Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 536: Ai cũng đều có phiền não


Christine từng giao dịch rất nhiều lần, nhưng số tiền liên quan của lần giao dịch lớn nhất của nàng chẳng qua mới hai triệu, đó còn là lúc bái Diệp Trùng làm thầy. Nàng đối với loại giao dịch lớn này ngược lại không biết ra tay từ đâu. Lúc này đây, nàng rất tự nhiên nghĩ tới Diệp Trùng, thầy của nàng.

Số lần giao dịch lớn của Diệp Trùng rất nhiều, nhưng thông thường mà nói, đó với hắn chỉ là một khái niệm về mặt con số. Ở phương diện này, kinh nghiệm của hắn cũng không nhiều, trả giá cũng không hề là sở trường của hắn. Nhưng, có một điểm, lại là điểm mà Christine không cách nào so được với hắn, đó chính là vô luận dưới tình huống nào, hắn đều có thể giữ được bình tĩnh.

Nhìn thấy ánh mắt Christine cầu cứu mình, Diệp Trùng suy nghĩ một chặp, nói: “Giá này có thể chấp nhận, nhưng có vài mục cần thay đổi một chút, lợi nhuận sản xuất một con chip năng lượng cấp ba triệu, nàng ta thu được 10% trong đó. Lợi nhuận sản xuất mỗi một con chip kích phát năng lượng cấp năng lượng khác cùng loại hình, nàng ta có thể nhận được 5% trong đó.”

Diệp Trùng rất rõ ràng, kết cấu con chip kích phát năng lượng này của Christine đối với nước Đông Vân mà nói, có ý nghĩa thế nào. Một khi bọn họ tiêu hóa được kỹ thuật này, uy lực của vũ khí sẽ lập tức nâng lên một bậc. Khách hàng đầu tiên của vũ khí mới ra lò đó sẽ là ai? Chỉ có thể là quân đội! Cũng tức là nói, thời cơ thay đổi trang bị của quân đội nước Đông Vân đã tới.

Mà từng tự mình dẫn dắt hạm đội, Diệp Trùng càng cực kỳ hiểu rõ, vật tư cần thiết để thay đổi trang bị một đội quân là một con số cực kỳ khổng lồ, mà nếu như một quốc gia thì sao? Lượng lớn con số này sẽ đạt tới mức độ khủng bố bực nào, có lẽ thay đổi trang bị sẽ từng bước tiến hành, nhưng con số khổng lồ đó lại không thay đổi.

Chỉ cần mình không đưa kỹ thuật tiên tiến hơn ra, vậy thì loại chip kích phát năng lượng này sẽ thâm nhập sâu rộng tới các loại cấp năng lượng, các loại hình vũ khí, mà con số này thì sao? Lại sẽ đạt tới mức độ nào? Ngay cả hắn cũng không ước đoán được.

Thu nhập này tuy trong khoảng thời gian ngắn nhìn không ra gì cả, nhưng trong hai ba mươi năm, nó sẽ đạt tới một con số cực kỳ khủng bố. Bản thân Diệp Trùng cuối cùng cũng sẽ trở về, nhưng Christine thì sao, vẫn ở lại chỗ này. Loại phương thức nào càng có lợi với nàng ta, Diệp Trùng rất dễ dàng thì có thể có được kết luận.

Biểu tình khi Diệp Trùng nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng lại toát ra một mùi vị không cho phép nghi ngờ.

Mặt đại sư Tạp Lỗ co giật một cái. Quả nhiên là gian thương! Cái giá này xem thì dường như không hề cao hơn bao nhiêu so với lão đưa ra, nhưng là người thấu hiểu việc đời, Tạp Lỗ rất rõ ràng, chênh lệch giữa hai điều về mặt lợi nhuận từ tám lần trở lên. Đặc biệt là điều “cấp năng lượng khác cùng loại hình” mà Diệp Trùng bổ sung đó, điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần bọn họ sản xuất máy kích phát năng lượng có kết cấu tương tự, vô luận là cấp năng lượng nào, loại vũ khí nào, chỉ cần sử dụng chip kích phát năng lượng của loại kết cấu này đều cần phải trích ra một bộ phận trong lợi nhuận bọn họ thu được cho Christine.

