Thế nào là “hành bách lý giả bán cửu thập”, Chử Hoàn trên con thuyền bấp bênh này xem như đã hiểu. (Hành bách lý giả bán cửu thập: Đi một trăm dặm đường, chín mươi dặm mới xem như đi được một nửa)
Khi bị ép đến hoàn cảnh nhất định, trên cơ bản người ta đã chẳng buồn kích động, Chử Hoàn chậm chạp ngồi trong con thuyền đánh cá, để tránh bị “nước biển” đốt khét lưng.
Thật sự là nằm mơ Chử Hoàn cũng chưa từng nghĩ đến, một ngày kia mình sẽ rơi vào hoàn cảnh “sắp bị nước biển thiêu chết”, anh cảm thấy mình dẫu phải chết, cũng có thể tính là chết rất bảnh.
Vừa nghĩ thế, Chử Hoàn vừa không nhịn được Kiềm lư kĩ cùng(1) mà cười khổ.
Nam Sơn nhìn anh, thấp giọng nói: “Không sao, tôi còn gắng được một lúc nữa.”
Lúc nói lời này, Nam Sơn có vẻ vừa thoải mái vừa khéo hiểu lòng người, giống như cậu chỉ là một khách hàng thông cảm cho nhà hàng cao cấp lên món chậm, dường như tử cục trước mắt cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt chẳng đáng nhắc tới – đương nhiên, nếu không phải sắc mặt cậu đã tiều tụy đến mức độ nhất định, thì thoạt nhìn càng có sức thuyết phục hơn.
Vừa nói như vậy, Nam Sơn vừa dùng dòng khí bao vây thuyền đánh cá, định giở lại mánh cũ, giống lần họ ở thác nước, ngăn cách nước lửa, đồng thời đẩy thuyền đi.
Rất dễ đoán ra độ khó của việc này, nước và lửa khác nhau, gió không cẩn thận sẽ trợ lửa, mạnh tay một chút không được, yếu một chút càng không được, hao phí rất nhiều thể lực, đồng thời còn nhất định phải nắm được chừng độ không sai mảy may.
Ban nãy lúc lên thuyền, Nam Sơn đã biết mình là nỏ mạnh hết đà, hiện giờ không hề nghi ngờ là đang tiêu vượt mức, cậu cũng không biết mình còn cố gắng được bao lâu, có thể đẩy thuyền khỏi vùng biển bốc cháy này hay không.
Nhưng không thể cũng phải có thể, không ai thay thế được cậu, Nam Sơn một mình lèo lái cả con thuyền, tay giấu bên hông run rẩy chẳng cách nào kiềm chế nổi.
Cậu cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tươi xộc lên ấn đường, bức bách mình nhớ đến tộc nhân, trưởng giả, Tiểu Phương, Xuân Thiên, Roi Ngựa và lũ nhóc con ồn ào…
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, thuyền đánh cá tăng tốc như hồi quang phản chiếu, bóng đen bao vây họ cũng đuổi theo như bóng với hình, chúng bám riết không tha, y hệt ung nhọt ăn vào xương, hơn nữa tốc độ giống như luôn nhanh hơn thuyền.
Lửa mạnh cũng âm hồn bất tán, trên mặt biển, ánh lửa lan ra tựa dung nham, hung hãn không gì cản nổi, không ngừng cuồn cuộn lao tới.
Dòng khí quanh thân thuyền là lá chắn cuối cùng của họ, Nam Sơn trầy trật cầm cự.
Gió và lửa đều vô tình, một khi trong lòng Nam Sơn hơi lơi lỏng, lửa mạnh sẽ không chút do dự cuốn tới con thuyền cô lẻ trên mặt biển; theo thế lửa này, thì họ cũng chẳng cần nghĩ ngợi vấn đề có nên nhảy xuống biển hay không – bởi thuyền gỗ chắc chắn đốt là cháy, họ nhất định không có chỗ trốn.
Tai Nam Sơn lùng bùng, trước mắt hóa đen từng đợt, cơ hồ đã không thấy rõ cái gì, cậu bình tĩnh nhắm mắt lại, không để những người đồng hành nhận thấy một chút khác thường.
Song ngực cậu ngày càng căng lên, mỗi một lần tim đập đều như có một cái chùy to nện ở đó, cái chùy ấy lặp đi lặp lại, càng lúc càng nặng, càng lúc càng đau, rồi một mùi tanh chợt hùng hổ xộc lên trong họng Nam Sơn, thân thuyền rung mạnh.
