Ngô Minh trợn lên hai con mắt nhìn giận dữ, lời nói hùng hổ doạ người. Thẳng thừng răn dạy tiểu thái giám sợ đến thối lui, thậm chí suýt nữa theo bản năng tự vả miệng.
Tình cảnh như thế, khiến cho tất cả mọi người nhìn đến ngẩn ngơ.
Nha đầu này khí thế thật là mạnh! Thái giám Mặc quản sự trong lòng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Hắn ở trong cung hầu hạ nhiều năm, gặp qua vô số phi tần.
Nhưng khí thế mạnh mẽ như vậy, thuận miệng nói lại rất có lý, rồi ngữ điệu lại làm người ta kinh hãi, đây tuyệt đối là tư thái của đại nhân vật mà mình ở trong cung cũng ít thấy!
Nếu nói về người có tư thái tương tự như vậy, chỉ có một vị quý phi của Tề vương, vị kia đã ở mấy năm trước tạ thế Ý quý phi trên người nàng mới có thể nhìn thấy!
Tư thái của vị thiếu nữ này vừa nãy, quả thực có thể nói như vầy: Khác nào phượng nghi!
Đứng bên trên bách điểu, phượng hoàng ngạo nghễ giương cánh!
Mặc quản sự kinh nghiệm lâu năm lõi đời, không còn dám coi khinh cái nữ hài nhi chừng mười mấy tuổi này.
Bên cạnh hắn tiểu thái giám đột nhiên dừng lui lại, nuốt nước miếng một cái đè nén lo sợ, giọng the thé nói: “Ngươi dựa vào cái gì đe dọa ta như vậy? Ta lúc nào lại đến phiên ngươi giáo huấn?”
Những thái giám này bình thường khi xuất cung, mọi người tuy rằng trong lòng khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn là tương đối cung kính. Hiện giờ bị nha đầu này quát mắng, rất nhanh sẽ trở nên khúm núm.
Ngô Minh mắt lạnh nhìn hắn, hừ một tiếng vừa muốn nói nữa.
Lúc này, Mục Thanh Nhã đã đi giầy, từ trong xe ngựa thoáng đi cà nhắc đi ra, đứng ở bên cạnh người Ngô Minh, nhẹ nhàng kéo nàng một cái.
Trật khớp mắt cá chân không giống với các loại trọng thương như gãy xương, vốn không tính là quá nghiêm trọng.
Hơn nữa chô mắt cá nàng bị tụ huyết, ở sau khi Ngô Minh nắn lại sau lại lấy diệu thủ xoa bóp. Tình huống tụ huyết được khống chế, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ máu ứ đọng, chỉ cần một hai ngày liền có thể khỏi hành động cũng không còn bị cản trở.
Ngô Minh thấy nàng xuống xe ngựa, quở trách nói: “Ngươi cẩn thận ở trên xe nghỉ ngơi a, những tên hề này để ta đến xử lý.”
Mục Thanh Nhã nhưng liền vội vàng lắc đầu, dùng tay ngữ nhắc nhở nói: “Không nên quá đáng mà đắc tội những người này.”
Ngô Minh nhìn thương thế Mục Thanh Nhã hơi kiễng một cái chân. Trong lòng nhưng lại liên tiếp bốc lên hỏa khí.
Nếu là tai nạn bất ngờ, đem người hất ngã còn nói được. Nhưng hiện tại rõ ràng là có người âm thầm ra tay, lại nhất thời không kịp tra ra đây, liền lại có hai tên thái giám mang theo một đám người tới bắt mình.
Đây chính là đến bặt nạt, bọn họ không nói lời xin lỗi với Mục Thanh Nhã, còn muốn trả đũa?
Ngô Minh kiên quyết lắc đầu. Không để ý tới Mục Thanh Nhã khuyên bảo.
“Hừ ——!” Thanh âm sắc bén của tiểu thái giám cố gắng phô trương thanh thế, sau đó lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không sao?”
“Tề đô tiểu thái giám thôi!” Ngô Minh xì một tiếng hé miệng cười trộm, dáng dấp yên nhiên khiến những thanh niên trẻ xung quanh trong lòng nhẹ nhàng rung động.