Tạp Lỗ rất rõ giá trị của máy kích phát năng lượng nhỏ bé này. Nếu không, lão cũng sẽ không muốn mua bằng được bản quyền của nó gấp gáp như vậy. Lão tin rằng, một khi bọn họ mua được bản quyền này, máy kích phát năng lượng của loại kết cấu này sẽ phổ biến tới sản phẩm ở mọi cấp năng lượng của bọn họ. Tên này, thật là lợi hại a! Đại sư Tạp Lỗ lại một lần nữa nảy sinh vài phần cảm giác đau lòng, điều đáng chúc mừng duy nhất hiện giờ của lão chính là, tiền này không cần lão trả.

Với lại, vừa đụng tới thần tình lạnh nhạt, thong thả đó của đối phương, Tạp Lỗ liền không biết làm sao. Nếu như là người bình thường có bản quyền này, đầu tiên sẽ bị ba mươi triệu đó dụ cắn câu. Ngoài ra, đối phương ra giá quá cao, không cần Tạp Lỗ ra tay, tự nhiên sẽ có người giành lấy nó. Nhưng đường đường là học sinh của vị thiếu niên trước mặt này, nàng ta sẽ thiếu tiền sao? Thầy của nàng ta mỗi tháng hai cái pháo trận thì có thu nhập năm mươi triệu (40 chứ nhỉ?), quả thật là so với cướp tiền còn cướp tiền hơn!

Ngoài ra, đối phương căn bản không gấp bán, muốn dùng thủ đoạn khác, chỉ e bệ hạ là người đầu tiên không đồng ý.

Do dự một lát, Tạp Lỗ liền đồng ý: “Được!” Lão có lựa chọn khác sao? Khi lão nhìn thấy ánh mắt vẫn còn vài phần hoang mang của Christine, trong lòng lại không khỏi sinh ra cảm khái, khi nha đầu này vài năm sau quay đầu nhìn lại, nàng có lẽ lúc đó mới hiểu rõ thứ thầy nàng thay nàng giành lấy là một món tiền tài với con số khổng lồ thế nào.

Thật là một kẻ may mắn!

Việc còn lại thì do hai người Tạp Lỗ và Christine hoàn thành, đã bàn luận thỏa đáng, Tạp Lỗ tự nhiên không thèm dùng thủ đoạn bỉ ổi gì. Bởi vì biết rõ số tiền mà hiệp nghị này dính líu tới sau này, vì tránh tranh chấp không cần thiết, lão dùng một loại thái độ cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận để hoàn thành hợp đồng.

Christine mơ mơ hồ hồ ký vào hợp đồng này, nàng hoàn toàn bị ba mươi triệu trong hợp đồng đó làm cho mê muội. Nhìn thấy một pháo trận của thầy bán được hai mươi triệu, cảm giác choáng váng lúc đó của nàng hiện giờ vẫn nhớ rõ như mới. Bất quá, nàng cũng biết, mấy thứ này đều là của thầy, không hề thuộc về nàng. Ba mươi triệu lần này, tới làm nàng không chút chuẩn bị, cảm giác xung kích điều này mang lại cho nàng vô cùng mãnh liệt.

- Không biết Diệp đại sư gần đây có rãnh không? Trong ngữ khí của đại sư Tạp Lỗ tràn đầy sự tôn kính.

Không rãnh, Diệp Trùng suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng hắn suy đi nghĩ lại, hỏi: “Việc gì?”

- Gần đây sẽ có một cuộc thi chế tạo vũ khí, không biết Diệp đại sư có thể rút ra chút thời gian, làm giám khảo chính của kỳ thi này hay không. Đại sư Tạp Lỗ mang theo vài phần mong đợi nói, nếu như có thể được một vị đại sư cấp bậc siêu nặng thế này làm giám khảo, vậy thì kỳ thi này thật sự làm người ta mong đợi a!

- Kỳ thi chế tạo vũ khí? Diệp Trùng lộ ra vẻ dò hỏi.