Nam Sơn nuốt lại búng máu ấy. Cậu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nắm lấy bàn tay Chử Hoàn đặt cạnh mình.
Cho dù Nam Sơn ngoài mặt không hề để lộ, dựa vào mu bàn tay nổi đầy gân xanh và thân thuyền vừa rung mạnh, chỉ cần Chử Hoàn không ngốc không mù, thì đều có thể nhận ra áp lực cậu phải chịu.
Không thể tiếp tục như vậy, nhưng nên làm thế nào đây?
Ba người họ không ai có thể chia sẻ áp lực này.
Việc liên quan đến Nam Sơn, Chử Hoàn càng khó mà bình tĩnh.
Từ ngày vào vùng đình trệ, họ vẫn liên tục chịu đủ các loại tra tấn tinh thần, lúc này đại não Chử Hoàn hệt như một cái máy tính hỏng lâu lắm rồi chưa xóa bộ nhớ đệm, cùng một thời gian cuồn cuộn vô số ý nghĩ vụn vặt không thành hệ thống, chẳng một cái nào có thể dùng ngay lập tức.
Trước mắt vật phẩm tùy thân chỉ có ống đựng tên mới bắn sạch còn chưa kịp bổ sung, mỗi người mang vài món vũ khí lộn xộn, con dao Nam Sơn tặng anh là hàng tốt, nhưng kích cỡ quá nhỏ, trong hoàn cảnh cực đoan này chắc chỉ có tác dụng gọt trái cây, đao kiếm khác toàn là vừa to vừa thô, trông thì rõ là uy phong, kì thực chẳng dùng được – trường đao ban nãy Viên Bình ném cho anh thì đuôi đã cong vòng.
Ngoại trừ một ít nước, thức ăn và thuốc men không biết dùng làm gì, thì họ còn lại cái gì?
Chưa phải là hết đạn cạn lương, nhưng cũng chẳng khác mấy, quân địch lái tàu sân bay bằng lửa mạnh, họ thì ngồi trên chiếc thuyền đánh cá bé tí bằng cái rắm, mang theo người đều là vũ khí lạnh lạc hậu, về phần vật phẩm phòng ngự, đừng nói áo chống đạn với áo giáp, ngay cả sơ mi của anh cũng biến thành cái khăn thủng lỗ chỗ dùng hỉ mũi rồi.
Dù trong lòng Chử Hoàn có bao nhiêu suy tính, lúc này cũng là không bột đố gột nên hồ.
Anh đang sứt đầu mẻ trán bóp ấn đường thì Lỗ Cách đột nhiên mở miệng.
Lỗ Cách vẫn đứng ở đuôi thuyền, làn da tái nhợt bị ánh lửa mạ lên một tầng màu đỏ kim, quanh người chẳng thấy ấm áp tí nào, y nguyên là một núi băng động tuyết quanh năm không tan.
Hắn quay đầu lại nhìn sắc mặt Nam Sơn hơi tái xanh, bàn tay vô thức vuốt nhẹ chuôi đao bên hông, tựa hồ đang suy tính điều gì.
Sau đó Lỗ Cách quay sang Chử Hoàn, gọi tên anh ta.
Chử Hoàn sửng sốt, Lỗ Cách rất ít gọi tên anh, ban đầu là vì quan hệ giữa hai người không tốt lắm, sau đó thì là do tên của anh hơi khó đọc với Lỗ Cách không biết tiếng Hán.
Chử Hoàn nghiêm túc hẳn, còn cho rằng Lỗ Cách gọi mình là vì có biện pháp thoát thân muốn bàn bạc, ai ngờ Lỗ Cách chỉ dừng một chút, sau đó sắc mặt bình tĩnh gật đầu với anh.
Đó là sự lễ phép lãnh đạm kiêu căng riêng biệt của tộc trưởng Lỗ Cách, giống như thời điểm trà dư tửu hậu ra vào tình cờ chạm mặt vậy.
Tiếp đó, Chử Hoàn nghe Lỗ Cách nói chuyện chẳng đâu vào đâu: “Kỳ thực đến nơi này rồi, ta cũng không biết nên tiếp tục đi hướng nào, vì dù sao cũng chưa từng tự mình đến. Chỉ là rất lâu về trước có một truyền thuyết, nói là một ngư dân ra khơi đánh cá gặp nạn, trong lúc mê man, hắn ôm một mảnh gỗ không biết trôi đến nơi nào, sau đó tỉnh lại thấy đã đến một nơi ‘sao trĩu xuống biển, nước chảy ngược dòng’, ‘Trầm Tinh đảo’ bởi vậy mà có tên ấy.”
