Sơn Hà Biểu Lý

Chương 79: Ngoại truyện: 2


Đây là một con đường đất thường thấy ở nông thôn, ven đường có cây, còn có từng đống cứt dê xếp hết sức nghệ thuật, không hề có chỗ nào khác thường, ngoại trừ đặc biệt xóc nảy.

Chử Hoàn giẫm phanh, đậu xe ven đường, xe vốn đi không hề nhanh, kỹ thuật của anh khá tốt, dừng cũng rất vững vàng, nhưng dù vậy vẫn làm bụi tung lên mù mịt.

Chử Hoàn ngồi với tư thế hơi cứng, ấn cần gạt nước, lau bụi dính trên thủy tinh, quay đầu sang hỏi Nam Sơn: “Ở gần đây à?”

Xe là Lão Vương để lại cho Chử Hoàn chạy, một con SUV loại nhỏ gia dụng giá cả trung bình hơi cũ rồi.

Phương tiện giao thông tiên tiến nhất đời này Nam Sơn từng ngồi, chính là chiếc xe buýt cà tàng đi khắp núi đồi kia, đây vẫn là lần đầu tiên cậu được ngồi xe riêng – đặc biệt là ngồi ở ghế lái phụ, lần đầu tiên có thể xem cách lái loại xe bốn bánh này từ cự ly gần.

Theo lý thuyết, cái người thấy máy chụp ảnh lấy liền cũng ngạc nhiên là Nam Sơn vốn nên hào hứng tò mò một chút, nhưng cậu lúc này chẳng biết trúng tà gì, mà chẳng mảy may chú ý vào xe, cứ mải mê nhìn Chử Hoàn mà đần ra.

Chử Hoàn đành phải ho mạnh một tiếng.

“Ừm…” Nam Sơn giật mình, đôi mắt đen láy bấy giờ mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ xoay một vòng vạn biến bất ly tông – rời khỏi người Chử Hoàn, qua lại lên xuống một phen, cuối cùng vẫn trở lại trên người anh, mà còn không chịu rời đi nữa. Nam Sơn phát hiện giọng mình hơi khàn khàn, vội vàng đằng hắng, “Khụ, anh nói gì cơ?”

Hai người thô lố mắt nhìn nhau giây lát, Chử Hoàn rốt cuộc hết nhịn nổi mà thở dài, nắm cằm Nam Sơn vặn đi: “Cậu có thể đừng nhìn chằm chằm tôi một cách đói khát như vậy không?”

Nam Sơn lập tức biết điều thu tầm nhìn lại. Lần này ánh mắt cậu chẳng có nơi đặt, đành phải nhìn quanh khắp nơi, nhìn lòng vòng một hồi, cũng chẳng biết nhớ tới điều gì, khóe miệng không khống chế được hơi nhếch lên, nhưng dường như sợ bị người ta phát hiện, vừa nhận thấy thì lập tức miễn cưỡng dằn xuống, hòng tỏ ra là mình không hí ha hí hửng.

Nam Sơn buộc tóc ra sau, để lộ vành tai đỏ tươi như máu. Cậu biểu diễn một cách sinh động cho Chử Hoàn xem “mặt đỏ tai hồng” là thế nào.

Chử Hoàn vốn tưởng rằng mình đã luyện thành da mặt kim cương bất hoại rồi, nào ngờ lúc này ở trong không gian nho nhỏ đóng kín, lại không tránh được bị lây bệnh mất tự nhiên từ Nam Sơn, nhất thời hơi xấu hổ, đặc biệt là vì cơ thể đau nhức, một đùi còn trong tình huống hơi rút gân.

Người thanh niên… một vài phương diện thật sự không dễ ứng phó lắm.

Nam Sơn vốn gấp gáp muốn đi thăm thú thế giới bên ngoài, song lúc này tới gần biên giới, cậu đột nhiên phát hiện hứng thú của mình không nhiều lắm. So với bên ngoài, cậu ngược lại lưu luyến muốn ngồi trong xe thêm một lúc, dù rằng cậu bị bắt buộc nhìn đi chỗ khác, nhưng trong lòng biết Chử Hoàn ở ngay bên cạnh, cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của Chử Hoàn, thậm chí phảng phất có thể nhạy bén cảm nhận được độ ấm của người ấy.