Đại sư Tạp Lỗ mỉm cười: “Tiên vương vì đẩy mạnh trình độ chế tạo vũ khí của nước Đông Vân chúng ta, đặc ý tổ chức cuộc thi chế tạo vũ khí, mỗi bốn năm tổ chức một lần. Lúc đó sẽ có vô số tinh anh phương diện chế tạo vũ khí tham gia, phương diện cuộc thi liên quan tới cực kỳ hỗn tạp, trừ thi đấu giành quyền vật thật ra, còn có thi lý luận chuyên môn, lần thi nào cũng có rất nhiều suy nghĩ kỳ diệu được phát hiện ở chỗ này, thực lực của mấy người trẻ tuổi đó tuy không hề coi là cao, nhưng một số cách nghĩ lại cực kỳ to gan, đối với chúng tôi mà nói, là thứ khá có giá trị. Trừ điều này ra, mỗi cuộc thi chế tạo vũ khí cũng là ngày hội giao dịch vũ khí lớn nhất, có số người tham gia nhiều nhất của nước Đông Vân chúng ta, một món vũ khí tốt thường là có giá trên trời, rất nhiều xạ thủ của nước khác đều sẽ đặc biệt tới chỗ này để lựa chọn cho mình vũ khí vừa ý.” Vì làm Diệp Trùng động lòng, đại sư Tạp Lỗ có thể nói là phí hết tâm cơ, cố sức nghĩ cách nói rõ chỗ tốt trong lời nói.

Diệp Trùng đắn đo hồi lâu, rồi gật đầu hứa: “Được.” Diệp Trùng vốn dĩ không muống đồng ý, nhưng suy nghĩ một vòng, đây chính là một cơ hội xem cho rõ trình độ thật sự của khoa học kỹ thuật chỗ này. Đưa ra một đánh giá toàn diện, chính xác đối với trình độ khoa học kỹ thuật của nước Đông Vân, thậm chí là của cả hành tinh, điều này đối với sự phát triển và hành vi sau này của hắn có quan hệ cực kỳ trực tiếp.

Tạp Lỗ lập tức mừng khôn kể xiết: “Quá tốt rồi! Có Diệp đại sư đảm nhiệm giám khảo chính cuộc thi kỳ này, tin rằng cuộc thi lần này nhất định sẽ trở thành kinh điển!”

Thần sắc Diệp Trùng không thấy chút dao động nào, bình bình nói: “Đại sư Tạp Lỗ quá khen rồi!”

Ra khỏi trang viên của Diệp Trùng, Tạp Lỗ rất vừa ý với thu hoạch lần này. Tuy lão vẫn còn quá nhiều vấn đề và nghi hoặc không được giải quyết nhưng thu hoạch hôm nay vẫn vượt xa tưởng tượng của lão. Chip kích phát năng lượng, linh kiện nho nhỏ này, sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào đối với cơ giới của cả nước Đông Vân chứ? Thật là làm người ta mong đợi a!

Vả lại, một điều làm Tạp Lỗ cảm thấy cao hứng khác là, giao dịch lần này cũng làm cầu nối cho lão và thiếu niên lạnh nhạt đó, quen được một vị kỹ sư chế tạo vũ khí cường đại thế này, là một bắt đầu cực kỳ không tệ.

Tạp Lỗ đối với thiếu niên này đã không chỉ là tôn kính, mà là có chút mùi vị ngẩng đầu nhìn núi cao. Học sinh của hắn cũng có thể cải tiến chip năng lượng thế này, vậy thực lực của hắn thì sao? Sâu không thể dò, nhưng nhất định có thể xác định, đó chính là đã vượt xa bản thân mình. Tạp Lỗ tin rằng, thành tựu của vị thiếu niên này ở phương diện chế tạo vũ khí đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này. Từng có lúc, Tạp Lỗ cho rằng mình đã leo lên đỉnh núi của ngọn núi này, bây giờ lão mới bỗng nhiên phát hiện, mình lại vẫn luẩn quẩn dưới chân núi, trong lòng càng tràn đầy mong đợi đối với tương lai.

Nhưng vừa nghĩ tới gương mặt lạnh lùng, thờ ơ của thiếu niên đó, sự hưng phấn trong lòng Tạp Lỗ mau chóng sụt giảm.

Thật là một người cực kỳ khó đối phó! Ở trước mặt hắn, Tạp Lỗ không dám giở bất cứ trò gì, lão lúc này mới biết rõ biểu tình đau lòng vô bì mà lại không biết làm sao đó của bệ hạ là từ đâu mà tới. So ra, học sinh xinh đẹp đó của hắn lại non nớt hơn nhiều. Ừm, đây có lẽ là một điểm đột phá không tồi.

