Phùng Bằng chỉ cho rằng người đó nói giỡn, cũng không buồn để ý, đập mạnh chén trà lên bàn, tiếp tục kể chuyện cũ cho tối hôm nay.
“Chuyện này xảy ra vào tháng trước. Ta từ Quốc Tử Giám chuyển tới Thủy huyện này, trên đường vô tình mắc phải một cơn mưa. Mọi người cũng biết là một cơn mưa dầm xuất hiện phải tương đương với lượng mưa cả tháng, con đường sẽ khó đi hơn nhiều. Ta đành nhanh chân tìm một khách điếm sạch sẽ chút để trú lại, đợi mưa hết rồi đi tiếp.”
“Ai ngờ ngay buổi tối đầu tiên, đã có người gõ cửa phòng ta vào lúc nửa đêm, người đó nói mình là khách trọ lại phòng ngay bên dưới phòng của ta, nói rằng ta làm ồn quá, ồn tới mức hắn không thể nào ngủ được.”
“Mọi người cũng biết ta vốn rất nhẹ vía, lúc nào cũng gặp đủ mọi chuyện kỳ quái. Hắn vừa nói vậy là ta đã biết ngay là trong phòng có thứ gì đó không sạch sẽ. Tối hôm đó, ta không ngủ, ngày hôm sau thì nói muốn đổi phòng, nhưng khách điếm này giờ đã đầy khách, trong trấn cũng không có khách điếm nào nữa, ta đành phải nhờ tiểu nhị tìm giúp một xa phu, miễn cưỡng ở lại thêm một đêm.”
“Tối hôm sau, ta không dám ngủ, căn phòng trong khách điếm chỉ lớn cỡ đó, chẳng nghe thấy dù chỉ là chút tiếng vang. Nhưng tới nửa đêm, lại có người tới gõ cửa phòng ta, vẫn là người ngày hôm qua, trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm, uy hiếp rằng nếu ta còn làm ồn vào buổi tối nữa thì sẽ băm ta ra.”
“Ta sợ hãi cả nửa ngày, bị người khác mắng như vậy thì cũng thấy thật oan uổng, hôm sau ta mau chóng dọn dẹp hành lý định rời đi, bảo tiểu nhị hãy nói thật cho ta biết có phải căn phòng của ta có thứ không sạch sẽ nào không.”
“Tiểu nhị bảo ta không được nói linh tinh, khách điếm của hắn trước giờ chưa từng xảy ra chuyện, cũng chẳng có thứ gì kỳ lạ xuất hiện. Ta thấy hắn không chịu nói thật, lập tức nói với hắn rằng vị khách ở căn phòng bên dưới cứ nửa đêm là lại tới gõ cửa phòng ta, nói là ta làm ồn, phiền tới hắn, không tin thì ngươi cứ đi hỏi người đó xem có thật hay không.”
“Lúc này ánh mắt của tiểu nhị nhìn về phía ta hết sức kỳ lạ, nói rằng dưới phòng của ta không có căn phòng nào cả, đó chỉ là kho hàng để chứa cỏ khô mà thôi. Hắn sợ ta không tin, vậy nên dẫn ta đi xem, trong đó thật sự chỉ là một nhà kho chuyên chứa cỏ khô.”
Phùng Bằng kể tới đây thì cười khổ: “Ta cứ mãi nghi ngờ rằng trong phòng mình có thứ gì đó, không ngờ thứ đó đã xuất hiện trước mặt ta từ lúc nào không hay.”
Câu chuyện này có cái kết ngoài dự đoán của rất nhiều người, còn có không ít người bàn luận: “Có khi là dưới khách điếm đó cũng chôn một thi thể, nói không chừng là hắc điếm thì sao?”
“Chuyện này cũng không phải là không có khả năng xảy ra.” Phùng Bằng đáp: “Có điều sau đó chủ quán sợ là thật sự có chuyện đã xảy ra, sai người đào sàn nhà kho lên, nhưng bên dưới lại chẳng có gì cả. Sau đó bọn họ còn cố ý để ta ở lại một đêm, tất cả mọi người đều ở trong phòng với ta. Tới nửa đêm, âm thanh gõ cửa lại vang lên. Có điều lúc này ra mở cửa thì bên ngoài lại chẳng có ai cả.
“Vậy có lẽ vì trong phòng có nhiều người, dương khí thịnh nên con quỷ đó không dám xuất hiện.”
