Lần này thứ hắn muốn không chỉ là mạng của Tam hoàng tử, mà còn là ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia.
Mấy năm nay hắn chơi trò mèo vờn chuột với Hoàng đế cũng đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa, hiện tại chính là lúc nắm chắc phần thắng.
Trong mật thất, ta nhìn Cao Thận đang ngồi bên cạnh Thái tử.
Từ khi nào? Từ khi nào Cao Thận đã quy thuận Thái tử, hắn đã hứa hẹn gì với Thái tử?
Sau đó liền xảy ra chuyện sau này, xảy ra biến Tuyên Hòa mà mọi người đều biết.
Tam hoàng tử tự sát trước mặt loạn quân, Tứ hoàng tử trọng thương sắp chết, Nhị hoàng tử sau trận chiến ngày thứ hai liền từ quan không rõ tung tích, sau trận chiến ngày thứ ba, Hoàng đế tuyên bố nhường ngôi.
Thái tử kế thừa đại thống.
Triều đình thay máu, những quân cờ bí mật mà Thái tử bố trí nhiều năm nổi lên mặt nước.
Hoàn toàn mới mẻ.
Thái thượng hoàng pha trà, hỏi ta trà này có thơm không.
Ta nhấp một ngụm, nói thơm lắm.
Thái thượng hoàng cười, nói ta những năm nay cũng vất vả rồi.
Đúng vậy, thật sự là không dễ dàng, dù sao triều đình thay m.á.u cũng có công lao của ta.
Thái thượng hoàng lại rót một chén trà, nói với ta: "Haiz, ta già rồi, vô dụng rồi, nó sẽ làm tốt hơn ta."
Quả thật, chúng ta đều nhìn lầm rồi, Thái tử chưa bao giờ nhân từ mềm lòng, chỉ là không nắm chắc phần thắng mà thôi.
Lúc đó Thái tử tự tay kề d.a.o vào cổ Thái thượng hoàng, ta mới hiểu ra, Thái tử chưa bao giờ coi Tam hoàng tử ra gì, người mà hắn nhắm đến, vẫn luôn là Hoàng thượng.
Thái thượng hoàng rất thoái mái, vất vả mấy chục năm, mới không muốn bị một đao kết liễu.
Vội vàng viết chiếu thư nhường ngôi, an hưởng tuổi già.
Còn về phần Nhị hoàng tử không rõ tung tích, là do quỳ trước mặt ta cầu xin, hắn nói rất chân thành, nói hắn thật lòng với Vân Kỳ, từ bỏ mọi vinh hoa phú quý, đổi lấy việc được ở bên Vân Kỳ cả đời.
Lúc hắn quỳ xuống, cuối cùng ta cũng biết, thứ mà ta không có trên người hắn là gì.
Ta đồng ý, nhưng Cao Thận vốn định đến biên quan, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị sẵn nhà cửa cho Vân Kỳ ở đó.
Nhưng ta bảo bọn họ đến Giang Nam.
Bởi vì ở thời điểm ta đồng ý, có thứ gì đó cũng nảy mầm trong lòng ta.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ của Thái tử, ta có chút tức giận, tên sói con đội lốt cừu non này, vì lôi kéo Nhị hoàng tử, lại đem con gái ta gả đi.
Nhưng mà, chỉ cần Tiểu Vân Kỳ của ta có thể cả đời bình an thuận lợi, cũng được rồi, hà tất phải so đo.
Đương nhiên, Thái tử cũng không thể nào dễ dàng tha cho hắn như vậy, còn giữ lại một câu: "Nếu có chiến tranh, nhất định phải trở về."
Đại Đoan không còn vị tướng nào giống như Cao Thận nữa, hắn phải giữ lại mạng của hắn ta.
Nếu biên quan lại xảy ra chiến sự, không thể khống chế, Cao Thận còn phải ra ngoài liều mạng vì hắn.
Hắn sẽ không làm chuyện lỗ vốn.
Dùng con gái ta để mua lòng trung thành của Cao Thận, nói xem sao có thể lỗ vốn chứ.
Lúc đầu ta giấu diếm Trân Nhi, Trân Nhi cũng lo lắng không thôi.
Cao Thận đã chuẩn bị sẵn kiệu hoa của Vân Kỳ ở bên ngoài, nếu như thất bại, liền đưa Vân Kỳ đi, ta cũng bảo Thúy Nùng đưa Trân Nhi ra ngoài.
Nếu thật sự thất bại, liền để hai mẹ con bọn họ hội hợp, tìm một nơi nào đó, bình an thuận lợi sống hết quãng đời còn lại.
May mà, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Nhưng cho dù đã biết sự thật, Trân Nhi vẫn luôn ăn không ngon ngủ không yên.
Luôn lo lắng Cao Thận có phải sẽ bắt nạt con gái chúng ta hay không, nói với ta: "Nam nhân không có một ai tốt đẹp cả."
Ta cười khổ, nàng lại liếc ta một cái: "Chính là đang nói ngươi đó, ngươi cười cái gì?"
Trân Nhi thật sự là càng ngày càng hung dữ, khiến ta có chút sợ hãi.
Vẫn là lúc có Vân Kỳ ở bên cạnh tốt hơn, ôn nhu dịu dàng.
Thế là vào năm thứ ba sau khi tân hoàng đăng cơ, ta dẫn theo "mẹ hổ nhỏ" tên là Trân Nhi đến Giang Nam.