Chử Hoàn nghe tai này ra tai kia, hơi nghi hoặc, không kịp nghĩ sâu – trước mắt cũng không phải là lúc để thảo luận nên đến Trầm Tinh đảo bằng cách nào, việc cấp bách hiện nay, là làm sao để không bị nướng khét.
Đại khái là tộc trưởng Người Thủ Môn này không biết từng bao nhiêu lần sinh tử trong một chớp mắt, vào lúc sống còn mà nhất cử nhất động đều thong dong như tản bộ, điềm nhiên khiến người ta giận sôi gan.
Lỗ Cách nói xong, hồi tưởng chốc lát, chắc là cảm thấy mình không thể bổ sung nữa, bấy giờ mới quay đầu nhìn Viên Bình một cái.
Mi mắt hắn hạ xuống, lông mi dày, phần đuôi thậm chí hơi cong lên… Đương nhiên, chỉ sợ từng ấy năm qua, còn chưa bao giờ có ai dám đi nghiên cứu lông mi tộc trưởng Người Thủ Môn ra làm sao.
Mỗi một người đều sợ hắn, kính nể hắn, ngay cả tộc nhân cũng rất ít được nhìn thấy hắn mỉm cười.
Tính ra thì Viên Bình vừa lên khỏi thánh tuyền đã bắt đầu được thiên vị, ở trước mặt Lỗ Cách quả thực như có đặc quyền nào đó.
Lỗ Cách chậm rãi nói: “Ngần ấy năm qua, nơi xa nhất mà ta đến, là con sông ở cổng thôn của Người Thủ Sơn bên kia sơn môn, chứ chưa từng đi đâu khác, và mỗi lần đều chỉ dạo qua giữa sông rồi quay về. A, ngươi còn chưa tới đó nhỉ, nơi đó sương mù dày lắm, không nhìn thấy gì cả. Có điều, sao bên kia sông lại lắm người đến thế? Có phải người bên ấy sinh ra đều sống rất lâu hay không?”
Lỗ Cách rất ít nói, đặc biệt là trong tình huống này, hắn vốn dĩ không nên có nhiều cảm khái chẳng hề liên quan như thế.
Trong lòng chợt sinh ra dự cảm xấu, Viên Bình bất an gọi một tiếng: “Tộc trưởng…”
Lỗ Cách hơi khom lưng, bàn tay lạnh ngắt đặt trên đầu hắn, đợi một hồi dường như là cạn vốn từ, đành phải thở dài rất nhẹ: “Người Thủ Môn không dễ làm, ngươi phải chậm rãi thích ứng.”
Nói xong, Lỗ Cách giống như chỉ hờ hững bước sang bên cạnh một bước, cứ thế chớ hề báo trước mà nhảy xuống nước.
Hắn kiêu căng đến mức chẳng thèm để mắt đến bất cứ ai, bất cứ thứ nào, ngay cả chính hắn cũng chẳng coi là gì.
Viên Bình trong tình thế cấp bách giơ tay ra chỉ nắm được một sợi tóc lững lờ bay, nó bồng bềnh rơi xuống tay hắn, dường như còn đọng lại hơi ấm.
Viên Bình trợn trừng mắt: “Không…”
Lỗ Cách dưới nước dường như nở nụ cười nhè nhẹ, trước khi lửa mạnh nuốt hết hắn, bóng tối đã bao vây lấy, bóng râm như con rắn màu đen tham lam quét qua thân thể hắn.
Thân thể Lỗ Cách dừng hình ở một giây ấy, không chìm xuống cũng chẳng nổi lên, hệt như một người giả bằng nhựa, bị bỏ trong biển giả bằng nhựa, đờ đẫn trôi.
Thân thể đông lại trước sau vẫn hệt như thủy quỷ…
Phảng phất càng giống hơn.
Chử Hoàn chưa kịp phản ứng thì vai chợt nhẹ đi, độc xà Tiểu Lục bình thường luôn bám dính lấy anh không chút do dự xông ra, đồng thời lao tới đuôi thuyền còn có Viên Bình.
Hết thảy tình cảm của Chử Hoàn chậm lại theo phản ứng tránh hại tìm lợi, anh thoạt tiên mau lẹ túm đầu rắn, sau đó dùng một tay khác ôm chặt lấy Viên Bình, quát to: “Bình tĩnh!”