Bệ hạ cho lão tất cả tình báo liên quan tới thiếu niên này, mà trong đó, gần như toàn bộ đều là tin tức của học sinh này của hắn, còn bản thân Diệp Trùng, lại thần bí dị thường, không có chút dấu vết có thể tìm được nào, chỉ biết hắn tới từ rừng rậm Lưỡng Ngạn. Vô luận Tạp Lỗ hay là Tô Môn Tây Gia Hoa, điều duy nhất cảm thấy đáng mừng là, Christine, học sinh của Diệp Trùng, là một người nước Đông Vân không hơn không kém.

Nhìn Tạp Lỗ rời đi, lại nhìn Christine, nàng rõ ràng vẫn ở trong giai đoạn hưng phấn, Diệp Trùng liền thẳng thừng trở về tòa nhà của mình. Nơi này là cấm địa, chỉ có Diệp Trùng có thể vào trong, người khác, bao gồm cả Christine cũng không cách nào vào trong.

Phải bắt đầu huấn luyện rồi, Diệp Trùng hít một hơi thật sâu. Hắn thành thạo cầm súng, ánh mắt sắc như đao, súng quang trên tay không ngừng phụt ra chùm sáng, mỗi một chùm sáng đều chuẩn xác bắn trúng mục tiêu bay loạn xạ trong phòng.

Luyện tập khoảng thời gian này, xạ kích của Diệp Trùng so với lúc trước đã có sự nâng cao khá lớn, hắn từng nghiên cứu tỉ mỉ phương pháp huấn luyện của sư sĩ viễn chiến. Sự bắt đầu này so với lúc trước, quả thật không thể gộp chung mà nói, thường là hơi điều chỉnh thêm chút thì có thể đạt được tiêu chuẩn. Mặc kệ là khống chế sức mạnh cơ nhục, hay là nhãn lực, hắn đều giờ không còn như trước. Với lại, còn có một điểm, đó chính là năng lực tính toán của hắn, cái này đối với xạ kích trạng thái động của hắn có giúp đỡ cực kỳ lớn.

Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên, đối với một sư sĩ viễn chiến mà nói, đây là tố chất cơ bản trước trước nhất, con đường phía sau còn rất dài. Bất quá, đối với Diệp Trùng mà nói, đây đã là tiến bộ rất lớn rồi, ít nhất, súng quang ở trên tay hắn cũng không còn là vật trang trí. Diệp Trùng không hề muốn trở thành xạ thủ chỗ này, con đường này đối với hắn mà nói, quá không hiện thực.

Vả lại, Diệp Trùng thấy rằng, tuy chiến đấu tầm gần, tầm trung của xạ thủ uy lực kinh người, nhưng lại không hề thật sự là tầm xa về mặt ý nghĩa chân chính. Chỉ có quang giáp đã trang bị hệ thống quét hình mới là xạ thủ tầm xa chân chính. Ở chỗ này, chiến đấu tầm gần, tầm trung trong phạm vi ba mươi km là vai chính, nhưng với cái nhìn của Diệp Trùng, tính hạn chế của xạ trình này quá lớn. Càng huống chi, phạm vi bao phủ của thần niệm của xạ thủ bình thường chẳng qua cũng chỉ sáu, bảy km.

Thần niệm tăng cường sức chiến đấu của xạ thủ, nhưng cũng giới hạn sức chiến đấu của xạ thủ.

Diệp Trùng cho rằng, ưu thế về mặt khoảng cách của công kích tầm xa, không hề thật sự thể hiện ra ở trên xạ thủ.

Ưu thế về mặt tốc độ của Thần không hề coi là lớn, nhưng ưu thế ở phương diện chuyển hướng lại cực kỳ rõ ràng. Từ kinh nghiệm chiến đấu lần trước, Diệp Trùng có thể có được một kết luận, đó chính là hắn có thể rất mau liền thoát khỏi phạm vị bao phủ của thần niệm đối phương. Mà một khi hắn có thủ đoạn công kích tầm xa thật sự, vậy kẻ có vấn đề cần lo lắng sẽ không còn là hắn.

Vấn đề chiến đấu dường như cứ giải quyết dễ dàng như thế, bất quá, Diệp Trùng lại không hề vừa ý với vậy.

Kết quả kiểm tra tính năng của đống đồ mua ở Tô Thành đó cũng đã có toàn bộ, toàn bộ mấy tham số này đều nhập vào kho số liệu của Thần. Trước khi chưa có năng lực chế tạo quang não sinh vật mới, quang não vốn dĩ dùng để chiến đấu này của Thần hiện giờ lại chỉ đành trở thành một “cái kho” cái gì cũng bỏ vào.

