Ước chừng một năm, ông trời không cho cơm ăn, trong đất bào không ra lương thực, làm sao mà sống!
Tiến vào tháng 11, trời hoàn toàn lạnh xuống.
Tống Hi chỉ còn chưa đầy ba tấn than, mùa đông năm trước mới dùng hơn hai tấn, mùa đông năm nay còn không biết sẽ như thế nào, cũng nên chuẩn bị trước. Nghĩ nghĩ, Tống Hi lại mua thêm một tấn. Nhà ấm thủy tinh ấm áp hơn nhà ấm bọc màng nhựa rất nhiều, hẳn là không dùng bao nhiêu than, nhưng vẫn lo trước khỏi họa mới tốt. Mùa đông năm trước có nhiều gia đình không chuẩn bị đủ than, chỉ dùng củi đốt lửa lại không đủ ấm, đều gặp tội lớn.
Than năm nay còn mắc hơn một ít, Tống Hi có chút sầu muộn. Trong đất không kiếm được tiền, than thì mắc như vậy, ngàn vạn lần đừng làm cho người ta lên núi đốn củi dùng mới tốt. Phá hư hoàn cảnh không nói, người cũng không an toàn, ai biết trong núi có cất giấu dã thú nguy hiểm gì hay không! Mùa xuân có bầy sói không nói, heo rừng cũng nguy hiểm tính mạng.
Trời lạnh xuống, nhà ấm thủy tinh của Tống Hi cũng náo nhiệt lên, đều là rau dưa thường ăn, chỉ có cà chua nhiều nhất, ước chừng trồng tới ba luống rau.
Mặc kệ năm nay thu hoạch như thế nào, trong đất xem như bỏ không. Đứng ở dã ngoại nhìn cỏ khô suy bại trong ruộng, lá cây ven đường đều rụng sạch, ổ chim trên cây càng thêm bại lộ bên ngoài.
Tháng 11, thời tiết đầu mùa đông, lạnh và khô ráo, gió tây bắc thổi mạnh vù vù, thổi vào mặt rát buốt đau đớn. Mùa đông năm nay vẫn không làm cho người lạc quan như năm trước.
Tống Hi tắm rửa cho Victor, rốt cục da lông mọc tốt nhìn rậm rập bung xõa, buổi tối sẽ đem con chó mập bế lên giường cùng nhau ngủ.
Từ khi lên được giường của phá hư bác sĩ, bản thân Victor nhất thời liền quý giá đi lên. Không dễ dàng ra cửa phòng, nếu buộc phải ra ngoài một chuyến sau khi trở về cũng sẽ đuổi theo Tống Hi làm cho người lau móng vuốt, vệ sinh bảo trì rất tốt.
Tới tháng 12, vẫn lạnh và khô ráo, không hạ qua một mảnh bông tuyết.
Người trong thôn đều có chút sốt ruột. Một năm không thấy trời mưa, mùa đông nếu còn không có tuyết rơi, chỉ sợ sang năm sẽ càng thiếu nước.
Tống Hi cầm một túi da thỏ đi tới nhà Lý Kỳ. Nhà Lý Kỳ gần sát nhà Tống Hi, trong nhà chỉ có hai vợ chồng hơn năm mươi tuổi, không có con cái. Lý Kỳ có ba anh em, quan hệ không tốt lắm, bình thường lui tới không nhiều, trong nhà vô cùng thanh tĩnh.
- Thúc, tôi có chuyện này nhờ chú hỗ trợ, năm nay để dành được một số da lông, tôi thu thập không tốt, đều nói ở trong thôn chú là người có tay nghề tiêu da tốt nhất.
Tống Hi nói:
- Đều cần cái gì tôi không hiểu, tôi chỉ lấy mấy khối tiền, thiếu cái gì chú tự nhìn thấy mà mua. Nếu không đủ tiếp tục nói với tôi, còn dư bao nhiêu thì cho chú mua rượu.