Viên Bình ra sức giãy giụa, thân thuyền cũng lắc lư dữ dội theo động tác của hắn, Viên Bình thụi cùi chỏ vào bụng Chử Hoàn, Chử Hoàn hít một hơi, suýt nữa ói ra. Tình cảnh trước mắt thật sự khiến anh vá chỗ này hở chỗ kia, được cái này mất cái khác, Chử Hoàn hết nhịn nổi gào vào tai Viên Bình: “Bây giờ là lúc để tìm chết hả! Mẹ kiếp mày…”
Nhưng Viên Bình giả câm vờ điếc với tiếng gào đâm thẳng vào tai, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn điếc, song Nam Sơn không điếc.
Động tĩnh lớn như vậy, dù ù tai hơn thì cậu cũng nghe thấy, Nam Sơn rốt cuộc không gượng được nữa, nghiêng đầu nôn ra một búng máu. Ngay sau đó, thân thuyền theo cậu mất khống chế mà lại lần nữa rung mạnh, ngọn lửa gào thét mang theo hơi nóng hầm hập như một lá cờ cháy qua đầu họ.
Chử Hoàn bóp cổ Viên Bình, đè hắn xuống, hai người tránh thoát ngọn lửa một cách nguy hiểm.
Chử Hoàn bức thiết muốn đến đầu thuyền xem Nam Sơn thế nào rồi, lại không dám buông Tiểu Lục và Viên Bình ra, gân xanh thi nhau lồi lên thái dương.
Đúng lúc này, một cơn gió quỷ dị đột nhiên từ đuôi thuyền thốc ngang tới, ngọn lửa ngút trời vốn vây hai bên thuyền bị chẻ làm đôi như Moses rẽ biển vậy. Sau đó, dưới biển dâng lên lốc xoáy, chẳng chừa lối thoát mà cuốn sạch bóng đen đang áp sát, quét ra một con đường cho thuyền đánh cá.
Chử Hoàn nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Lỗ Cách vang lên: “Đừng nói nhảm, mau đi đi!”
Chử Hoàn: “Tộc trưởng Lỗ Cách…”
Viên Bình đang giãy giụa chợt đứng yên, hắn thoạt tiên quay đầu nhìn Chử Hoàn, rồi lại hoảng sợ nhìn mặt biển, những mong nghe thấy dăm ba câu.
Lỗ Cách nói đều đều: “Ngươi từng bảo rằng chỉ người bị nuốt mới có thể lợi dụng quy tắc của nơi này, xem ra ngươi đã đúng, ta tạm thời ngăn cản chúng, các ngươi mau tranh thủ đi đi.”
Chẳng trách hôm ấy hắn lại truy hỏi…
Chử Hoàn vội nói: “Ý thức của anh còn đó? Vậy anh…”
Lỗ Cách “Hừ” một tiếng, đại khái là cảm thấy vấn đề này khá ngu xuẩn, lại hình như chỉ đơn giản là không kiên nhẫn dông dài, gió ở đuôi thuyền chợt mạnh hơn, cơ hồ nâng con thuyền lên khỏi mặt nước, lao đi vùn vụt.
Chử Hoàn: “Lỗ Cách!”
Mà tiếng của anh bị gió ở đuôi thuyền cuốn đi, tức khắc vỡ vụn chẳng thành âm… Lỗ Cách quả nhiên không muốn nghe nữa.
Chỉ có Viên Bình ngơ ngác đứng ở cuối thuyền, cho đến khi không nhìn thấy người ở giữa bức tường lửa và nước nữa.
Nam Sơn mở mắt, dựa thành thuyền, ánh mắt vô thần xuyên qua không trung giăng đầy khói mù.
Chử Hoàn im lặng nâng đầu Nam Sơn lên, tháo bình nước bên hông cậu, nghĩ một chút, lại tìm ít thuốc bột giúp tỉnh táo và nâng cao tinh thần pha vào nước, thấp giọng nói: “Uống chút nước đi.”
Mắt Nam Sơn hơi xoay theo động tác của anh, dường như vô thức nuốt mấy ngụm, rồi mệt mỏi nghiêng đầu đi, ý bảo không uống nữa.