Đối chiếu mấy tham số này, Diệp Trùng đã tìm được mấy loại vật liệu khá đặc biệt.

Tinh tinh thảo, có thể tiết ra một loại chất keo cực dính, tính năng của loại chất keo này cực kỳ ổn định, là một loại chất kết dính khá tốt. Việc chế tạo vũ khí ở chỗ này phổ biến dùng một loại chất keo gọi là Hoa hòe dịch làm chất kết dính, mà tính kết dính của loại chất keo mà Tinh tinh thảo tiết ra này gấp mười lăm lần Hoa hòe dịch. Diệp Trùng đặt tên nó là Tinh tinh giao. Với lại, Diệp Trùng còn phát hiện, tính hòa hợp của Tinh tinh giao và kim loại cực kỳ xuất sắc, hai miếng kim loại sử dụng Tinh tinh giao kết nối, so với hàn laser còn kiên cố hơn. Nhưng, thiếu sót duy nhất chính là Tinh tinh giao mỗi cây Tinh tinh thảo tiết ra cực ít, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng tại sao loại chất keo này không tiến vào trong tầm mắt của mấy người ở đây.

Nhưng việc này đối với Diệp Trùng mà nói lại không phải là vấn đề lớn gì, là một cao thủ điều bồi, vấn đề này rất dễ giải quyết, chỉ là cần thời gian.

Quỷ liễm nhuyễn cức (gai mềm mặt quỷ), loại thực vật bò lan này cũng là một loại cây khá rẻ mà không làm người ta chú ý. Một loại vật chất khá đặc biệt trong lớp biểu bì của nó, nó có tác dụng hấp thu cực mạnh đối với dao động tinh thần. Đây là một loại phát hiện quan trọng nhất mấy ngày nay của Diệp Trùng. Đây hoàn toàn là đặc chất chống thần niệm rà quét tự nhiên, phát hiện này cũng làm hắn vui mừng bất ngờ. Diệp Trùng vẫn luôn vô cùng đau đầu với thần niệm của xạ thủ, nếu như loại vật chất này có thể lấy được thành công, có thể chế tạo ra sản phẩm chống rà quét của thần niệm, vậy thì Diệp Trùng dám tin tưởng, ở chỗ này, sẽ không có một cái chiến cơ nào có thể tạo ra uy hiếp cho Thần.

Thật sự là làm người ta mong đợi a!

Bất quá, công việc cần hoàn thành từng bước một, Diệp Trùng có chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng. Vô luận có khó khăn hơn, cũng nhất định phải chế tạo thành công loại sản phẩm chống rà quét này.

Mấy ngày trở lại đây, ngày tháng của Đỗ Phụng không hề trôi qua yên ả. Mỗi tối nằm mơ, hắn đều nhớ tới cảnh tượng đám chiến hữu chết thảm trước mặt mình ngày đó, còn có thân hình giống như quỷ mỵ trốn trong bóng tối đó. Khi đột nhiên bừng tỉnh lúc nửa đêm, hắn đều phát hiện toàn thân bị mồ hôi thấm ướt. Nhưng hắn lại không thể làm được gì, Hoàng đại nhân đó cũng không biết muốn cái gì, nếu không thần thần bí bí, quỷ quỷ quái quái, thì cũng cả ngày chỉ im lìm trong phòng, làm người ta đoán không thấu.

Mà công việc của Đỗ Phụng cũng gặp phải vấn đề, thể chất yếu ớt của rất nhiều tân binh chịu không nổi huấn luyện trước mắt, quân doanh của hắn cũng lần đầu tiên xuất hiện tình huống bị thương trên diện rộng mà không phải chiến đấu. Đối mặt vấn đề thế này, hắn cũng bó tay hết cách.

- A Cảnh, ngươi nói bây giờ làm sao đây? Cứ thế này không phải là biện pháp a. Ta hôm qua đã đi phòng bệnh xem, mấy tên nhóc đó toàn bộ đã quỵ rồi, cơ nhục đều căng cứng hết rồi, không có thời gian mấy tuần căn bản không khôi phục được. Đỗ Phụng vẻ mặt lo lắng nhìn vài tên tân binh ít ỏi, lác đác đang uể oải huấn luyện trên sân huấn luyện.

