Trường Dược đạo nhân thét to: "Thẩm Kỳ Khi!"
"Đây——" ở cái ghế dưới bóng mát mái hiên, một bàn tay ló ra, lười biếng mà đáp lại.
"Đừng có nằm miết!" Trường Dược đạo nhân cầm một cái sọt thảo dược, từ trong phòng đi ra, "Ngươi nếu không có chuyện gì làm thì giúp ta sắp xếp lại mớ hoa cỏ này!".
Thẩm Kỳ Khi ngáp một cái, lông mi dài rủ xuống, mặt mày hiện rõ buồn ngủ, cả người dường như không xương cốt nằm trên ghế.
"Sư phụ, ta không muốn động......không sức lực."
Trường Dược đạo nhân bật cười: "Ngươi này người trẻ tuổi, làm gì không có tinh khí như thế."
"Ngài không biết, mấy ngày trước ở dưới chân núi du lịch, ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày nơi nơi luyện cấp đánh quái, màn trời chiếu đất......" Thẩm Kỳ Khi xoa xoa gương mặt, thở dài, "Thấy không, ta đã gầy một vòng!"
Nàng cảm giác mình có thể vẫn luôn nằm liệt giống như Cát Ưu. *
Trường Dược đạo nhân nói: "Như vậy không tốt, ngươi dậy rèn luyện rèn luyện." Hắn nhét sọt tre vào người Thẩm Kỳ Khi, "Mau mau mau, đừng nằm!"
Thẩm Kỳ Khi oán giận nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao mà hệt như ba mẹ ta nha....". Sau đó bằng tốc độ con lười dựng thẳng sống lưng.
Lúc này Liễu Sương đi ngang qua bên người nàng, mang theo một làn hương thơm mát. Nàng xách theo thùng nước giếng, tay áo xắn lên trên để lộ ra một đoạn cánh tay trắng ngó sen.
Thẩm Kỳ Khi theo bản năng vươn một bàn tay: "Sư tỷ, ngươi kéo ta một phen. Ta dậy không nổi ......"
Liễu Sương nhìn nhìn nàng, không duỗi tay, hỏi: "Rất buồn ngủ?".
Thẩm Kỳ Khi ngồi tại chỗ load não hai ba giây, mới gật gật đầu.
Liễu Sương cầm lấy cái sọt trong ngực nàng, "Vậy ngươi ngủ, ta giúp ngươi."
Thẩm Kỳ Khi tức khắc nhanh nhẹn nằm trở xuống, híp mắt cười: "Hì hì hì, ta biết sư tỷ tốt nhất a ——"
Trường Dược đạo nhân đứng gần đó, đôi tay chống nạnh: "Tiểu Sương, ngươi cũng đừng quá nuông chiều nàng, để nàng làm chút việc!"
Liễu Sương giơ tay xoa xoa đầu Thẩm Kỳ Khi, "Nàng mấy ngày nay xác thật không ngủ ngon, vẫn là thôi đi."
Thẩm Kỳ Khi ngửa mặt ngây ngô cười, bị đối phương xoa đến lắc lư.
Trường Dược đạo nhân lắc đầu, chỉ có thể lườm Thẩm Kỳ Khi: "Thôi, tùy các ngươi."
"Sư phụ, ta chỉ ngủ chút xíu xiu......" Thẩm Kỳ Khi dựng lên ngón tay út, âm lượng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp im lìm, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Liễu Sương phủ thêm áo ngoài cho nàng, lại đem tay chân không an phận nhét kín vào trong, sau đó cầm sọt đi ra thửa ruộng.
Trường Dược đạo nhân nhíu mày, biểu tình hơi phức tạp: "Tiểu Sương a......"
"Làm sao vậy, sư phụ?" Liễu Sương quay đầu nhìn hắn.
"Độc trên mặt ngươi...", Trường Dược đạo nhân đánh giá nàng, "Có ổn không?".
Liễu Sương yên lặng gật đầu.
