“Hết chuyện này đến chuyện khác còn chưa đủ hay sao, tôi còn có thể nói được gì nữa. Hiện giờ anh hãy cút ra khỏi Hoài Bắc, cút đi càng xa càng tốt, đó mới chính là điều tốt nhất với tôi”.
“Anh sẽ không rời đi đâu, em cũng chưa từng chịu hiểu anh”, Trương Trần thản nhiên nói.
Câu tiếp theo như bị chắn ngang ở cổ họng không nói ra được. Tâm trạng hiện giờ của anh vô cùng phức tạp. Nếu như anh nói tất cả cho Phương Thủy Y biết thì chỉ hại cô mà thôi.
Thời gian trước quản gia nhà họ Trương đến tìm anh. Anh không chắc chắn là nhà họ Trương chú ý đến anh từ lúc nào. Kể cả anh có tự đắc đến mấy thì cũng không nghĩ rằng năng lực hiện giờ của mình có thể đối kháng được với nhà họ Trương được xếp. top đầu của Long Quốc.
Nếu như anh nói ra sự thật thì Phương Thủy Y biết càng nhiều thì cô càng nguy hiểm.
“Thôi đành vậy”, Trương Trần kìm nén khổ tâm của mình mà không nói gì thêm.
Anh không quan tâm đến Phương Thủy Y phẫn nộ đến nỗi nào, mà chỉ khế giọng nói: “Ly hôn hay không là do em quyết định. Nhưng anh vẫn muốn nói một câu, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng, em chưa từng hiểu anh, em cũng chưa từng nói rõ cho anh về chuyện gì em gặp phải”, nói xong anh xoay người rời đi. Phương Thủy Y đờ đẫn nhìn bóng lưng anh, sắc mặt hung hãn quát lên: “Trương Trần...
Hét xong, Phương Thủy Y bất lực ngã quy xuống giường.
Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng vội chạy vào trong phòng. Trương Quốc Hồng nói: “Thủy Y! Thế nào rồi, ý của thằng vô dụng đó là gì?”
Phương Thủy Y nhắm mắt lại, nước mắt chầm chậm rơi xuống. Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Những gì nên nói con đều nói với anh ta cả rồi, không phải bận tâm đến anh ta nữa đâu”.
“Vậy chúng ta mau đến nhà ông ngoại con đi”.
“Không, mọi người đi trước đi, việc của công ty vẫn cần giải quyết, chuyện của tập đoàn Mạt Lâm cũng chưa xong, con nhất định phải tự mình đến đó”, Phương Thủy Y lắc đầu, nói.
Thật ra, công ty cũ nát của cô còn việc gì làm nữa đâu. Từ sau khi nhà họ Phương đắc tội với tập đoàn Mạt Lâm thì gần như không có ai muốn hợp tác với cô. Còn về nhà họ Phương, giờ đây bám được chân của tập đoàn Xương Thịnh nên căn bản không để ý gì đến nhà cô nữa rồi.
“Con gái à, con...”.
“Mẹ đừng nói gì nữa, hai người đi trước đi, mấy ngày nữa con sẽ tới, bố mẹ cứ yên tâm”, Phương Thủy Y khoát tay nói.
Trương Trần lái xe mà lòng phiền não. Anh mở cửa sổ xe, gió ù ù thổi vào mặt và tóc anh.
Anh nhìn thời gian rồi nhớ ra việc phía Tôn Mỹ Hân nên lái xe đi về phía thành phố Trường Minh.
Tỉnh lộ này có tám đường xe đi, coi như đây là đường thông thoáng nhất để đến thành phố Trường Minh rồi.
Hai bên tỉnh lộ có hơn chục chiếc ô tô hàng triệu tệ đậu thành hàng dài, nhìn hình dáng, có cánh gió phía sau, rõ ràng là đã qua sửa chữa!
Không cần đoán, chỉ cần là người sống ở Hoài Bắc và có chút hiểu biết thì chắc chắn biết được, có người đua xe ở đây.
Trương Trần vừa mới lái xe vào tỉnh lộ thì những chiếc xe đó xếp thành hàng dài chắn ở trước xe Trương Trần.
Có một nhóm người từ trên xe xuống, đầu nhuộm tóc các loại màu, trên tay còn kéo theo các cô em trang điểm đậm, ai nấy mặt mày đều ra vẻ đại ca hống hách.