Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 471: Bàn văn giảo sát


- Ha ha…

- Ha ha… cười chết ta rồi… Quả thật quá buồn cười… chao ôi… không được… bụng ta đau quá… ha ha…

Trong cả khu khảo hạch thực chiến chiến quang giáp vang lên không ngớt từng trận rồi lại từng trận cười dữ dội. Mấy thiếu niên trên khán đài đó càng khoa trương hơn, có vài người đã cười tới mức không thẳng được lưng, ngay cả Powell ở trên khán đài cao nhất cũng không khỏi mỉm cười.

Cảnh tượng này đích xác là cực kỳ có ý tứ. Quan khảo hạch không ngừng đi xung quanh tấn công cái quang giáp quái dị vô bì này, nhưng cái cục sắt đó lại thường có thể dùng các loại động tác kỳ quái tránh thoát. Nếu như chỉ là một chút kỳ quái thì cũng thôi đi, nhưng phối hợp với bản thân cái quang giáp này thì có đôi chút quái lạ, cả cảnh tượng hoạt kê nói không nên lời.

Chỉ thấy nó đột nhiên chân trái và tay trái tiếp đất, ý đồ làm một cú lăn sang bên, né tránh công kích của quan khảo hạch. Một tên người thép tứ chi thô to vô bì, tay chân vụng về lăn sang bên không nói, trong quá trình lăn sang bên, lại còn vì trọng tâm không ổn định mà bộp cái ngã lăn ra đất. Tên to lớn thế này đột nhiên ngã ra trên đất, đó chính là đẩy núi vàng, xô trụ ngọc, oành một tiếng dữ dội, bụi bặm bắn tung lên làm cho quang giáp của quan khảo hạch mặt mũi đầy bụi.

Chú thích: Vàng, ngọc từ xưa đã là thứ cực kỳ quý giá, nói chi tới núi vàng, trụ ngọc. Tục ngữ nói: “Dưới gối nam nhi có hoàng kim”, không thể tùy tiện quỳ xuống. “Đẩy núi vàng, xô trụ ngọc” quỳ xuống là một loại lễ nghi cực kỳ tôn kính đối với đối phương, cực kỳ quý giá, không dễ dàng sử dụng, cho nên nam nhi quỳ xuống giống như đẩy núi vàng, xô trụ ngọc, long trọng, chấn động.

Thoáng cái, tiếng cười rộ trên khán đài oành cái vang lên. Đám thiếu niên vẫn luôn ôm bụng cũng không nhịn thêm được nữa, lại một trận cười rộ, chỉ là vẻ đau khổ trên mặt có thể thấy được sự đau đớn của cơ nhục phần bụng bọn họ.

Diệp Trùng ở trong buồng lái lúc này cũng có chút chật vật, chỉ lệnh hắn nhập vào vừa rồi vốn dĩ là nghiêng người sang ngang, ai biết quang giáp lại làm cái lăn người sang bên. Mà bởi vì đột ngột không kịp phòng bị, Diệp Trùng lại nhập sai một chỉ lệnh, điều này cũng làm cho trọng tâm cân bằng đã điều chỉnh xong của bản thân quang giáp xảy ra sai lệch, cuối cùng làm cho trọng tâm mất cân bằng mà té ngã.

Một loạt sai sót giống như vậy, Diệp Trùng từ lúc bắt đầu thì đã xuất hiện rất nhiều lần. Hắn cũng cực kỳ bó tay. Phân bố nút bấm của bàn điều khiển chính và thói quen sử dụng của hắn hoàn toàn khác nhau, trong chiến đấu, đây là nhược điểm cực kỳ trí mạng.

Hắn có thể chống tới hiện giờ vẫn không bại trận, chỉ là bởi vì hắn thường có thể phán đoán trước ý đồ tấn công của đối phương, từ đó lựa chọn ứng phó thế nào. Đương nhiên, trong này còn bao hàm vài phần may mắn. Nếu không, hắn đã sớm bại trận rồi.

Chỉ là cho dù là như vậy, hắn vẫn hoàn toàn ở vào thế bị động.