Trường Dược đạo nhân muốn nói lại thôi: "Vậy thì tốt....Đúng rồi, ta nơi này luyện một bộ đan dược ức chế độc, ngươi lấy dùng trước." Hắn lấy ra một cái bình lam nhỏ từ trong ngực áo, cẩn thận đưa cho nàng.
Liễu Sương vươn đôi tay nghiêm túc tiếp nhận: "Đa tạ sư phụ."
Trường Dược đạo nhân lại nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi (tư thế ngủ cũng không đứng đắn), do dự nói: "Ngươi cùng nàng......"
Liễu Sương cũng nhìn theo qua đó, Thẩm Kỳ Khi lúc ngủ trông rất thuần khiết, không nhiễm bụi trần, như là người không có phiền não, vô tư nhất thế gian này.
Thanh âm nàng chợt êm ái hơn, "Tiểu sư muội rất tốt."
Trường Dược đạo nhân cười cười, nói: "Vậy không còn gì tốt hơn. Kỳ thật ban đầu nàng tiếp cận ngươi, ta không quá tín nhiệm, sau lại nghe nói nàng vì ngươi nhiều lần ra mặt, đều không giống như là làm bộ. Tính tình ngươi ít nói nghiêm cẩn, nàng thì hoạt bát, vừa vặn có thể giúp đỡ ngươi ít nhiều......"
Hắn luôn cảm thấy Liễu Sương càng thêm thành thục ổn trọng, ánh mắt không giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, lạnh nhạt thật sự. Bên người cũng không có bạn bè, đi đâu đều lẻ loi, người khác khó tiến vào lòng nàng. Thẳng đến Thẩm Kỳ Khi tìm tới, mới rốt cuộc thấy trên người Liễu Sương toát ra điểm hơi thở nhân gian pháo hoa nên có.
Liễu Sương xúc động trong lòng, không khỏi khom người thật sâu tạ hắn. Nàng biết Trường Dược đạo nhân luôn quan tâm đối đãi nàng như ruột thịt, thậm chí trước khi chết còn gọi tên nàng, muốn vì nàng rửa sạch oan khuất.
Hốc mắt nàng nóng lên, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, mọi chuyện ngài đều suy xét cho ta. Ngài với ta có ơn tri ngộ, Liễu Sương thật sự vô cùng cảm kích."
Trường Dược đạo nhân vuốt râu cười nói: "Ngươi ta có duyên, thầy trò một hồi, không cần nói cảm ơn." Lại nhìn nhìn Thẩm Kỳ Khi, nói, "Chừng nha đầu này tỉnh, giữ nàng ở lại ăn tối, ta vừa lúc có chút nhiệm vụ giao phó nàng."
Liễu Sương đồng ý.
Đến chạng vạng, Thẩm Kỳ Khi bị Liễu Sương đánh thức.
Gió đêm vờn qua chuông treo dưới mái hiên, phát ra tiếng vang thanh thuý, vọng đi xa xa.
Thẩm Kỳ Khi nhấc lên mí mắt, giờ phút này mặt trời sắp lặn, chân trời một mảnh ráng cam, bóng dáng nghiêng nghiêng đổ dài trên đất.
Trong tầm mắt mông lung, Liễu Sương đứng dưới hoàng hôn, gương mặt bị ánh đến hơi hơi phiếm ra sắc đỏ, cả người như được khoác lên một tầng ấm áp.
"Sư tỷ." Nàng mơ màng gọi, vươn vai duỗi eo.
Liễu Sương nắm lấy tay Thẩm Kỳ Khi, nhẹ nhàng kéo nàng khỏi ghế.
"Tới ăn cơm."
Thẩm Kỳ Khi cất giọng mềm như bông: "A, ta đều ngủ no rồi." Nàng dụi đôi mắt, ngoan ngoãn theo sau lưng Liễu Sương, giống cái đuôi nhỏ.
Bữa ăn có canh cá trích, thịt cá trắng nõn, màu canh đậm đà, mùi hương nghe thực tươi ngon, còn có một món mặn cùng một món chay. Thịt kho Đông Pha chỉnh tề bày trên dĩa sứ trắng, sắc đỏ bắt mắt, ăn kèm rau chân vịt xanh biếc.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Khi sáng lên, bất giác lại thấy đói bụng.