Nam Sơn quả thật như trúng độc, hai chân từ đêm hôm trước đã bắt đầu không thể chạm xuống đất, cứ liên tục bay trên bông, bước nông bước sâu. Cậu đang nằm trong sự phấn khởi vô lý nào đó, bất luận Chử Hoàn làm gì – dù chỉ là hơi giơ tay, dường như đều có thể khuấy động nỗi lòng cậu hết mức.

Mà theo tâm tình cậu xao động, chuỗi hạt và lá bùa bình an vô sự treo trên kính phản quang cũng không gió tự động lắc lư, bên trong xe phảng phất có một dòng khí chạy khắp nơi không chịu dừng lại, chốc chốc cọ qua mặt và cổ Chử Hoàn.

Chử Hoàn bị cậu cọ nổi hết da gà, hoài nghi cứ theo đà này, thì mình sẽ không cách nào đối mặt với các loại quạt nữa.

Chử Hoàn nắm cổ tay Nam Sơn, gió nhẹ trong xe phút chốc tan hết: “Đủ rồi, không được phép quấy rầy tài xế.”

Nam Sơn chẳng nói tiếng nào, ánh mắt sáng rực nhìn anh.

Chử Hoàn bị cậu nhìn đến không cáu nổi, tháo dây an toàn, nghiêng người hôn trán Nam Sơn một cái, đoạn vươn tay qua cậu, thuận tay mở cửa bên kia: “Chẳng phải cậu luôn muốn thử xem mình có thể vượt qua biên giới hay không…”

Nam Sơn như bị ấn trúng công tắc không thể đụng vào, cậu kéo Chử Hoàn xuống, cơn gió nhẹ vừa tan đi một lần nữa tụ lại, tạo thành một sợi dây thừng vô hình, không biết là cố ý hay vô tình, trói chắc Chử Hoàn từ đầu đến chân.

Người Thủ Sơn quả là một dân tộc tràn trề nhiệt tình, cho dù tộc trưởng mỹ nhân thoạt nhìn rất rụt rè.

Chử Hoàn: “… Cửa xe còn mở đấy, tộc trưởng.”

Lý trí mạnh mẽ sót lại làm cho Nam Sơn không thò tay vào trong quần áo của Chử Hoàn, cậu chỉ giống như ăn tủy biết vị, ôm Chử Hoàn mà cọ một lúc lâu, như một động vật vội vã xác nhận lãnh địa, ngửi tới ngửi lui trên người anh, thì thầm: “Anh là của tôi.”



Chử Hoàn lần đầu tiên biết mình có thể được yêu thương như vậy, trong lòng thấy thật ấm áp. Không ai là không muốn được người khác coi trọng cả – huống chi là được người như Nam Sơn coi như báu vật.

Đương nhiên, cách thích này rất khác với dự tính của anh… Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Chử Hoàn lại hơi là lạ.

Chử Hoàn vất vả lắm mới thoát khỏi lòng Nam Sơn, chỉnh lại quần áo, cố hết sức muốn đưa chủ đề về hướng đứng đắn: “Cậu thật sự không xuống xe xem thử à?”

Nam Sơn: “Ừ, không cần.”

Chử Hoàn hơi ngạc nhiên: “Tại sao?”

Nam Sơn: “… Bởi vì đã qua rồi.”

Giây lát sau, cậu cúi đầu như hơi thẹn thùng: “Tôi… tôi vừa rồi chỉ lo… ừm, không chú ý.”

Chử Hoàn không biết nên nói gì cho phải. Đường biên giới tộc Ly Y bao đời không cách nào vượt qua, trong khi hai người họ một tâm tình kỳ lạ, một tinh thần ngẩn ngơ, bị bỏ lại phía sau mất tiêu.

“… Đi thôi, để tôi nghĩ cách làm giấy chứng minh cho cậu.”

Nam Sơn vốn tưởng rằng thị trấn gần biên giới đã náo nhiệt đến đáng sợ rồi, tận tới khi đi vào thành phố chân chính, cậu mới phát hiện mình quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng.

Cậu giật nảy mình vì tạp âm muốn ù cả tai, kế đó lại giật mình trước các tòa cao ốc chọc trời san sát, cuối cùng lại giật mình lần nữa vì đầu người chen chúc trong sân bay.

