Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ

Chương 45


Bà Trần nghe câu nói vừa rồi của Thư Yến, giống như không tin vào tai của mình, đứng hình một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh, lắp bắp không nói nên lời:

"Con... Con..."

Đột nhiên dì của Trần Nhã Linh cắt lời:

"Đừng có nghĩ nhà họ Trần chúng tôi ai cũng dễ bị lừa gạt, đúng là nhiều năm về trước chúng tôi từng để lạc mất một đứa cháu gái, nhưng đó tuyệ nhiên không phải là cách để cô ăn nói hàm hồ cho rằng chỉ cần nhận vơ liền có thể trở thành thiên kim đại tiểu thư nhà họ Trần danh giá."

Thư Yến không màng đến ánh mắt khinh bỉ của bà dì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đang rưng rưng ngấn lệ của mẹ cô là bà Trần Ái Lệ, khẽ hỏi:

"Nếu mọi người không tin thì có thể lấy máu xét nghiệm ADN, không ai ngu ngốc đến mức nói năng xằng bậy một điều mà ai cũng có thể kiểm chứng cả."

Trần Ái Lệ nắm lấy tay Thư Yến, giọng gấp gáp:

"Nếu con là con gái của dì, đầu tiên hãy cho ta xem phía sau mang tai của con có nốt ruồi son hay không."

Thư Yến quay đầu sang bên cạnh, vén mái tóc lên, quả thực lộ ra một nốt ruồi son đỏ ửng phía sau mang tai khiến tất cả mọi người có mặt ai nấy đều sửng sốt.

Trần Ái Lệ giống như không tin vào mắt mình, bà nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi của Thư Yến.

"Quả thực là con rồi, việc con gái ta có một nốt ruồi son ở sau mang tai vẫn chưa hề có ai biết về điều đó cả."

Bà mừng rỡ ôm chầm lấy cô.

Lúc này Trần Nhã Linh giống như bị tát vào mặt một gáo nước lạnh, đôi mắt trống không, lẩm nhẩm.

"Sao chứ... Tôi có chị gái sao... Tôi không tin, sao lại là cô ta chứ?"



Lúc này dì của Trần Nhã Linh lên tiếng:

"Chỉ dựa vào một nốt ruồi thì nói được gì chứ, còn phải chờ xét nghiệm ADN thì mới biết được. Mà cho dù nó có là Tiểu Tuyết thật đi chăng nữa thì sao chứ? Muốn về lại nhà họ Trần để tranh giành tài sản với Nhã Linh sao?"

Ông nội của Trần Nhã Linh cũng bất ngờ trước sự thật này, ông đi đến nhìn kĩ Thư Yến một lượt, nếu thật sự tìm được đứa cháu mà bấy lâu nay bị thất lạc thì vui biết nhường nào, ông trừng mắt nhìn dì của Trần Nhã Linh:

"Tìm được Tiểu Tuyết là chuyện vui, sao con lại nói chuyện một cách thiếu suy nghĩ như thế?"

"Thiếu suy nghĩ chỗ nào chứ? Dù rằng là ruột thịt đi chăng nữa thì phải chung sống cùng nhau mới có tình cảm, đứa bé này lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy không biết có được dạy dỗ tốt không hay lại trở thành mấy cái đứa không rõ đạo nghĩa, tóm lại, con chỉ có một đứa cháu là Nhã Linh thôi."

Nói rồi bà ta đi đến chỉ vào mặt của Thư Yến.

"Còn cô, đừng thấy sang bắt quàng làm họ, nếu nhà họ Trần không phải một thế gia giàu có liệu cô có nhận lại gốc rễ của mình không? Cô không thấy Nhã Linh rất đáng thương sao? Đột nhiên xuất hiện một người chị rơi từ trên trời xuống để tranh giành tài sản với nó."

Thư Yến đẩy ngón trỏ của bà ta xuống, nhướng đôi mày tao nhã, thẳng thừng nói:

"Tôi chỉ muốn nhận lại gia đình của mình chứ cũng chẳng có ý định tranh giành tài sản với ai cả, bà suy nghĩ quá nhiều rồi, và tôi cũng không có ý định sẽ trở về nhà họ Trần, nên đừng cảm thấy ai đáng thương cả, người được sống trong nhung lụa từ nhỏ thì chẳng có gì đáng thương hơn người phải lưu lạc từ nhỏ như tôi đâu."

Vốn dĩ Thư Yến chỉ muốn nhận lại gia đình cho nguyên chủ, không ngờ lại biến mình trở thành kẻ ham muốn tiền tài vật chất, nếu sớm biết như vậy cô đã không nói bất cứ lời gì cho họ ngay từ đầu.

Trần Nhã Linh nghe đến đây, cau mày:

"Tôi sống trong nhung lụa từ nhỏ thì sao chứ? Cô không xứng làm chị của tôi, và tôi cũng không chấp nhận một chị gái như cô, nếu như cả nhà đồng ý nhận cô trở về tôi nhất định sẽ bỏ nhà đi."

Nói rồi Trần Nhã Linh đi đến, đẩy Thư Yến ra khỏi tay của mẹ cô ta, sau đó rưng rưng nước mắt ngước nhìn Ái Lệ và ông nội mình:

"Hai người có thể chọn, một là nhận lại cô ta và con sẽ rời đi, hai là sẽ giống như trước đây, không hề có sự tồn tại của cô ta."



Dì của Nhã Linh vội nói:

"Cha, cha thấy chưa, Nhã Linh từ nhỏ đã quen cuộc sống đầy đủ rồi, bỏ ra ngoài làm sao con bé chịu đựng nổi, ngược lại con bé kia đối với chúng ta giống như người dưng nước lã, nó vốn dĩ đã quen cuộc sống bần hàn khổ cực rồi, có như thế nào cũng chẳng sao."

Ông nội lúc này vỗ vào vai của Ái Lệ.

"Việc này thật là rất khó giải quyết, con là mẹ của hai đứa, hãy lựa chọn đi."

Ái Lệ bị đưa vào thế khó, vẫn chưa biết xử lý thế nào.

Bà im lặng hồi lâu.

Thư Yến vẫn yên lặng ngước nhìn phản ứng của bà, nếu bà khước từ và không thể đưa ra lựa chọn, cô sẽ vẫn xem nhà họ Trần là gia đình và lựa chọn rời đi.

Thế nhưng, điều trước mắt đã thực sự khiến cô thất vọng, một thoáng sau đó, bà Ái Lệ khóc nấc lên và nói xin lỗi với Thư Yến.

Hóa ra lựa chọn giữa hai đứa con lại có thể đưa ra một cách dễ dàng như vậy.

Chỉ trách số phận của nguyên chủ thật đáng thương.

Cũng chẳng hiểu là bởi vì sao, có thể là bản thân Thư Yến đang ở trong cơ thể và linh hồn của Tiểu Tuyết, phút giây nhìn thấy mẹ cô ấy nói lời xin lỗi với chính mình một cách dễ dàng như vậy, nước mắt đột nhiên lăn dài trên má cô.

Cũng chính là nước mắt của nguyên chủ.

Thư Yến đưa ra một nụ cười thất vọng, khẽ hắn giọng:

"Không sao, không cần phải xin lỗi, cứ xem như tôi chưa từng nói gì và cũng chưa từng xảy ra chuyện gì ngày hôm nay đi."