“Có lẽ là vậy.” Sau khi hắn rời khỏi khách điếm cũng không biết khách nhân sau đó vào ở có gặp chuyện giống hắn hay không, nhưng việc này đã không còn liên quan gì tới hắn nữa.
Giờ hắn đã không còn sợ mấy thứ này.
Phùng Bằng nhìn đám yêu ma quỷ quái vây quanh hai bên trái phải, khóe mắt có giọt nước chảy xuống.
Hắn tin rằng chỉ cần mình thấy nhiều, sau này rồi cũng sẽ quen thôi.
“Khách điếm đó ở đâu?” Phó Yểu lên tiếng hỏi.
Phùng Bằng nghĩ nghĩ một lát, nói: “Ở Y Tuyền Trấn thuộc Tu Thủy huyện, vừa hay là địa phận của Liễu huynh.”
Nơi Liễu Phú Vân được điều đi là Tu Thủy huyện, giữ chức huyện lệnh.
Phó Yểu gật đầu: “Phòng số mấy?”
“Quên rồi, chỉ nhớ là căn phòng ở cuối hành lang.” Phùng Bằng đáp.
“Hóa ra là phòng cuối. Nghe nói ở lại mấy căn phòng đó thường sẽ gặp mấy thứ như vậy.” Có người ở bên cạnh bổ sung.
“Vậy sao?” Này là lần đầu tiên Phùng Bằng nghe người khác nói thế.
Sau khi kể chuyện xong, Phùng Bằng ngồi tại chỗ một lát rồi mới hít sâu, giả vờ như không nhìn thấy mấy thứ kia, chào tạm biệt rồi quay về thư viện.
Về tới nơi, hắn vốn định mở cửa sổ ra để hít thở không khí nhưng khi vừa mở ra, hắn lại phát hiện có gì đó khác lạ.
Trước kia mỗi lần mở cửa sổ, hắn không cần nhón chân vẫn đẩy ra được, có điều hôm nay hắn muốn đẩy ra ngoài lại phải hơi nhón chân lên.
Hắn thử lại hai ba lần nhưng kết quả vẫn vậy, lúc nhìn xuống vạt áo dài thì không biết nó đã chạm gót từ lúc nào, Phùng Bằng lập tức nhớ tới lời của vị khách trong quán trà.
Hắn suy nghĩ một lát, cởi giày đi tới góc tường, dùng dao găm gạch ngang một đường để đánh dấu chiều cao.
…
Người trong quán trà đều không vội rời đi, Phó Yểu nghe kể chuyện xong, thấy còn chưa muộn lắm thì đứng dậy, tới nhà Phương Nhị. Tam Nương và Triệu Hưng Thái thấy thế cũng đi theo.
Bước vào cửa nhà Phương Nhị, khi ra ngoài, trước mắt đã là một thị trấn nhỏ xa lạ.
Khác với Phương gia thôn náo nhiệt, thị trấn nhỏ này không có nhiều người lắm, giờ còn đang đóng cửa ngừng buôn bán, chỉ sót lại vài ánh nến nhỏ rải rác khắp nơi.
“Khách điếm Cát Tường.” Triệu Hưng Thái đọc tên được treo bên hông khách điếm: “Phùng công tử nói rằng thị trấn chỉ có một khách điếm, hẳn là cái này rồi.”
Phó Yểu hất cằm: “Gõ cửa.”
“Được.”
Một lát sau, tiểu nhị vẫn còn đang ngái ngủ ra mở cửa. Hắn thấy bên ngoài có khách nữ thì lập tức chỉnh lại y phục, hỏi: “Khách quan tới ở trọ sao?”
“Đã là giờ Tý rồi, tất nhiên là tới ở trọ.” Tam Nương đáp: “Chúng ta muốn trọ lại căn phòng trong cùng trên lầu.”
“Được.” Tiểu nhị nhìn Triệu Hưng Thái: “Các vị ở chung một phòng sao?” Bọn họ trai đơn gái chiếc, có vẻ không ổn lắm…
Phó Yểu hình như đã nhận ra vẻ nghi ngại trên mặt tiểu nhị, ném lại một câu: “Hắn là nữ giả nam trang.” Rồi dẫn mọi người lên lầu.
Khách điếm không lớn lắm, ít nhất thì hành lang khá là nhỏ hẹp. Đến khi tất cả đứng trước căn phòng phía trong cùng, tiểu nhị mới thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Triệu Hưng Thái: “Là phòng này, ta ngủ ở ngoài sảnh, các vị có việc gì thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào.”
“Ừ.”