Đặc biệt là khi cậu quay đầu lại, thấy Chử Hoàn cầm di động mới mua trên đường, đang gọi cho người ta với giọng điệu hết sức hời hợt: “Ừm, được, để tôi dẫn cậu ấy đi gặp ông – A, có thể, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, tôi thấy không đông người lắm…”

Không đông người lắm…

Nam Sơn kéo một tay Chử Hoàn, im lặng nhường đường cho một người từ đối diện chen tới, cảm thấy khả năng thừa nhận của tâm lý mình đã được rèn luyện hữu hiệu.

Chử Hoàn cúp điện thoại: “Uống nước gì không?”

Nam Sơn còn chưa kịp ngăn cản thì anh đã nhét tiền vào máy bán hàng tự động – Đúng, một việc khiến Nam Sơn hết hồn nữa chính là Chử Hoàn tiêu tiền như nước.

Thực ra thì cũng không trách được Chử Hoàn, bởi vì Nam Sơn phát hiện ở nơi quỷ quái này quả thật cái gì cũng cần tiền, uống nước mất tiền, ăn cơm mất tiền, đổ xăng mất tiền, qua đường mất tiền, đậu xe mất tiền, ngay cả lên núi cũng mất tiền luôn!

Lần trước Chử Hoàn dẫn hai đứa nhóc kia đi bán thịt khô, Nam Sơn đang mải lo lắng về vùng đình trệ, không chú ý quá nhiều, bởi vậy hiện giờ giá cả trong đầu cậu vẫn là thịt khô hai đồng một cân. Cậu luôn không cầm được lòng đổi mỗi một khoản tiền tiêu dọc đường thành thịt khô.

Người Thủ Sơn có sức chiến đấu rất cao, lại không chú trọng toán học lắm, con số quá lớn Nam Sơn không tính nổi, đương nhiên, trong vòng mười đồng vẫn không thành vấn đề. Bởi vậy, lúc nhận thức uống Chử Hoàn đưa cho, trong lòng Nam Sơn áp lực nặng nề mà nghĩ thầm: “Ôi, ba cân thịt khô.”

Lên máy bay, Chử Hoàn giúp thắt dây an toàn, Nam Sơn vẫn nhịn suốt dọc đường rốt cuộc hết nhịn nổi hỏi: “Bay một lần có mất tiền không?”

Chử Hoàn: “Có.”

Nam Sơn: “Bao nhiêu cân… Khụ bao nhiêu tiền?”

Chử Hoàn nhìn cậu một cái, cố ý trêu: “Bao nhiêu cân thịt khô? Ngót một ngàn cân đấy.”

Nam Sơn kinh hãi trợn tròn mắt, cả buổi chưa định thần lại, một lúc lâu mới dè dặt hỏi: “Ngày trước anh sống ở bên này, có thường xuyên thiếu thốn không?”

Kỳ thực là hoàn toàn không, Chử Hoàn chưa bao giờ thiếu tiền cả. Anh tiêu dùng rất ít, sống một mình nên ăn mặc rất dễ, ông Chử Ái Quốc cũng chẳng cần anh lo, khoản chi tiêu lớn nhất mỗi tháng chính là tiền thức ăn và cát cho mèo, xài ít hơn kiếm được rất nhiều. Ngoài ra, anh còn đứng tên hai căn nhà, một chiếc xe lâu lắm rồi không chạy.



Mấy năm nay, tuy không cẩn thận quản lý tài sản, song Chử Hoàn cũng biết mình không đến mức rất nghèo.

Nhưng anh vẫn cười xấu xa nói với Nam Sơn: “Đương nhiên rồi, thường xuyên phải nhịn đói đấy.”

Nam Sơn trừng mắt nhìn anh, không biết Chử Hoàn nghèo rớt mồng tơi rồi mà còn vui vẻ gì được, đành phải kết luận là tên này ở phương diện vật chất có phần hơi vô tâm, nhất thời sầu lo thay.

Hoàn cảnh sống bên ngoài hiểm ác như vậy, Nam Sơn không muốn để Chử Hoàn quay lại đây lắm, nhưng dù không nỡ hơn, cậu cũng không muốn làm trái ý kiến của anh.

