Ra khỏi cổng thành chừng một dặm, cả ba leo lên ngựa đã được chuẩn bị sẵn. Tuy bay trên trời thì thuận lợi thật nhưng rất tốn linh lực. Bọn họ cũng phi nhanh về phía Phong Quốc. Nhưng chưa đi được bao xa thì nghe có tiếng ngựa đuổi theo phía sau. Họ quay đầu nhìn lại thì vô cùng kinh ngạc.
Diệp Thanh Vân đang đuổi theo phía sau họ. Phương Vân Hi không khỏi ngạc nhiên. Làm sao tên đó biết mà đuổi theo nhanh vậy? Không lẽ ngay từ đầu đã đoán được là hắn đến cứu? Phương Vân Hi quan sát một chốc thấy rõ ngoại trừ Diệp Thanh Vân thì không có người nào khác đuổi theo phía sau. Vậy là chỉ mình y biết mà đuổi đến đây. Có một mình Diệp Thanh Vân khẳng định không chặn được bọn họ. Vậy cố sức đến như vậy làm gì? Nếu đã luyến tiếc Thiên Phàm như thế thì tại sao lại nhẫn tâm dạy y vào chỗ chết?
“ Hai người đi trước đi. Để ta ở lại chặn hắn ta.” Phương Vân Hi định kéo dây cương thì Thiên Phàm chặn lại.
“ Không cần đâu. Y sẽ không đuổi kịp.”
Thiên Phàm phóng một mũi dao bằng băng vào một thân cây lớn cạnh đó. Nhóm bọn họ vừa đi qua một chốc thì cái cây đó đột ngột bị gãy ngang, đổ xuống vừa lúc chặn ngựa của Diệp Thanh Vân. Cả Phương Vân Hi và Diệp Thanh Vân đều trố mắt kinh ngạc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Không thể có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ?
Diệp Thanh Vân biết đuổi cũng không kịp, nhưng hắn đã biết bọn họ sẽ đi đâu nên cũng không vội. Hắn vốn chỉ đoán mò thôi. Một mình Thiên Phàm không thể trốn khỏi ngục mà không có trợ giúp. Mê dược hẳn là do Từ Minh hạ. Nhưng không thể cứ như vậy mà thoát khỏi tầng tầng lớp lớp thị vệ mà hắn đã bố trí. Người có khả năng nhất trong việc này hắn nghĩ ngay đến Phương Vân Hi. Quan hệ của hai người họ tốt như thế, nếu nghe tin Thiên Phàm gặp chuyện, Phương Vân Hi nhất định sẽ chạy tới. Và hắn đã đoán đúng.
Diệp Thanh Vân nhảy xuống ngựa lại gần cái cây xem xét. Hắn tin cây đổ như vậy không phải ngẫu nhiên. Rồi hắn nhìn thấy một cái cọc bằng băng cắm sâu vào thân cây. Đây chính là lý do mà cái cây bị gãy. Hắn không khỏi kinh ngạc. Sao lại là băng? Năng lực đáng sợ của hoàng tộc Tuyết Quốc đã bị tiêu diệt hàng chục năm tại sao giờ lại đột nhiên xuất hiện? Diệp Thanh Vân không tự chủ vội vàng nhìn xung quanh. Không có ai cả. Không lẽ vẫn còn người của Tuyết Quốc còn sống? Sao lại ra tay giúp đỡ Thiên Phàm? Bọn họ quen nhau sao? Càng nghĩ hắn càng cảm thấy hoang mang không hiểu. Người Tuyết Quốc vẫn còn sống. Vậy xuất hiện thế này... là để trả thù?
--------
Thiên Phàm trốn ngục ngày hôm trước, ngày hôm sau Nhất Vũ đã đùng đùng lao vào Cung của Diệp Thanh Vân, đấm cho y một cú thật mạnh, sau đó là mắng sa sả một trận. Rồi bỏ đi. Tuy rất đau buồn vid không bảo vệ được đệ đệ mình, nhưng Nhất Vũ lại cảm thấy Thiên Phàm trốn khỏi ngục rời khỏi nơi này là tốt nhất. Hắn không muốn đệ đệ mình dây dưa thêm gì với Diệp Thanh Vân. Cuộc đời của đệ ấy chịu khổ như vậy là đủ rồi. Đệ ấy ở đâu không quan trọng, chỉ cần cảm thấy hạnh phúc là được.
Một tuần sau đó, Hà Khinh Dương từ biên cảnh trở về. Không giống với huynh trưởng và cha mình, Khinh Dương rất ghét tam đệ. Hắn cho rằng là người của Phủ tướng quân mà lại không có võ công thì chả khác gì phế nhân, sống chỉ chật đất, dù hắn biết rõ Thiên Phàm vì một trận ốm mà mất sạch tu vi. Hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng trực tiếp bắt nạt Thiên Phàm, nhưng lại dửng dưng mặc cho kẻ khác bắt nạt đệ đệ. Lần này trở về, nghe chuyện cùa Thiên Phàm, hắn không hề tỏ ra lo lắng, buồn bã hay gì, ngược lại là vẻ mặt điềm nhiên cứ như chuyện đó là hiển nhiên. Điều đó khiến Nhất Vũ rất giận dữ.