Liễu Sương tịch cốc, chỉ có Thẩm Kỳ Khi cùng Trường Dược hai người vùi đầu hì hục ăn, không hề bận tâm nói chuyện.
Liễu Sương đưa khăn cho hai người, có chút bất đắc dĩ: "Coi chừng nghẹn, ăn chậm một chút."
Hai người miệng nhét đầy cơm, nói không nên lời, toàn hướng nàng dựng lên ngón cái đại biểu tán dương.
Một bữa cơm ăn mười mấy phút, đến lúc rửa chén, Thẩm Kỳ Khi chủ động xin ra trận.
"Thẩm nha đầu." Trường Dược đạo nhân đi đến bên người nàng, cười nói, "Tiểu Sương làm đồ ăn có hợp khẩu vị ngươi hay không?".
Thẩm Kỳ Khi cẩn thận cọ chén dĩa, nghiêm túc trả lời: "Dĩ nhiên. Sư tỷ của ta làm đồ ăn, có ai ăn mà không khen ngon!"
Trường Dược đạo nhân cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi nếu ăn cơm của Tiểu Sương nhà chúng ta, vậy giúp đỡ một chút cũng không tính quá mức đúng không?"
"Giúp cái gì?" Thẩm Kỳ Khi nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy hắn không có ý tốt, cảnh giác dựng lên lỗ tai, "Ngài nói thẳng đi."
Liễu Sương nhìn sang, thở dài nói: "Sư phụ......"
Trường Dược đạo nhân ho nhẹ hai tiếng, từ từ giảng giải: "Cũng không phải cái gì đại ân. Mấy ngày nay ta muốn luyện một bộ đan dược, vừa lúc yêu cầu mấy vị nguyên liệu đặc thù. Tiểu Sương ngày thường lại phải trông nom dược điền, không rảnh tay, cho nên mới phiền toái ngươi a."
Thẩm Kỳ Khi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái gật đầu: "Được chứ, chuyện này đơn giản. Ngài nói, cần những nguyên liệu gì?".
"Yêu cầu mấy viên nội đan của yêu thú Trúc Cơ kỳ." Trường Dược đạo nhân nói, "Cũng không khó tìm, đều ở sau núi Thanh Phong."
Thẩm Kỳ Khi rửa sạch chén dĩa, thoải mái nói: "Tốt! Bao trên người ta!".
"Bất quá mấy yêu thú đó xuất hiện rất ngẫu nhiên, có khi ban ngày, có khi ban đêm."
Thẩm Kỳ Khi ngừng động tác trên tay.
Liễu Sương nhìn nàng, hơi hơi nhấp môi: "Ngươi bị quáng gà......"
"Sư tỷ đừng lo lắng, không quan trọng." Thẩm Kỳ Khi vội vàng xua xua tay, "Trước đó Thuỷ Ngọc tiên sinh đã dạy chú pháp chiếu sáng, nhân dịp này dùng thử xem."
Liễu Sương cau mày, trên mặt thể hiện ý tứ không tán đồng.
Trường Dược đạo nhân cũng do dự: "Nếu không, vẫn là thôi đi...."
"Đừng đừng đừng, làm ta thử xem!" Thẩm Kỳ Khi vội kêu lên, "Ta cũng không thể ở đây ăn không uống không nha!".
Trường Dược đạo nhân cười ha ha: "Coi như là ngươi ăn không uống không cả đời, Tiểu Sương cũng sẽ không có ý kiến!"
Liễu Sương liếc mắt nhìn hắn, xoay lưng đi.
Thẩm Kỳ Khi biết nàng không vui, vì thế bước nhanh theo sau Liễu Sương, nhẹ nhẹ túm vạt áo nàng: "Sư tỷ ——"
Liễu Sương không nói gì.
"Sư tỷ, ta thật có thể làm được......" Thẩm Kỳ Khi tiến đến trước mặt nàng, nhỏ giọng nói, "Cho ta một lần cơ hội, sẽ không có việc gì đâu! Ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Liễu Sương hướng quẹo trái, nàng liền vọt đến bên trái. Hướng quẹo phải, nàng lại nhảy đến bên phải.
