Buổi tối lúc ngủ, Tống Hi nhìn tiểu Đa nằm trên đệm đặt bên cạnh giường, lại nhìn khuôn mặt đen không có diễn cảm của Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh mặt than lên giường cởi quần áo chui ổn chăn.
Sau đó liền ngủ mất.
Liền ngủ mất!
Kháo, còn chưa nghiệm thu thành quả huấn luyện đâu!
Tống Hi cắn chặt răng, rốt cục không dám kích thích nam nhân có nỗi khổ không thể nói, đành phải cùng đi ngủ.
Hai mươi bốn, cần hái rau dưa đi bán.
Rau dưa mọc thật nhanh, cách một ngày đã trưởng thành hơn rất nhiều. Vài người hái được một xe đi vào trong huyện bán, còn mang theo một thương lái rau dưa. Thương lái là chạy B thị, giá cả còn cao hơn bán trong huyện thành hai thành.
Tống Hi lập tức gọi điện thoại cho Trần Tiểu Bàn hỏi thăm giá rau dưa của B thị, sau đó kêu Liễu Diệp ra tay, giá lại tăng cao ba thành.
Có đại khách nhân, sau này cũng không cần đạp tuyết đi vào trấn hay huyện bán rau dưa, Tống Hi nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít. Đồng thời cũng càng lo lắng, giá rau dưa ở B thị đều cao như vậy, những địa phương khác đây?
Bằng lương thực dự trữ của quốc gia, còn có thể áp chế giá lương bao lâu?
Thương lái mỗi ngày đều phái một xe chạy vào thôn, chủng loại rau dưa nào cũng được, cũng không lựa chọn quá ác tay.
Tống Hi nói:
- Lẽ ra mọi người còn có thể lựa chút rau dưa bỏ sót ăn, hiện tại trái ngược, những tên kia toàn bộ đều nhét vào sọt, sợ lãng phí dù chỉ một lá cây.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Bọn họ đều là người phúc hậu.
Bằng không lúc chứa hàng có thể đem rau dưa phẩm chất không tốt bỏ ra, nói vậy mọi người còn có thể chia sẻ mang về nhà ăn. Cả thôn có mấy người bỏ được tiền mua rau dưa nhà ấm để ăn đâu! Nhà bọn họ mỗi ngày ăn thịt, nhưng nhà người ta đều gian khổ mộc mạc vô cùng đâu!
Hai mươi chín.
Sáng sớm Mục Duẫn Tranh thức dậy quét sân, đem sân trước sân sau đều dọn sạch.
Chịu khó lại có ánh mắt, thêm hai điểm.
Tống Hi đi tới bên cạnh Mục Duẫn Tranh đang dọn bàn ăn, nói:
- Cúi thấp một chút.
Mục Duẫn Tranh nhanh chóng dang rộng hai chân khom đầu gối.
Tống Hi nói:
- Tiếp tục thấp một chút.
Mục Duẫn Tranh lại cong đầu gối.
Tống Hi cúi đầu hôn lên môi Mục Duẫn Tranh, hồi ức một chút, lại hôn một cái.
Mặt đen nháy mắt bạo hồng.
Liên tiếp hôn vài cái, Tống Hi ngẩng đầu nói:
- Nhanh đem muỗng bị anh bẻ cong bẻ trở về, còn cần ăn cơm đâu!
Thật lâu Mục Duẫn Tranh mới kịp phản ứng, đem muỗng bẻ thẳng lại, lại đem đũa bị bẻ gãy ném vào trong bếp lò.
Tống Hi nói:
- Anh rất dễ dàng kích động, như vậy mãi sẽ luôn ba giây đồng hồ.
Khuôn mặt than nháy mắt biến thành mặt người chết, trầm mặc hồi lâu nói:
- Nhiều luyện luyện thì tốt rồi.
Tống Hi:
- !
Điểm tâm, cơm trưa, buổi tối bánh chẻo.
Ăn xong bánh chẻo, Tống Hi lại đi thăm mộ.
Mục Duẫn Tranh đương nhiên mặc áo ba đờ xuy cùng đi theo ra ngoài.
Tiểu Đa bị lưu lại giữ nhà.
Tới mộ, Tống Hi còn chưa lấy ra cống phẩm tiền giấy xong, Mục Duẫn Tranh liền bùm một tiếng quỳ xuống không chút do dự dập đầu lạy ba cái. Dập đầu xong, cầm cống phẩm trong tay Tống Hi nhận lấy dọn ra, đốt ba nén nhang, vãi ba chén rượu.
Tống Hi:
- !
Lại có cảm giác người vợ xấu nhìn thấy cha mẹ chồng.
Nhưng Mục trưởng quan chỉ có ba giây, người vợ như vậy làm sao mà cần!
Tống Hi rối rắm đốt giấy tiền vàng mã.
Mục Duẫn Tranh nhìn chằm chằm mặt Tống Hi.
Tống Hi đốt giấy, nói:
- Cha, cha xem hắn thế nào?
Mục Duẫn Tranh nháy mắt liền khẩn trương đi lên. Loại cảm giác lão bà mang theo mình đi gặp cha mẹ vợ quả thực không thể càng tốt hơn!
Tống Hi cũng không nói thêm lời nào, đốt xong tiền giấy phóng xong pháo cầm rổ đi rồi.
Mục Duẫn Tranh đành phải đuổi theo.
Đi thật xa, bước chân Tống Hi chợt dừng một chút, nhìn thoáng qua hướng ngôi mộ, quay đầu lại tiếp tục đi về nhà.
Mục Duẫn Tranh cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, tối đen, thật không thấy được gì. Lại nghiêng tai nghe ngóng, cũng không nghe thấy thanh âm.
Tống Hi nói:
- Không có gì, chỉ là có người đem đồ cúng cầm di.
Năm trước cũng có người lấy, nhưng không nhanh như vậy.
Mục Duẫn Tranh lại quay đầu nhìn thoáng qua. Đồ cúng là do hắn cùng Tống bác sĩ cùng nhau chuẩn bị. Ba bát thịt, một thịt heo, một thịt dê một thịt bò, đều là một cân. Ba đĩa lót dạ, đều là món ăn bình dân đặc sắc các nơi, một phần Bạch Chân tặng, một phần Trần Tiểu Bàn gởi tặng, một phần của Đường Cao, đều là một cân.
Tống Hi nói:
- Đi thôi, lão đầu tử không thèm để ý việc này.
Ở trong mắt cha nuôi, sau khi chết những thứ này đều là hư, không có gì sánh bằng việc thật sự đối đãi một người khi còn sống mới có ý nghĩa. Kỷ niệm người chết? Không cần, trong thôn có mấy người viếng mồ mả là vì kỷ niệm người chết a, càng nhiều là bởi vì không thể không tuân thủ phong tục hoặc là miễn cưỡng cầu được tâm an mà thôi.
Tống Hi được một tay cha nuôi dạy dỗ, tự nhiên cũng không thèm để ý việc này. Trừ bỏ thanh minh ngày giỗ cùng tháng cúng cô hồn rằm tháng bảy, bình thường cũng ít đi ra mộ. Lúc cha nuôi còn sống cũng không thích hắn đi nghĩa địa, nói thân thể hắn trời sinh thuần dương nên dương khí quá nặng, đi những địa phương kia thật không tốt. Tri thức thần côn Tống Hi luôn tôn kính mà không thể gần gũi, đương nhiên càng không thích tới gần loại địa phương này.
Trở về nhà, nước đã sôi trào, tiểu Đa đang hướng một ấm nước sôi trào sủa vang mài móng vuốt.