“ Tiểu Phàm dù sao cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của chúng ta, sao đệ có thể cư xử vô tình như vậy. Nếu cha mà biết chắc chắn sẽ rất giận đấy.”
“ Cha chẳng qua là vì quá yêu mẫu thân của nó nên đối với nó mới có mặc cảm tội lỗi. Đệ đã nói với huynh rồi. Phế nhân thì chẳng thể sống được ở cái thế giới này đâu. Nhất là với Phủ tướng quân của chúng ta càng không cần thứ rác rưởi đó. Cũng may là nó đã tuyên bố rời bỏ gia tộc nếu không chẳng phải Phủ chúng ta lại phải tiếp tục chịu ô nhục vì sự tồn tại của nó sao?”
“ Khốn nạn. Sao ta lại có một tên đệ đệ khốn nạn như đệ chứ? Đệ nói Tiểu Phàm là phế vật. Vậy nếu ta nói không phải như thế, thằng bé là một thiên tài thì sao?”
Khinh Dương lập tức cười phá lên: “ Thôi đi huynh trưởng. Thiên tài chỉ là trước kia mà thôi. Từ sau khi mất tu vi, nó đã là phế vật rồi.”
“ Tiểu Phàm đã được trị khỏi, đã có thể bắt đầu tu luyện lại. Tiểu Phàm chỉ mới bắt đầu tu luyện được mấy tháng nay mà giờ đã là Tứ Tinh rồi. Đệ còn dám nói thằng bé là phế vật? Vậy kẻ mãi ba năm mới lên được một cấp như đệ tính là gì?”
Khinh Dương trợn mắt, đứng bật dậy.
“ Huynh... huynh nói dối. Sao có thể... Nó được chữa khỏi rồi? Tu luyện được rồi?”
“ Không tin nổi phải không? Nhưng đó là sự thật. Chính Diệp Thanh Vân đã cho ta biết chuyện đó đấy. Nhị đệ, bây giờ đệ còn có thể nói gì?”
Khinh Dương bày ra bộ mặt khó tin. Hắn rất khó chịu và tức giận. Từ nhỏ hắn đã luôn ganh tị với Thiên Phàm vì sự tài năng của nó. Hắn có nỗ lực luyện tập đến thế nào cũng không thể bằng. Thiên Phàm mất đi tu vi, hắn trở thành niềm hi vọng lớn nhất của Phủ tướng quân, là đại tướng quân tương lai thay thế cho cha. Vậy mà... sao tên đó lại được chữa trị khỏi rồi chứ? Tốc độ tu luyện nhanh đến đáng kinh ngạc. Cứ theo đà như vậy thì chẳng phải mấy chốc Thiên Phàm sẽ còn mạnh hơn cả hắn hay sao? Đột nhiên hắn cảm thấy thật may mắn. May là Thiên Phàm đã tuyên bố rời khỏi Hà gia. Từ nay trong gia phả của Hà gia sẽ không có tên Hà Thiên Phàm. Chủ nhân của Hà gia sẽ chính là hắn.
Nhất Vũ quan sát Khinh Dương từ nãy giờ, không khó để nhận ra tâm tư đen tối của y. Nhất Vũ không nói gì. Bản thân hắn cũng thấy Thiên Phàm không nên ở lại căn nhà này. Đây không phải là nơi an toàn cho nó.
“ Ta thật xấu hổ vì có một đệ đệ xấu xa, ích kỷ như ngươi. Từ nay cũng đừng gọi ta là huynh trưởng nữa. Ta không muốn có đệ đệ như vậy.”
“ Tùy huynh. Dù sao chỗ của huynh cũng không phải ở đây. Về với cô công chúa của huynh đi.”
Nhất Vũ hừ lạnh, hất tay áo bỏ đi.
--------
Thiên Phàm và Từ Minh đến Phong Quốc và sống như một cư dân bình thường của Phong Quốc. Từ Minh mở một y quán để kiếm tiền, còn Thiên Phàm dự định mở một trà lâu. Ban đầu Phương Vân Hi đề nghị cả hai ở trong phủ của mình với tư cách là khách khanh nhưng hai người từ chối. Họ không muốn dựa vào Phương Vân Hi quá nhiều, hơn nữa họ thích thoải mái, tự do như vậy hơn. Tiệm vải của Thiên Phàm ở Hoả Quốc vẫn được người của Phương Vân Hi giúp liên hệ và quản lý từ xa. Tiền thu nhập của tiệm vẫn luôn được chuyển đến cho Thiên Phàm bằng nhiều cách. Thiên Phàm định dùng số tiền đó để thử kinh doanh trà lâu. Hắn khá có khiếu nấu ăn nên rất muốn thể hiện.