Phó Yểu bước vào phòng rồi đóng cửa lại, tìm đại một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, còn không biết lấy từ đâu ra một nắm hạt dưa, từ từ cắn.
“Quan chủ, chúng ta có thể đợi ngày mai mới đi được không?” Mục tiêu của Triệu Hưng Thái cực kỳ rõ ràng, hắn nghe nói rằng ở Tu Thủy huyện có một món ăn rất nổi tiếng là canh gà tơ, lần này tới đây chủ yếu cũng vì nó.
“Được, ngày mai bảo tên tiểu tử Liễu Phú Vân mời khách.” Dù sao tiền của Triệu Hưng Thái cũng là tiền của nàng.
Tam Nương nghe thế thì cụp mắt.
Thời gian dần trôi, ánh trăng treo trên đỉnh đầu. Ngay lúc Phó Yểu còn chưa cắn hết chỗ hạt dưa, bỗng tiếng đập cửa vang lên.
Phó Yểu ra hiệu cho Triệu Hưng Thái qua mở cửa, Triệu Hưng Thái gật đầu, đứng ở một bên của cánh cửa, vừa mở ra đã thấy một nam nhân râu ria xồm xoàm đứng bên ngoài. Nam tử đó ôm theo một thanh kiếm, tóc che khuất đôi mắt, không nhìn rõ gương mặt.
“Đã hơn nửa đêm rồi, các ngươi có thôi đi không hả? Cơn buồn ngủ của ta vì các ngươi mà bay biến sạch rồi đất.” Nam tử nói chuyện rất hung dữ: “Nếu còn như vậy nữa thì ta đây không khách sáo đây.”
Triệu Hưng Thái không nói gì, có điều nam tử lại nghe một giọng nói vang lên sau lưng hắn: “Ngươi định không khách sáo thế nào cơ?”
Nam tử không ngờ nàng lại mở miệng nói vậy, trong lúc hoảng sợ đã vô tình rút thanh kiếm trong tay ra.
Ánh sáng lạnh lẽo như băng sương hiện lên, một dòng khí mạnh mẽ bay tới.
“Quả nhiên!” Phó Yểu vươn tay tóm lấy thanh kiếm.
Nàng đã ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trên người Phùng Bằng, chắc chắn rằng trên đường tới Thủy huyện, hắn từng gặp mặt một thanh thần binh rất mạnh, thế nên nàng mới ngày nào cũng đến nghe mấy chuyện gặp ma gặp quỷ chỉ đủ để dọa tiểu hài tử của hắn.
Có điều ngay khi bàn tay nàng chạm vào thanh kiếm, cả kiếm lẫn nam tử kia đều như băng tuyết, tan biến không thấy đâu nữa.
Phó Yểu vung tay giữa không trung, híp mắt: “Kiếm hồn.”
“Quan chủ, nam tử đó…”
“Không có gì.” Phó Yểu quay lại phòng: “Nếu đã trả tiền thì cứ nghỉ thôi, ngày mai tìm Liễu Phú Vân, bắt hắn mời khách.”
Triệu Hưng Thái liếc nhìn Tam Nương một cái, đáp: “Được.”
Hôm sau, Liễu Phú Vân đang ngồi xử lý công việc, vừa thấy báo cáo tình hình trong huyện thì khen bộ đầu một câu: “Dạo này các ngươi xử lý mấy vụ án nhỏ rất nhanh.” Mấy thành trấn nhỏ như bọn họ không có vụ án lớn nào, đa số đều là trộm cắp linh tinh. Nhưng giờ tình hình đã cải thiện hơn rất nhiều, số ăn cắp bị bắt cũng tăng nhiều.
Bộ đầu cười nịnh nọt: “Cái này phải cảm ơn Thẩm cô nương.”
“Thẩm cô nương?” Liễu Phú Vân ngẩng đầu hỏi.
“Phải, Thẩm Tích Thẩm cô nương. Ngày nào nàng cũng tới nói muốn làm bộ khoái, ta thấy võ công của nàng không tệ, để nàng giúp một tay.” Hắn ta nào dám nói rằng sau lưng Liễu Phú Vân, hắn đã nhận được không ít tiền: “Nếu đại nhân thấy không tệ thì cũng có thể để nàng làm hộ vệ thân cận.”
Liễu Phú Vân thả giấy tờ trên tay xuống, nói thẳng: “Đuổi nàng đi.”