Vị quan khảo hạch này cũng buồn bực vô bì. Vô luận từ góc độ nào mà xét, hắn đều chiếm hết ưu thế, số 231 đáng chết này không có bất cứ sức trả đòn nào. Nhưng điều làm hắn điên tiết là, may mắn của khối sắt cồng kềnh này lại tốt đến bất ngờ, mỗi lần tuy đều chật vật không thôi, nhưng lại thường có thể hóa hiểm thành an, làm hắn gần như tức tới sắp thổ huyết.

Bất quá, hắn đã định dùng sát chiêu để giải quyết trận chiến làm hắn gần như sắp điên này!

- Hừ, ta không tin ngươi ngay cả chiêu này cũng có thể tránh được. Trong mắt lóe lên vẻ nghiêm khắc, trong buồng lái, quan khảo hạch rõ ràng có chút xấu hổ thành giận.

Đôi tay ở trên bàn điều khiển chính mau chóng nhập chỉ lệnh. Viu, quang giáp không tiến mà ngược lại lại lùi, mau chóng kéo giãn khoảng cách với Diệp Trùng.

Trong buồng lái, Diệp Trùng vẫn sắc mặt cứng nhắc, nhưng trong cặp mắt lạnh lùng giống như băng lạnh vạn năm đó lại lộ ra chút vẻ ngưng trọng.

- Thế nào rồi? Khảo hạch hiện giờ tiến hành thế nào? Một giọng nói tùy ý từ sau lưng Powell truyền tới.

Powell xoay đầu lại, chỉ thấy một tráng hán trung niên để trần nửa thân trên đi về phía hắn, đầu vai tùy ý vắt một cái khăn lông. Trên cơ nhục cường tráng vẫn dính rất nhiều giọt nước không lau khô.

Suy đi nghĩ lại, Powell nói: “Khá thú vị.”

Tráng hán trung niên đặt mông ngồi bên cạnh Powell, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc: “Có thể làm cái tên cứng nhắc ngươi đây nói là thú vị, vậy khẳng định rất có ý tứ.”

- Ừ, ngươi coi thì biết. Powell nhìn xuống khu khảo hạch phía dưới nhép miệng.

- Ha ha, vậy thì phải xem rồi. Miệng nói vậy, nhưng hắn lại không có ý muốn xem nào, mà lại dùng khăn lông lau mái tóc ướt.

Powell thu ánh mắt của mình lại, đặt trên người đại hán ở bên cạnh này, ngữ khí chân thành nói: “A Đồng, lần này thật sự cám ơn ngươi.” Đại hán tên gọi là A Đồng này chính là vị quan khảo hạch trong quang giáp kiếm khiên đó. Hắn bị phái tới nơi này làm nhiệm vụ, vừa đúng lúc Powell ở chỗ này nhận được khảo hạch giáo quan, tiến hành huấn luyện lực lượng dự bị, do đó liền tiếp đón một đám quan khảo hạch.

A Đồng không để ý phẩy phẩy tay: “Chút việc nhỏ này, không có gì ghê gớm. Từ tiền tuyến tới lâu như vậy cũng không có cơ hội ra tay nào, lần này ngược lại đã ghiền.”

- Tình hình tiền tuyến rốt cuộc thế nào? Ngươi cũng biết, tin tức hậu phương thường thật giả khó phân, làm người ta không rõ ràng. Powell ngồi thẳng người, nhìn thẳng A Đồng.

A Đồng lắc đầu: “Tình huống không tốt lắm, tới tận bây giờ, vẫn ở trong trạng thái giằng co. Tiền tuyến mỗi ngày đều có nhân viên thương vong, hiểu biết của chúng ta đối với chúng quả thật quá ít.” Ngừng một lát, thấy xung quanh không có ai, hắn sấn tới trước mặt Powell, đè thấp giọng: “Trước đây không lâu, đội trinh thám của Alva ở chỗ cách đây không xa, cũng chính là khu vực giao giới của vành đai toái tinh, đã gặp phải một con Xích vĩ thú có thực lực cường hãn, ba mươi người chỉ có ba người may mắn sống sót.”

