
Thẩm Nhiêu tay cầm roi ngựa khua loạn xạ, giọng nói nhẹ nhàng: “Từ nhỏ ngươi đã lão luyện thành thục, lúc bọn ta chơi đùa, ngươi cứ luôn ở bên cạnh yên tĩnh quan sát.”
“Chỉ là bản chất bẩm sinh mà thôi.” Ôn Tĩnh Thành đang muốn nói đùa với nàng thêm vài câu, nhưng kết quả lại nghe thấy âm thanh xé gió vang lên, cảnh giác kéo căng thân thể, lập tức động tác nhanh chóng đè lên bả vai Thẩm Nhiêu, khiến cả người nàng hạ thấp xuống, kéo xuống ngựa.

Thẩm Nhiêu ngã nhào một cái, cũng không giận, nàng quay đầu nhìn lại, con ngươi bỗng nhiên co rụt, chỉ thấy một mũi tên cắm trên cành cây, gần như xuyên thủng toàn bộ thân cây.

Ngay sau đó mấy mũi tên bắn lén cứ liên tục bắn về phía mình, xoẹt xoẹt xoẹt tiếng xé gió, hàn quang hiện lên trước mặt nàng.

“Đi mau, có sát thủ.” Ôn Tĩnh Thành cảm thấy mấy kẻ này nhắm vào Thẩm Nhiêu, rút mũi tên từ bên hông ngựa ra, nói: “Đừng quay lại.”
Thẩm Nhiêu biết mình không giúp đỡ được gì, vừa trốn tránh mũi tên, vừa lên ngựa, lớn tiếng hô: “Đừng chết.”
“Yên tâm.” Ôn Tĩnh Thành tùy ý né một mũi tên bay về phía mình, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Thẩm Nhiêu phóng ngựa rong ruổi giữa rừng núi, nhìn thấy phía sau thế mà còn có mấy tên hắc y nhân đang đuổi theo nàng.

Nàng quơ lấy cung tiễn, xoay người kéo cung bắn tên về phía sau, chuẩn xác không sai bắn trúng một người, khiến người đó ngã nhào trên mặt đất.

Mũi tên bắn chính xác không có chút sai lầm nào của nàng, khiến cho đối phương bắt đầu cảnh giác.

Thẩm Nhiêu thấy có người sắp đuổi kịp, nên nàng bỗng nhiên xoay người phóng ngựa lao về phía hắn.

Lúc hắn giơ kiếm lên, Thẩm Nhiêu lập tức ngã người về sau nằm ngửa né tránh, ngay sau đó lại trở tay dùng cung ghìm chặt cổ của hắn, máu tươi thấm vào dây cung, từng giọt trượt xuống cổ.

“Ta biết các ngươi do ai phái tới.” Nàng lạnh lùng dùng cung ghìm chết kẻ đó, đảo mắt nhìn những người còn lại: “Nếu như ta có thể an toàn rời khỏi đây, các ngươi đều có thể bình yên vô sự, sẽ còn được tạ ơn bằng rất nhiều tiền.

Các ngươi cảm thấy nếu như giết ta thành công, bà ta thật sự sẽ còn giữ lại tính mạng của các ngươi?”
Trong lúc bọn họ đang ngây người suy tư, đột nhiên một sợi dây xích từ trên cao phóng xuống, đầu mũi tên sắt bén nhọn đâm vào tim của một tên thích khách trong số đó.

Sức mạnh của sợi dây xích rất lớn, lúc rút ra ngoài thì thi thể của tên thích khách bị kéo đi mấy bước.

“Ngươi gài bọn ta.” Đối phương thẹn quá hóa giận, nổi điên.

Thẩm Nhiêu với vẻ mặt vô tội, chuyện này có liên quan gì đến ta?
Người cầm dây xích trong tay quay lưng về phía mặt trời mà bay vọt mà xuống, không thấy rõ mặt, vững vàng ngồi sau lưng Thẩm Nhiêu, ngồi trên lưng ngựa, lúc nàng định giãy dụa, thì hắn nói khẽ: “Ngoan ngoan, có nhớ ta không?”.