Liễu Sương còn muốn bước tiếp, Thẩm Kỳ Khi duỗi tay một phen ôm eo nàng, lắc qua lắc lại, có thể nói phi thường lưu manh.
Bị nàng bám lấy không làm gì được, Liễu Sương đành phải than một tiếng, nói: "Thôi được rồi."
Thẩm Kỳ Khi ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: "Sư tỷ, nếu ngươi không yên tâm, có muốn đi cùng ta hay không?"
Liễu Sương lại trầm mặc thoáng giây, hàm hồ nói qua chuyện: "Buổi tối mấy ngày nay ta có một số việc, không tiện."
Thẩm Kỳ Khi ngẩn người, nữ chủ lúc này còn có chuyện gì cần làm? Nàng cẩn thận hồi tưởng cốt truyện nguyên tác, trước khi yểm cảnh mở ra, hẳn là không có tân phó bản nào a?!
Liễu Sương vỗ vỗ bả vai nàng, ôn tồn nói: "Ngươi đi sau núi một mình, nhất định phải cẩn thận." Dừng một chút, lại nói, "Đừng chạy lung tung quá xa."
Thẩm Kỳ Khi cũng không có hỏi nhiều, chỉ nghĩ là quy định riêng tư nào đó, liền gật gật đầu: "Được."
......
Ban đêm, sau núi.
Khu rừng tối đen, ánh trăng phủ thêm lên bóng cây một tầng sáng thanh lãnh.
Thẩm Kỳ Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trăng xa xa như chiếc dĩa bạc được đánh bóng, lấp ló xuyên qua đám mây.
Nàng lẩm bẩm nói: "Trăng tròn a......"
Bên người không có một ai, Thẩm Kỳ Khi đành phải tự tiêu khiển, nhặt một nhánh cây trên mặt đất làm gậy phép, trong lòng thầm đọc thần chú chiếu sáng, tay trái phất lên, giống một phù thuỷ nhỏ kiêu căng hô: "Huỳnh quang loé lên!"
Một đoàn bạch quang bay ra từ tay nàng, ở không trung lượn vòng, sau đó ngoan ngoãn dừng bên người nàng, vừa vặn có thể chiếu sáng một khoảng trước mắt.
Ánh sáng đuổi đi sợ hãi. Sau núi so với Hắc Thuỷ nhai vẫn là tương đối an toàn, có thể vận dụng pháp thuật, độ nguy hiểm trực tiếp giảm xuống vài cấp bậc.
Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm trong bụi cây, giống một con báo núp trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa lưới.
Trở về từ Bách Thảo Viên, nàng nhất thời ngủ không được thế là một đường đi tới sau núi, quyết định tiến hành nhiệm vụ chi nhánh mà Trường Dược đạo nhân giao phó.
Yêu thú cần bắt giữ hôm nay gọi là "Khuê Đoan", ngày ngủ đêm ra, rất là hi hữu, chỉ xuất hiện vào giờ Tý.
Thẩm Kỳ Khi thả một quả táo xanh trên mặt đất, nghe nói Khuê Đoan rất thích gặm táo, ngửi được hương vị liền nhịn không được từ trong động chạy ra.
May mà Khuê Đoan không làm nàng đợi lâu, mới chờ đợi năm phút, chung quanh đã truyền đến tiếng sột soạt, mặt đất hơi hơi chấn động, tựa hồ có cái gì muốn từ dưới đất ngầm chui lên.
Thẩm Kỳ Khi tập trung tinh thần: Tới!
Dưới gốc đại thụ cách đó không xa, đột ngột toát ra một đụn đất, nó càng lúc càng lớn, kéo dài thẳng đến vị trí gần quả táo, tiếp theo một móng vuốt nhỏ đen tuyền nhô lên.
Khuê Đoan từ lòng đất chui ra, chóp mũi mấp máy, dè dặt bò tới. Con vật này hình dáng rất giống chuột chũi cùng báo biển hợp thể, cái đầu không lớn, thoạt nhìn ngu ngơ, tính cảnh giác không cao lắm.