- Cái gì? Sắc mặt Powell biến đổi, bất quá rất mau liền tỉnh ngộ, nhìn một vòng xem có làm người khác chú ý hay không, lại sấn tới trước mặt A Đồng, giọng nói mang theo chút rung rẩy: “Ý ngươi là nói…”

Hai người nhìn nhau, thần sắc A Đồng trang trọng gật đầu, thấp giọng nói: “Ừm, cho nên cấp trên hoài nghi có phải là có nhóm nhỏ Xích vĩ thú đã từ phương hướng khác lẻn vào Hôi cốc.”

Sắc mặt Powell trắng bệch, hắn tới cùng là một nhân viên phi chiến đấu, không có kinh nghiệm trận mạc, lập tức bị dọa không nhẹ. A Đồng thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ vai Powell, an ủi nói: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, cho dù thật sự có cũng tự nhiên sẽ có nhân viên chiến đấu chắn ở trước mặt.” Nói xong còn không quen bổ sung thêm một câu: “Mấy tin tức này ngươi đừng nói với người khác, quân sự cơ mật, hì hì.” Bất quá trông dáng vẻ của hắn, cũng không hề đặt cái gọi là cơ mật quân sự này trong lòng.

Đột nhiên trong sân dậy lên tiếng hò reo vang trời, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Hai quỹ tích ánh sáng màu vàng nhạt hóa thành từng điểm lấp lánh trên không, tiêu tan không thấy bóng dáng.

Mà đầu mút của hai quỹ tích màu vàng nhạt này chính là đôi quyền nhận (lưỡi đao nắm tay) laser tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt trên tay quang giáp quan khảo hạch đó.

Trong buồng lái, trong mắt quan khảo hạch đầy vẻ không thể tin được.

Không… không đánh trúng!

Làm sao có thể? Đây là ý nghĩ đầu tiên dâng lên trong lòng hắn.

Động tác chiến thuật hắn sử dụng vừa rồi có độ khó cực cao, nhưng đồng dạng, lực sát thương cực kỳ kinh người. Động tác chiến thuật này, hắn đã luyện tập rất lâu, nhưng tới tận bây giờ, tỉ lệ thành công vẫn không cao, cho nên thực chiến bình thường hắn hoàn toàn không có cơ hội sử dụng. Nhưng đối thủ lần này hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp nào, mà mình lại vẫn cứ công mãi mà không hạ được, dưới sự xấu hổ thành ra giận, hắn mới quyết định sử dụng sát chiêu này.

Không ngờ động tác bình thương tỉ lệ thành công cực thấp lần này lại thuận lợi tới không ngờ, điều này làm hắn vui mừng dị thường.

Hắn tin tưởng, chỉ cần động tác chiến thuật có độ khó cao này hoàn thành, đối phương bại là cái chắc, còn là chết, là sống, vậy thì không ở trong phạm vi suy nghĩ của hắn nữa rồi.

Nhưng… đánh hụt rồi!

Rốt cuộc xảy ra việc gì? Hưng phấn hoàn thành sát chiêu vừa rồi vẫn chưa biến mất, hắn liền bị dội lên đầu một thùng nước đá. Rõ ràng thắng lợi trước mắt, nhưng lại không sao hoàn thành bước cuối cùng, hắn cảm thấy mình sắp phát điên rồi! Do một loạt biến cố vừa rồi quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng là chuyện gì.

Diệp Trùng liều mạng hít thở, khoảnh khắc vừa rồi đó, nguy hiểm cực độ làm thần kinh hắn giống như thoáng cái kéo tới mức độ mảnh nhất. Nhưng hắn lại không có bất cứ trù trừ nào, mau chóng nhập vào mệnh lệnh ngăn cản trên bàn điều khiển chính.

Từ lúc quang giáp đối phương vừa kéo giãn khoảng cách, Diệp Trùng liền biết thứ hắn sắp gặp phải là nguy hiểm thế nào.

Bàn văn giảo sát!

Động tác chiến thuật này khá nổi tiếng, tuy với cái nhìn của Diệp Trùng, nó ít nhiều có chút không thực dụng. Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu như một khi đoạn đầu của động tác chiến thuật này hoàn thành, vậy lực sát thương của nó cũng cực kỳ kinh người.

