Nhìn thấy bộ dạng này của Tiền Bá, Mạnh Thanh Vân kinh hãi. Thân thủ của hắn là do Tiền Bá dạy nên hắn hiểu hơn ai hết.
“Cậu chủ! Chúng ta nhìn nhầm rồi, tên Trương Trần đó... Biết võ đấy”, Tiền Bá nhớ lại trạng thái điên cuồng như chiến thần của Trương Trần mà trong lòng sợ hãi.
“Làm sao có thể thế được, bác là quán quân trong cuộc đấu võ tự do mà, hắn dựa vào đâu chứ?”, Mạnh Thanh Vân nói với vẻ khó tin.
“Cậu chủ! Điều này là thật đó”, Tiền Bá cũng chật vật gật đầu, ông ta cũng hy vọng đây chỉ là giấc mơ.
“Cậu chủ! Theo như ý của tôi thì chúng ta đừng chọc vào Trương Trần nữa, thằng nhóc đó... Không đơn giản đâu”.
“Không thể nào”, Mạnh Thanh Vân tức giận đập bàn, quát lớn: “Chưa nói đến việc con tiện nhân Phương Thủy Y chắc chắn phải qua tay' tôi mà chỉ riêng việc bác phải nằm ở đây, nếu bố tôi biết được chắc chắn cũng trách tôi, chuyện này sao cho qua như vậy được”.
“Nhưng mà cậu chi
“Không cần nói nhiều nữa, tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, bác cứ cố gắng dưỡng thương đi. Tôi sẽ để thằng Trương Trần biết rằng, con châu chấu có giỏi đến đâu thì cũng không sống qua được mùa thu”.
Trong phòng bệnh của Trương Quốc Hồng, một y tá đẩy cửa bước vào, cầm theo hóa đơn tiền viện phí và một tờ cam kết”.
“Người nhà của Trương Quốc Hồng ký tên vào đây. Đây là bản cam kết và những rủi ro có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật. Nếu ký tên rồi, một giờ chiều chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật”.
“Được, tôi sẽ ký ngay”, Phương Thiên Bàng vội ký tên luôn.
Lúc này, Phương Thủy Y cũng quay lại, Trương Quốc Hồng gọi cô đến trước mặt, nói với giọng nặng nề: “Con gái ngoan! Con đừng để mẹ lo lắng nữa. Con nghĩ lần này mẹ xảy ra chuyện thật sự là do đối tác lần trước báo thù sao?”
“Mẹ xảy ra chuyện thì không sao, quan trọng là con đấy. Mẹ nghe nói thời gian này Tiểu Mạnh lo toan hết cho chúng ta, tiền chữa trị cũng là cậu ấy bỏ ra. Con mau ly hôn với Trương Trần đi rồi thử đón nhận Tiểu Mạnh. Con cũng không phải cô chủ cao quý gì, làm gì có lắm chuyện tốt được như thế. Có người đối tốt với con, lại có năng lực như vậy, con còn yêu cầu gì nữa?”
“Mẹ, chuyện này mình đừng quan tâm nữa”.
“Sao lại không quan tâm được. Thủy Y! Mẹ nói cho con biết, một giờ chiều mẹ vào phòng phẫu thuật rồi. Lúc đi ra, mẹ hy vọng nhìn thấy giấy ly hôn của con và Trương Trần, con hiểu không?”
“Mẹ, con sẽ suy nghĩ kỹ”, cô thấy bất lực, chỉ đáp lại một câu cho xong.
Thời gian trôi qua nhanh, thoät cái đã đến buổi chiều. Để tránh phẫu thuật xảy ra phiền phức gì không mong muốn, Trương Quốc Hồng không ăn cơm trưa.
Một nhóm bác sĩ và y tá đi vào đưa Trương Quốc Hồng lên trên giường chuyên dụng dành cho phẫu thuật, sau đó đẩy vào phòng, đóng cửa lại và bật đèn đỏ.