Nó dạo một vòng quanh quả táo, không phát hiện có cái gì khả nghi, vì thế chậm rãi vươn móng vuốt ——
Thẩm Kỳ Khi bỗng nhiên từ lùm cây nhảy ra, lá cây cắm lộn xộn trên đầu, nàng chắp tay đánh ra một tấm ngự linh phù, "Chạy đi đâu!"
"Chít" Khuê Đoan kêu lên một tiếng, hai cái móng vuốt mập tròn ôm táo xanh vào trong người, nháy mắt biến mất dưới đống đất.
Linh khí màu lam căng tràn đột nhiên mất đi mục tiêu liền tàn xuống.
Thẩm Kỳ Khi bàng hoàng, cái con này phản ứng còn rất nhanh, biết chui xuống đất trốn a!
Không nói hai lời, nàng cất bước chạy theo.
Bản tính Khuê Đoan nhút nhát, Thẩm Kỳ Khi thế tới rào rạt làm nó sợ tới mức linh hồn xuất khiếu, trốn chạy càng nhanh.
Một người một thú, một đuổi một trốn, càng chạy càng vào sâu trong rừng, cây cối bụi lùm hai bên bắt đầu rậm rạp hơn. Chúng nó bị gió thổi qua xào xạc lay động, cực kỳ giống quỷ ảnh giương nanh múa vuốt.
Đối với Khuê Đoan mà nói, nơi này quả thực là chốn ẩn thân tuyệt vời.
Bởi vì địa hình hoàn cảnh quá mức phức tạp mà nhoáng cái Thẩm Kỳ Khi đã ném mất mục tiêu.
"A! Cái đồ chuột nhắt! Thế nhưng có thể chạy nhanh như vậy......" Nàng chống đỡ thân cây, thở hổn hển, "Bà nó, đây là chỗ nào a?!"
Vừa rồi lo chạy theo nó xẹt qua đồi núi, bất tri bất giác không biết mình chạy tới nơi nào.
Tiểu quang cầu dạo một vòng trái phải, chỗ nào cũng là cây với cây, cảnh sắc thập phần xa lạ, chỉ có vầng trăng tròn êm đẹp treo ở vòm trời phía trên đỉnh đầu.
Thẩm Kỳ Khi hoảng hốt, vội vàng hít sâu trấn định bản thân.
Trên núi này hẳn là không có thú dữ, cùng lắm là mê lộ, sẽ không ảnh hưởng tính mạng. Nàng một bên tự thuyết phục, một bên thật cẩn thận bước tới trước.
Đẩy ra cỏ cây um tùm, phương xa sương khói lượn lờ tựa một tầng lụa trắng như có như không bao lấy cả khu vực.
"Này nên đi làm sao...... Mặc kệ, đi đại vậy!"
Thẩm Kỳ Khi tùy tiện chọn một phương hướng đi tới, thỉnh thoảng để lại linh khí làm ký hiệu, chừa đường quay đầu.
Không biết có phải vận khí nàng quá tốt hay không, đi được mấy chục bước, thình lình thấy có ánh lửa chập chờn phía trước.
Thẩm Kỳ Khi giật mình, cẩn trọng chầm chậm đi qua.
Hiện tại đã hơn 12 giờ khuya, trên núi đốt đèn, tám phần không phải người bình thường. Nếu không phải yêu thú thì chính là bệnh tâm thần.
Nàng nhón mũi chân, vòng qua lá rụng cùng cát đá trên mặt đất, tận lực tránh phát ra tiếng động.
Kỳ quái chính là, mỗi một bước đến gần, cảm giác không khí chung quanh càng ngày càng lạnh.
Thẩm Kỳ Khi chà xát cánh tay, nhịn không được rùng mình một cái.
Sương mù lượn lờ, ngọn đèn dầu gần trong gang tấc, nàng loáng thoáng nghe được một ít thanh âm.
Bốn phía phá lệ an tĩnh, trừ bỏ cỏ cây lay động, còn có tiếng nước róc rách.
Thẩm Kỳ Khi chuẩn bị thật tốt