Nếu như thứ trên tay hắn là Hàm gia, Bàn văn giảo sát, vậy thì ở trước mặt hắn chỉ là trò cười, trước khi đối phương hoàn thành giai đoạn trước của động tác chiến thuật, Diệp Trùng có đủ thời gian phanh thây quang giáp đối phương mấy lần.

Nhưng, không có Hàm gia, chỉ có quang giáp thử nghiệm! Diệp Trùng mau chóng bỏ qua chuẩn bị xuất kích mà quyết định phương án ngăn cản và né tránh. Năng lực tính toán kinh người của Diệp Trùng ở khoảnh khắc này đã cứu hắn. Hắn lập tức liền phán đoán ra điểm rơi ba đợt tấn công trước sau của đối phương. Điều này giành được cho hắn thời gian 1,5 giây.

Nhưng, cũng chính là trong 1,5 giây này, Diệp Trùng dùng tốc độ nhanh nhất nhập vào chỉ lệnh trên bàn điều khiển chính hình tam giác xa lạ. Trong quá trình này, Diệp Trùng vẫn xảy ra một lần sai sót, nhưng một lần này, thứ bù đắp sai sót này lại là tốc độ tay hơn người của Diệp Trùng. Dùng tốc độ nhanh nhất sửa chữa sai sót này, mà quyền nhận laser của đối phương cũng đã tới trước mặt hắn.

Chân trái uốn gối, chân phải hướng ra sau tạo thành điểm chống đỡ, thân thể quang giáp hơi cong, khiên chắn hình V ở tay trái che ở phía trước, tay phải buông thong hơi cong, lòng bàn tay chống ở mặt đất, hình thành một tư thế quái dị.

Oành!

Thứ vỡ nát đầu tiên là khiên chắn hình V, ngăn cản chính diện Bàn văn giảo sát, lực xung kích khổng lồ trong nháy mắt liền nghiền cái khiên chắn này thành bột phấn. Nhưng thế tiến tới của quang giáp đối phương hơi ngập ngừng, mà ngập ngừng này cũng chính là thứ Diệp Trùng muốn.

Đôi chân và tay phải, ba điểm chống đỡ chống trên mặt đất bỗng nhiên phát lực! Động cơ cái quang giáp này căn bản đều được trang bị ở trên tứ chi để tăng sức mạnh của chúng, mà ba cái này đồng thời phát lực, sức mạnh và tốc độ bạo phát ra cực kỳ khủng bố!

Quang giáp của Diệp Trùng giống như một cái lò xo đàn hồi bị nén tới cực điểm, bỗng từ trên mặt đất vọt lên.

Tưng!

Một tiếng kim loại va chạm cực kỳ trầm muộn chấn động tới mức làm màng tai mọi người nhói đau.

Quang giáp của Diệp Trùng mạnh mẽ tông vào trong lòng quang giáp đối phương, do xông lên từ phía dưới sườn, phương hướng của quang giáp quan khảo hạch hơi cong, dùng tốc độ càng cao hơn bay về một hướng khác.

Mỗi người nhìn thấy một màn này đều không khỏi nghĩ tới một vận động cổ xưa: bi da! Hai cái quang giáp này vừa rồi không phải giống hai trái bi va chạm sao?

Xung quanh một mảng tĩnh lặng, mọi người đều vẻ mặt ngây ngốc, sau tận mười giây, đột nhiên, tiếng reo hò vang trời từ trên khán đài vang lên. Mọi người đều bị hiệp giao thủ đặc sắc này khuất phục.

Hai cái quang giáp lại một lần nữa đối đầu, quang giáp quan khảo hạch hoàn hảo như ban đầu, mà khiên chắn tay trái quang giáp số 231 đã chỉ còn lại nữa chuôi. Mọi người đều biết, số 231 lần sau cũng không còn khiên chắn có thể dựa vào nữa rồi, bại trận chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng mọi người vẫn đối với biểu hiện đột nhiên sáng chói vừa rồi của cái quang giáp vụng về vô bì này mà vỗ tay nhiệt liệt.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451