Chử Hoàn chậm rãi giơ tay, thấy cậu không phản đối, lại cẩn thận kéo Nam Sơn vào lòng.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vô kế khả thi, không biết nên nói gì, rất lâu sau anh mới vắt hết óc tìm ra một lời an ủi chẳng ăn thua gì: “Chúng ta đã ở trên biển rồi, chỉ cần đến Trầm Tinh đảo, không phải sẽ tìm được thánh thư sao? Chưa biết chừng bản thể của thứ kia cũng ở đó, đến lúc ấy chúng ta đốt nó luôn được không? Đến kịp, nhất định sẽ đến kịp mà.”
“Ừm, tôi biết, không có gì.” Nam Sơn tựa hồ đơn giản là để đáp lại anh, mà đờ đẫn nở nụ cười, không hề nhiều lời.
Sau đó cậu hơi nghiêng đầu, vịn vai Chử Hoàn đứng dậy.
Đúng vậy, không có gì.
Sau thần sơn, trước thánh thủy, các tộc nhân già trẻ lớn bé còn đang chờ đợi.
Bởi vậy cậu nhất định phải đi tiếp, dẫu đi đến chết không toàn thây, chỉ sót lại một đống xương vụn, cũng không thể dừng lại.
Giống như… người dẹp muốn giẫm nát sơn môn, thì nhất định phải bước qua xác tất cả Người Thủ Môn vậy.
Đều là lẽ đương nhiên.
“Lựa chọn của Lỗ Cách là cực kỳ bình thường, không có gì đáng trách,” Nam Sơn hờ hững nghĩ, “Muốn trách cũng chỉ có thể trách ta không sớm nghĩ đến phương pháp này.”
Thuyền đánh cá trong sự trầm mặc của ba người lại tiếp tục trôi đi không biết bao lâu.
Sau đó, xung quanh trời yên biển lặng.
Sau đó nữa, sức mạnh vẫn đẩy họ đi cũng không còn.
Lỗ Cách triệt để biến mất ở một nơi khó mà chạm đến, rốt cuộc không cách nào hộ tống họ nữa.
Tiểu Lục loạt soạt bò lên ống quần Viên Bình, cái đuôi dài thượt cuốn người hắn, cái đầu tam giác gác lên vai, thè lưỡi nhìn hắn.
Lần này, Viên Bình không kêu gào, cũng chẳng hoảng hốt ném nó đi, hắn đần ra giây lát, chậm rãi giơ một tay thử sờ mình rắn, vảy lạnh ngắt như trong tưởng tượng, nhưng không dính.
Hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên im lặng ôm một con rắn, thì ra không đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy bị dán lên người chẳng có chỗ mượn sức rất khó chịu.
Lực đẩy của Lỗ Cách ngừng, họ đành phải cầm mái chèo lên, vụng về chống sào giữa biển, nhưng biển cả mênh mang, phải đi đâu tìm kiếm một hòn đảo bé tí ti trong truyền thuyết?
Chử Hoàn vẫn ngồi im lặng trên mạn thuyền đứng dậy, kết quả là đang chèo thì bỗng nhiên mở miệng: “Từ giờ trở đi, chúng ta phải quy định ba điều, chuyện như lúc nãy, tuyệt đối không thể xảy ra lần thứ hai.”
Viên Bình hơi mệt mỏi ngẩng đầu nhìn anh ta, tầm mắt Chử Hoàn đã dọa dẫm nhìn tới: “Nhất là mày, mày có tiền án.”
Viên Bình miễn cưỡng nhếch môi: “Để cho mày làm à?”
Chử Hoàn hít sâu một hơi, không khỏi hạ giọng mềm mỏng: “Tao tin tưởng còn chưa đi đến tuyệt cảnh, luôn có biện pháp, nếu thực sự gặp phải chuyện gì, thì cho tao một chút thời gian, đã ở nơi này rồi, đừng để chúng ta còn phải phân tâm đề phòng nhau, được không?”
Nam Sơn và Viên Bình đều không nói gì, di chứng Lỗ Cách để lại hiện ra rõ mồn một.
Chử Hoàn quay đầu trông về mặt biển xám xịt phương xa, thi thoảng khua mái chèo, rất lâu, anh đưa lưng về phía hai người kia, nói khàn khàn: “Xem như tôi cầu xin hai người cũng không được sao?”
Nam Sơn rốt cuộc không nhẫn tâm, nhưng nguyên tắc trong lòng cậu rất vững, tuy chịu vì Chử Hoàn mà lui một bước, lại vẫn chừa đường khác cho mình: “Được, không đến tuyệt cảnh thì nhất định không làm chuyện như vậy nữa.”