Trong sự ưu sầu của tộc trưởng Người Thủ Sơn, máy bay vững vàng chạy vào đường băng, tạp âm cực lớn và sự xóc nảy đột nhiên xuất hiện. Chử Hoàn nắm bàn tay Nam Sơn đặt bên này một cách tự nhiên, ngay lập tức, cảm giác mất trọng lực xuất hiện. Mặt đất càng lúc càng xa ngoài cửa sổ rốt cuộc thu hút sự chú ý của Nam Sơn, cậu vốn tưởng rằng cái gọi là “máy bay”, là bay qua ngọn cây như lũ chim nhỏ vậy, hoặc lợi hại hơn thì có thể bay đến độ cao của chim ưng, nhưng không ngờ, con chim sắt màu trắng này lại bay thẳng lên trời. Trước mắt dần dần trắng xóa một màu, tất cả nhà cửa đường phố bên dưới đều không nhìn thấy nữa.

Tai Nam Sơn vẫn hơi lùng bùng, lòng còn sợ hãi thu tầm mắt về, bấy giờ mới phát hiện bàn tay rịn mồ hôi lạnh. Cậu nhìn trước ngó sau một phen, thấy ít nhất cũng trên dưới trăm người, tất cả đều có cái vẻ bình chân như vại mà cậu không tài nào hiểu nổi.

Lúc này, một bàn tay chợt chìa tới, kéo giãn vùng chân mày đang nhíu chặt của cậu.

Chử Hoàn kề tai cậu hỏi nhỏ: “Cậu nghiêm túc như vậy làm gì?”

Nam Sơn nghiêm nghị trả lời: “Cao quá, người cũng nhiều quá, lỡ như rơi xuống, tôi chỉ sợ không đón được họ.”

Chử Hoàn suýt cười đến phát điên.

Nam Sơn căng thẳng mãi đến khi máy bay đáp hẳn xuống đất, trong lúc này, cậu thầm suy tính đủ các khả năng rơi máy bay, cùng với cách cứu người.

Tiếp viên hàng không mở cửa, các hành khách trên máy bay không hay biết gì vẫn chưa tỉnh ngủ vẻ mặt mệt mỏi từ từ đi xuống, còn hoàn toàn không biết trên đường có người hộ tống mình.

Chử Hoàn ngủ gật, lúc tỉnh dậy đã quên béng câu nói đùa không có gì bỏ bụng trước đó, vừa tìm taxi vừa nói với Nam Sơn: “Nhà tôi lâu lắm rồi không có ai ở, để lát nữa tôi nhờ người quét dọn giúp, còn giờ chúng ta đi ăn trước, cậu muốn ăn gì?”

Anh rất quen thuộc với nơi này, ở trong đám đông cùng các tòa nhà cao thấp khiến người ta hoa cả mắt, đầu cũng chẳng ngẩng lên mà dẫn Nam Sơn đi ra ngoài, dáng vẻ thoải mái như về đến nhà. Trong lòng Nam Sơn chợt nghĩ tới một việc, các ngón tay nắm chặt cổ tay Chử Hoàn: “Nếu không đủ tiền tiêu…”

Chử Hoàn bật cười: “Sao vẫn còn nghĩ về việc này? Tôi đùa…”

Nam Sơn kéo anh lại, nghiêm túc nói: “Trừ thịt khô ra, còn thứ gì khác đổi được tiền không? Lần trước anh bảo viên đá màu xanh trên quyền trượng cũng có thể, đúng không?”

Chử Hoàn sửng sốt.

Nam Sơn vội vàng xua tay: “Không sao, đừng lo lắng, loại đá đó còn nhiều lắm! Anh ở bên này không đủ tiền tiêu cũng không hề gì, về sau tôi kiếm tiền cho anh, tuyệt đối không được ép uổng mình.”

Chử Hoàn im lặng rất lâu, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Vậy cậu định nuôi tôi à?”

Nam Sơn gật đầu không chút do dự.

Chử Hoàn dịu giọng nói: “Nếu tôi quay lại làm việc, còn cần cậu cho tiền, thế tôi về làm gì?”

“Không biết.” Nam Sơn thản nhiên trả lời, “Nhưng không phải là anh thích à?”

Chỉ cần là tôi thích, bất kể là đúng hay sai, có lý hay không, cậu đều dốc sức giúp đỡ ư?

Chử Hoàn nhất thời không thốt nên lời, lần đầu tiên cảm thấy tộc trưởng nhà mình có tiềm chất làm hôn quân.