“ Để ta rót vốn đầu tư cũng không được sao?” Phương Vân Hi bày ra bộ mặt làm nũng khiến Thiên Phàm buồn cười. Ai lại đi năn nỉ người khác cho mình đầu tư bao giờ.
“ Không được. Ta đã làm phiền huynh như vậy là quá nhiều rồi. Hơn nữa, ta có tiền mà. Ta có thể tự lo được. Khi nào cần ta nhất định sẽ tìm huynh. Lúc đó huynh không được từ chối ta đâu đó.”
Phương Vân Hi ngay lập tức nắm lấy bàn tay Thiên Phàm, tươi cười nói: “ Dĩ nhiên. Chỉ cần là việc của đệ, ta nhất định sẽ không nề hà.”
Thiên Phàm đỏ mặt, vội vàng rút tay ra. Hắn đứng dậy, tìm cách lảng đi: “ Ta phải tranh thủ tu luyện đây. Nếu không có việc gì nữa thì huynh mau chóng trở về đi. Ta biết huynh rất nhiều việc.”
Phương Vân Hi không khỏi hụt hẫng, nét mặt buồn thấy rõ. Cứ mỗi lần hai người gần nhau một chút, Thiên Phàm lại cố tình đẩy ra. Rõ ràng Thiên Phàm nhận ra tình cảm của hắn nhưng luôn né tránh. Hắn không hiểu. Thiên Phàm đã bị Diệp Thanh Vân phản bội như vậy rồi, tại sao không tiếp nhận hắn? Lẽ nào... lẽ nào đệ ấy sợ hắn cũng sẽ giống như Diệp Thanh Vân sao?
“ Đệ tại sao cứ luôn né tránh ta?”
Thiên Phàm khựng lại. Nhưng không dám nhìn Phương Vân Hi. Hắn không biết phải nói gì với y. Trong thời gian một tháng ở đây, Phương Vân Hi đối xử với hắn rất tốt, thường chăm sóc hắn, cũng không ít lần bóng gió ngỏ ý muốn phát triển quan hệ. Hắn biết nhưng hắn không dám đáp lại. Không phải hắn không tin Phương Vân Hi. Huynh ấy không giống Diệp Thanh Vân. Huynh ấy rất đơn thuần, rất dịu dàng, bao nhiêu suy nghĩ bộc lộ hết cả ra mặt. Nhưng... hắn cũng biết huynh ấy là thái tử. Thời phong kiến không giống hiện đại. Đoạn tụ vốn không được chấp nhận, nói chỉ lại là người trong hoàng cung thì chuyện này chắc chắn càng bị phản đối. Hắn không muốn gây phiền phức cho Phương Vân Hi, nhưng lại sợ huynh ấy đau lòng mà không dám nói thẳng. Giờ huynh ấy hỏi thế này hắn càng không biết phải trả lời thế nào. Thành ra chỉ im lặng như thế.
Đột ngột Phương Vân Hi tiến tới ôm chầm lấy Thiên Phàm từ sau lưng. Thiên Phàm cự lại nhưng không được. Hắn bị ôm quá chặt. Hơn nữa, hắn cảm nhận được tâm trạng buồn bã của Phương Vân Hi, không nỡ cự tuyệt quá dứt khoát.
“ Đừng nói gì cả. Ta rất sợ nghe câu trả lời của đệ. Ta biết đệ mới rời bỏ Diệp Thanh Vân chưa lâu. Ta sẽ không ép đệ. Nhưng ta cũng mong đệ đừng né tránh ta. Được không? Xin đệ đó.”
Thiên Phàm không nói gì cả. Phương Vân Hi xem nó như một sự đồng ý. Hai người cứ giữ tư thế đó một lúc lâu. Từ Minh đi vào trong nhà, tình cờ nhìn thấy cảnh này, vội vàng nấp bên ngoài. Trong lòng hắn vừa khó chịu lại vừa tức giận. Suốt một tháng qua, hắn luôn kề cận bên cạnh Thiên Phàm, luôn chăm sóc và trò chuyện cùng y, nhưng Thiên Phàm trước sau vẫn chỉ luôn đối với hắn như huynh đệ, chưa từng cho hắn một cơ hội để tiến sâu hơn. Vậy mà... tại sao khi Phương Vân Hi ôm, Thiên Phàm lại để mặc thế kia? Hắn đây còn chưa một lần được làm thế. Giữa hắn và Phương Vân Hi có gì khác nhau chứ? Luận về tu vi hắn không bằng, nhưng luận nhan sắc hắn chỉ có hơn chứ không có kém. Chưa kể còn một thân y thuật đầy mình. Vậy cớ sao... cớ sao lại chọn y chứ không phải hắn?