Trên mặt Lý Cảnh cũng xuất hiện vài phần lo lắng hiếm thấy: “Đúng vậy, lão Đỗ, tình hình rất tệ hại, ta hôm qua cũng đã đi quân y tìm hiểu một chút, quân y nói, thể chất mấy tên này quá tệ, lượng huấn luyện của chúng ta lại quá lớn, cho nên mới xuất hiện bị thương trên diện rộng thế này.”

- Lần này tân binh còn tệ hơn phỏng đoán của chúng ta. Đỗ Phụng vẻ mặt chán nản.

Lý Cảnh lắc đầu: “Điều đó thì không thể khẳng định được, theo như ta biết, gần như tất cả doanh trại tân binh đều xuất hiện vấn đề thế này. Có doanh trại thậm chí đã xuất hiện tình huống giảm hai phần ba số người, ta phỏng chừng, vấn đề lần này có thể đã kinh động bệ hạ rồi.”

Trước mắt Đỗ Phụng sáng lên: “Nói như vậy, ngược lại vẫn có thể coi như là một việc tốt, với sự anh minh của bệ hạ, tự nhiên sẽ không thấy mấy vấn đề này mà không lo.”

Giống như dự liệu của Lý Cảnh, vấn đề này hai ngày trước đã xuất hiện trên bàn của Tô Môn Tây Gia Hoa.

Sắc mặt Tô Môn Tây Gia Hoa rất khó coi, vừa mới đăng vị không lâu thì đã gặp phải vấn đề thế này, là tân vương, trong lòng hắn tự nhiên cực kỳ không thoải mái. Ngoài ra, từ nhỏ thì đã trải nghiệm qua trong quân đội, sự coi trọng của hắn đối với quân đội vượt xa cha hắn, hắn biết, nếu như vấn đề này không giải quyết, vậy nếu mấy xạ thủ này thật sự lên chiến trường, tỷ lệ thương vong sẽ cực kỳ kinh người. Điều này đối với một vị vua có chí hướng thống nhất thiên hạ như hắn đây mà nói, là một vấn đề phải giải quyết.

Quân bộ mở một hội nghị chuyên cho vấn đề này, mà Tô Môn Tây Gia Hoa kiên nhẫn nghe ý kiến của tướng lãnh. Ý kiến của đám tướng lãnh cực kỳ thống nhất, bọn họ cho rằng chính mấy năm nay, sự không hợp lý trong đề bạt binh sĩ của quân đội đã dẫn tới vấn đề trước mắt. Vả lại, quan niệm chỉ coi trọng tôi luyện thần niệm mà không coi trọng thân thể của xạ thủ hiện giờ tồn tại phổ biến trong xã hội, bọn họ đối với tình huống này đều cho thấy sự lo lắng.

Tô Môn Tây Gia Hoa cũng biết vấn đề này phải giải quyết, nhưng uốn nắn quan niệm đã ăn sâu vào gốc rễ trong đầu mọi người lại là một việc không hề dễ dàng như thế. Hắn tất nhiên có thể thông qua luật pháp, có thể thông qua việc nâng cao điều kiện đề bạt binh sĩ để thúc đẩy sự coi trọng tố chất thân thể của mọi người, nhưng Tô Môn Tây Gia Hoa không ngây thơ cho rằng điều này sẽ như dựng sào thấy bóng (hiệu quả nhanh chóng).

Hiểu rõ việc đời, Tô Môn Tây Gia Hoa biết rõ, tư tưởng bảo thủ cố hữu trong đầu con người muốn thay đổi, là một việc khó khăn đến bực nào.

Đây là một việc có độ khó cực cao, chỉ có thể dẫn dụ, mà không phải là cưỡng bức, Tô Môn Tây Gia Hoa chìm vào trong suy nghĩ sâu xa.

Sắc trời dần dần tối lại, thời gian trôi qua từng chút một, Tô Môn Tây Gia Hoa đang ở trong trầm tư hoàn toàn không phát hiện. Bỗng nhiên, Tô Môn Tây Gia Hoa đang không biết làm sao nghĩ tới Diệp Trùng, nhân vật đỉnh cao nhất của đánh nhau cận chiến này.

Trong bóng tối, ánh sáng trong mắt Tô Môn Tây Gia Hoa bỗng sáng lên, nếu như lúc này có người nhìn thấy, bọn họ có lẽ lúc này mới nghĩ tới thân phận xạ thủ cấp tám của vị bệ hạ này của bọn họ.

Trong ba ngày, Tô Môn Tây Gia Hoa lần thứ hai tới trang viên của Diệp Trùng.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451