Hai lão nhân đều chối từ không nhận tiền. Năm nay tưới nước đều dính quang của Tống Hi, chỉ thu thập mấy khối da mà thôi, còn lấy nhiều tiền của nhi đồng như vậy làm gì!
Tống Hi rốt cục vẫn lưu lại tám trăm đồng tiền. Lão nhân lão thái thái làm người không tệ, mỗi lần xuống ruộng đều tự tay dạy Tống Hi làm việc, Tống Hi còn nếm qua bánh bao rau dại của lão thái thái làm qua đâu.
Tám trăm đồng không nhiều lắm, nhưng hai vị lão nhân tiết kiệm quen rồi có thể vượt qua được một năm tốt hơn, tối thiểu có thể mua nhiều than một ít, qua một mùa đông ấm áp.
Trở về nhà, Tống Hi ôm tiểu Đa ngồi ở cửa nhìn bên ngoài ngẩn người. Cả thôn cũng không tốt qua, thế nhưng hắn chỉ có thể vô năng vi lực. Thôn không lớn, người cũng không nhiều, nhưng cũng được bảy tám trăm miệng ăn. Bảy tám trăm người này là ai đây? Nhìn thấy hắn lớn, cùng hắn cùng nhau lớn lên, hắn nhìn thấy lớn lên. Hắn có thể bốc thuốc cho người ta, có thể đào giếng cho trong thôn, nhưng thứ mà thôn dân thiếu nhất hắn lại không cấp được, cũng không thể cấp. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị dày vò trong khoảng thời gian này.
Lúc này ngoài cửa lớn xe vang lên, cũng không chỉ có một xe.
Tống Hi ngồi không nhúc nhích, nhìn qua cửa sổ, đi đầu vẫn là cỗ xe nhìn quen mắt, mặt sau hẳn vẫn còn xe khác.
Trầm Việt nhảy xuống xe liền nhanh chân chạy vào trong sân nhà Tống Hi, một bên chạy một bên kêu:
- Nam thần, nam thần, tôi tới rồi, mau tới tấu tôi nha!
Tống Hi:
* * *!.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Ai đem tên ngớ ngẩn này thả ra!
- Toàn thể đứng nghiêm!
Mục Duẫn Tranh ra lệnh một tiếng.
Bước chân Trầm Việt dừng lại, 180 độ xoay người xông trở về, xếp hạng ở cuối hàng đứng quân tư.
Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Tống Hi một cái, vung tay lên, một đám binh sĩ chạy chậm vào trong núi, ba lô cực lớn trên người từ đầu tới cuối cũng chưa buông ra.
Mục Duẫn Tranh cũng cõng theo ba lô đi sau cùng.
Một đám người rất nhanh biến mất trong núi, chỉ lưu lại Tống Hi nhìn hai xe tải quân đội đỗ trước cửa nhà mình.
Nếu làm nhiệm vụ cũng quá gióng trống khua chiêng rồi đó, cho nên đây là vào núi cắm trại huấn luyện dã ngoại sao?
Tống Hi yên lặng thắp ngọn nến cho đám binh sĩ kia. Thời tiết này, trong núi rét lạnh vô cùng.
Ngày thứ ba, bốn binh sĩ đi xuống, ôm đầu ngồi bên cạnh xe thở dài, trên quần áo mê màu dính thuốc đỏ, hẳn là bỏ mình bị đuổi xuống núi.
Tống Hi nấu một nồi trà thuốc khu hàn đưa ra ngoài.
Bốn binh sĩ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tống Hi.
- Hầu tử nam thần!
- Hầu tử nam thần ủy lạo quân đội!
- Hầu tử nam thần quản cơm không, tôi dùng bánh bích quy nén đổi.
- Hầu tử nam thần..
Tống Hi trầm mặc, hỏi:
- Hầu tử là chỉ Trầm Việt sao?
Bốn binh sĩ cùng gật đầu. Hầu tử nam thần đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai trong đội của bọn họ!