Viên Bình muốn cười khẩy, muốn nói với Chử Hoàn rằng “tuyệt cảnh mày từng gặp còn ít sao”, nhưng sau cùng không đổ dầu vào lửa.
Lời ấy lòng vòng trong miệng rồi lại nuốt trở vào. Sau chót, Viên Bình chỉ hời hợt gật đầu: “Ừm – đi như thế nào, mày có cách gì không?”
Chử Hoàn khua chèo nửa ngày, cứ có cảm giác đang lòng vòng tại chỗ, bèn ném luôn thứ ấy đi, ra sức vén tóc mình lên, chẳng rằng chẳng nói ngồi xổm trên mạn thuyền, nhìn chằm chằm đại dương trước mặt.
Tuy miệng anh toàn nói nhảm “chưa đến tuyệt cảnh” gì đó, bản thân lại đã sức cùng lực kiệt, cảm xúc trong nguy cơ vẫn trì hoãn chưa bộc phát ra lúc này bùng nổ toàn bộ, tất cả chặn kín trong ngực anh.
Chử Hoàn rất muốn quát to một tiếng “hai người đừng hỏi tôi nữa”, sau đó trực tiếp ném gánh nhảy xuống thuyền luôn.
Cảm giác “thật không muốn sống nữa”, vẫn là lần đầu tiên trỗi lên kể từ sau khi gặp Nam Sơn.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Chử Hoàn rốt cuộc vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh ngoài mặt: “Để tôi nghĩ trước đã.”
Sau đó làm bộ chú tâm trầm tư, chằm chằm nhìn nước biển quanh năm như một, trong đầu trống rỗng đến mức có thể nuôi được cả một vại cá chứ chẳng đùa.
Lúc này, đột nhiên thuyền không gió mà tự lắc lư, Chử Hoàn ngẩn ra, hoài nghi nhìn Nam Sơn, lại thấy Nam Sơn rõ ràng căng thẳng hẳn, đặt một tay lên thân đao bên hông.
Nam Sơn: “Không phải tôi.”
Cả ba đều im lặng, mỗi người đứng trên một góc thuyền, không ai nhúc nhích.
Thuyền lại tự động xoay một góc một cách chậm rãi, nhấp nhô theo sóng biển giây lát, Chử Hoàn: “Chờ đã, là người khắc chữ kia à? Ông là ai?”
Chử Hoàn vừa dứt lời thì xung quanh tự dưng thổi qua một làn gió nhẹ, nó dịu dàng lướt qua mặt anh.
Giống như có người sờ mặt anh – ý nghĩ này vừa sinh ra, Chử Hoàn liền sởn gai ốc, tâm tình từ u uất bị dọa thành bình thường.
Anh ngửa đầu tránh né, há hốc mồm nghĩ: “Chỉ đường thì chỉ đi, rờ rẫm mặt người ta là ý gì đây hả?”
—Kiềm lư kỹ cùng: Câu này đại khái là một chút bản lĩnh có hạn cũng đã dùng hết rồi, xuất xứ từ Tam giới – Kiềm chi lư của Liễu Tông Nguyên thời Đường:Kiềm (Quý Châu) vốn không có lừa, có kẻ hiếu sự dùng thuyền chở một con lừa vào đây. Sau khi đưa đến lại chẳng có tác dụng gì, liền thả nó dưới chân núi. Hổ thấy nó to con, coi nó như thần, trốn trong rừng nhìn trộm. Hổ dần dần cẩn thận đi ra tiếp cận nó, không biết nó là con gì.
Một ngày kia, lừa hí một tiếng, hổ hết sức sợ hãi, cho rằng lừa muốn cắn mình, liền cắp đuôi chạy thẳng. Nhưng sau thời gian dài quan sát, hổ cảm thấy nó không hề có bản lĩnh gì đặc biệt. Hổ từ từ quen với tiếng kêu của lừa, lại mon men tới gần, nhưng thủy chung không đánh nhau. Hổ dần dần lại gần lừa, thái độ càng thêm thân thiết mà không tôn trọng, xúc phạm nó. Lừa rất tức, dùng chân đá hổ, thế là hổ vui vẻ nghĩ: “Tài nghệ của con lừa chỉ được đến thế thôi!” Vậy là nhảy lên gầm to một tiếng, cắn đứt cổ lừa, gặm sạch thịt nó, mới bỏ đi.