Nó bất lực nhìn tôi, như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh đang khóc nháo làm loạn.
“Bố và dì Lục đã đến tuổi này rồi, muốn trải qua những ngày cuối đời bên người họ yêu, nên là … coi như để họ bù đắp nuối tiếc năm xưa đi.”
“Dù sao thì cũng là do mẹ nên họ mới lỡ làng cả cuộc đời …”
Đây có còn là con trai của tôi không? Tôi không tin.
Thế nên tôi mở to mắt và nhìn thật kỹ.
Khi đến tuổi trung niên, nó cũng đeo kính gọng vàng nho nhã giống Thẩm Hạc Chi khi còn trẻ. Các đường nét trên khuôn mặt của họ ngày càng giống nhau.
Trong đường nét dịu dàng có chứa chút lạnh lùng.
Có lẽ là hồi quang phản chiếu, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường.
"Như Cảnh, mày … mày … mày… " Tôi kịch liệt thở dốc.
Hahaha, cái gì mà không ham thích loại chuyện kia, đều là dối trá!!
Hóa ra đứa con trai hắn có với người yêu cũng đã lớn như thế này rồi!
Thiết bị kết nối với cơ thể tôi kêu lên đầy chói tai.
Thẩm Như Cảnh hoảng sợ đứng dậy, muốn gọi bác sĩ, nhưng mở cửa bước vào lại là Lục Nghiên Cảnh và Thẩm Hạc Chi.
"Mẹ, mẹ đang làm gì ở đây?"
Nó quay lại, vô thức kêu lên.
Nó cất tiếng gọi mẹ rất tự nhiên, giống như đã từng gọi rất nhiều lần rồi.
Lục Nghiên Cảnh bước thẳng về phía tôi bất chấp sự ngăn cản của bố con hai người kia.
Cô ta ngồi bên giường tôi, nắm lấy bàn tay gầy guộc của tôi, chậm rãi nói:
“Khương Ninh, tôi biết cô có rất nhiều thắc mắc.”
"Cô đã nuôi dạy Như Cảnh tốt như vậy, tôi phải đích thân nói lời cảm ơn với cô."
“Nghiên Cảnh, Như Cảnh… ” Ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt của ba người họ.
Tôi hiểu rồi.
Thì ra là thế.
Lục Nghiên Cảnh vuốt ve thái dương tôi, cao thượng nói:
“Cả đời này cô làm người tốt, việc tốt, không cần phải làm xấu mặt mọi người vào lúc này, đúng không?”
Thẩm Như Cảnh lẩm bẩm, phụ họa với cô ta:
“Mẹ, mẹ cũng nên nghĩ đến con trai mình. Tháng sau là kiểm tra đánh giá thăng chức của con … ”
Thẩm Hạc Chi với vẻ mặt có lỗi nhìn đi chỗ khác.
Một người cả đời chính trực, đoan chính, vào lúc này lại không dám nhìn tôi.
"Được, được lắm … Các người được lắm … "
Hồi lâu sau tôi mới phản ứng lại, đập mạnh xuống giường, cười khổ.
Tôi, Khương Ninh, từ đầu đến cuối chỉ ngu ngốc để kẻ khác lợi dụng.
Ngay cả cái ch-ếc cũng bị người khác thao túng.