“Hả?” Bộ đầu không kịp phản ứng, hắn ta vốn nghĩ rằng vị Thẩm cô nương kia xinh đẹp như vậy, còn quen biết với đại nhân nên mới bỏ qua những lời dị nghị của người khác mà kéo nàng vào quan phủ, vậy mà giờ đại nhân lại tỏ vẻ không vui. Hắn ta chỉ hơi bất ngờ một chút, sau đó vội vàng đáp: “Vâng, ta sẽ đi làm ngay.”
Liễu Phú Vân tiếp tục xử lý công việc, đến khi xong hết thì đã là giữa trưa, hắn ra khỏi phủ nha từ cửa bên, dạo bước trên đường lớn.
Hiện giờ hắn chỉ có một thân một mình, bình thường rảnh rỗi đều ăn cơm ở ngoài. Cho dù là tửu lầu hay quán nhỏ, chỉ cần được thấy các bá tánh sống vui vẻ là hắn đã thấy thoả mãn.
Hôm nay hắn vốn định đi ăn mì, ai ngờ lại gặp được một người ngoài ý muốn trước cửa hàng bán canh gà tơ.
“Phó quan chủ?” Hắn không ngờ lại gặp nàng ở đây.
“Ồ, thật trùng hợp.” Phó Yểu đáp.
Liễu phú Vân nhìn người gần như ngồi ở giữa đường, dáng vẻ như thể sợ hắn không nhìn thấy, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười: “Đúng là trùng hợp.”
“Nếu đã có duyên vậy rồi thì bữa này ngươi trả tiền đi.”
“Đây mới là lý do chính ngài tìm ta ha.” Liễu Phú Vân ngồi xuống cạnh nàng, chào hỏi hai người còn lại: “Hưng Thái cũng ở đây à.”
Đến khi hắn nhìn qua phía nữ tử bạch y đội mũ rèm còn lại thì hơi do dự, hỏi: “Vị này phải xưng hô như thế nào đây?”
Tam Nương ngồi im không nhúc nhích, Phó Yểu cười đáp: “Nàng à, đứng hàng thứ ba, mọi người vẫn thường gọi là Tam cô nương. Cái tên này không làm ngươi nhớ tới Tam cô nương của mình chứ?”
“Quan chủ đừng nói đùa.” Liễu Phú Vân mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Các vị tới Tu Thủy huyện là có chuyện quan trọng gì sao? Nếu tại hạ có thể giúp được thì quan chủ cứ việc nói.”
“Cái này thì không cần.” Phó Yểu nói: “Chúng ta chỉ tới đây ăn một bữa cơm, chút nữa sẽ về ngay.”
Liễu Phú Vân nghe thế thì gật đầu: “Vậy quan chủ nhất định phải nếm thử món canh gà tơ này, món này thật sự không hề kém vịt tương ngọt của Thủy huyện các vị.”
Hắn vừa nói vừa tự tay xé thịt gà.
Đến khi xé xong, một bóng người đột nhiên vội vã chạy tới, hỏi Liễu Phú Vân: “Liễu đại nhân, sao ngươi lại bảo Hoàng bộ đầu đuổi ta đi vậy? Ta chỉ muốn làm bộ khoái, giúp đỡ cho bá tánh nơi đây chút, này hình như cũng không làm ngươi bối rối gì mà, sao lại đòi đuổi ta chứ?”
Chuyện này cũng xem như là việc riêng, Triệu Hưng Thái đang tập trung vào đồ ăn trên bàn, không có ý định xen mồm vào; Tam Nương cầm đũa lên, dường như đang muốn nghe thử Liễu Phú Vân sẽ trả lời ra sao. Phó Yểu lại cầm một cái đùi gà, ngồi cạnh châm ngòi: “Đúng thế, cô nương nhà người ta thích ngươi, còn sợ vô ý làm ngươi phải bối rối nên chỉ dám lén lút giúp đỡ ngươi một chút, này cũng đâu có gì sai.”
Liễu Phú Vân nhíu mày: “Cô nương có thể tới nơi khác để làm bộ khoái, ta không cần ngươi giúp. Hơn nữa, tình cảm của ngươi ta không thể nào đáp lại được.”
“Ây da, thật là quá tàn nhẫn mà.” Phó Yểu “chậc chậc” hai tiếng, quay sang nói với Thẩm Tích: “Cái cục đá thối hoắc không hiểu tình yêu này có gì tốt đẹp đâu chứ, không đáng để cô nương phải trả giá nhiều tới vậy.”
Thẩm Tích cắn môi, cố nén nước mắt nói: “Được, ta đi.”
Nữ nhi chốn giang hồ, không bao giờ làm ra vẻ.