“Ngươi, ngươi… Được, coi như ta chỉ là cái Tề đô tiểu thái giám…” Tiểu thái giám bị nghẹn một thoáng, nhưng không thể nào cãi lại, chỉ có thể oán hận lớn tiếng hỏi: “Nhưng ngươi lại tính là thứ gì?”
“Ta là cô nãi nãi của nhà ngươi nha! Nếu là luận gì đó, cô nãi nãi nhà ngươi có tính hay không?” Ngô Minh hai mắt khẽ đảo, lông mi thật dài giống như muốn đâm đến bầu trời.
Còn có hỏi thân phận người khác ngu như vậy? Có cái tiện nghi này vì sao không chiếm? Hơn nữa sẽ không bị xưng hô linh tinh gì đó mà rơi vào tình thế lưỡng nan, ngươi thử nói cô nãi nãi ngươi không tính là thứ gì đi?
“Ngươi nói ngươi là cô nãi nãi của ai?” Tiểu thái giám quả thực không thể tin được.
“Ai hỏi tựa là cô nãi nãi người đó.” Ngô Minh tiếp tục ngửa mặt lên trả lời.
Tiểu thái giám trố mắt nói: “Ngươi dám trèo cao chiếm phận đại bối của ta?!”
Khuôn mặt nhỏ của Ngô Minh lắc một cái: “Ta để ngươi hô một tiếng cô nãi nãi. Cái này đều là đã cất nhắc ngươi rồi!”
Tiểu thái giám lại bị nghẹn nghẹn, từ đó tới giờ chưa từng gặp qua nha đầu nào dám trắng trợn chiếm tiện nghi ngoài miệng như vậy.
Cái này tiểu thái giám thường ngày đi ra làm mưa làm gió, nhưng dù sao làm nô tài lâu ở trong cung, gặp gỡ kẻ khó ăn dễ dàng khiến trong lòng nổi lên sự sợ hãi đối với chủ nhân, vội vã tiến đến bên người Mặc quản sự cáo trạng nói: “Cha nuôi, nàng dám trèo cao làm trưởng bối của ta, nói là cô nãi nãi ta. Cái này cũng là chiếm tiện nghi ngài a!”
Chuyện thái giám trong cung bái nhận cha nuôi rất là thông thường.
Cái tiểu thái giám tuỳ tùng này ở trong cung nhận Mặc quản sự làm cha nuôi, tuy rằng mới kêu được mấy ngày còn không quá thuận miệng. Nhưng giờ khắc này nhưng lại ra tương đối trôi chảy.
Mặc quản sự đem khăn tay kề sát ở trên cổ mình, đối với việc con nuôi cáo trạng cũng không nói lời nào.
Chuyện gì xảy ra? Nha đầu này làm sao lại dám chống đối người trong cung như thế?
Nếu là tiểu cô nương bình thường. Làm sao có khả năng có lá gan lớn như vậy?
Hắn đem người ở bên cạnh Ngô Minh từng cái từng cái nhìn qua một lượt, muốn tìm ra chút dấu vết đến xác nhận thân phận thực sự của đối phương.
Đáng tiếc tối hôm qua lúc Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương ở khách sạn nghỉ ngơi, đã đổi mất bộ quần áo có tiêu chí Trượng Kiếm Tông, cũng là nhất thời không nhìn ra nội tình.
Sau khi hầu như không có thu hoạch, hắn đưa mắt một lần nữa nhìn về Ngô Minh, ở trên người nàng đánh giá.
Ánh mắt hắn lúc này đã không còn lẫn nửa điểm tâm ý khinh nhờn hèn mọn, mà là chỉ nghĩ thông qua cử chỉ và trang phục để phán đoán xuất thân vị thiếu nữ này.
Tôn Môn Đốc ở bên sớm đánh giá qua, giống Mặc quản sự ban đầu mà không cảm thấy đám người Ngô Minh không có vẻ gì là có quyền thế.
Giờ khắc này hắn thấy Mặc quản sự không lên tiếng, cảm thấy nên lên tiếng đầu tiên lấy đó mà kiếm lời mặt mũi, liền tiến lên một bước quát: “Ngươi nha đầu này. Loạn xưng chính mình là cô nãi nãi vị công công này, có biết chính là tội lỗi lớn không?”
“Ồ? Chúng ta ở đây cãi nhau, lại làm phiền ngài vị đại nhân này đến quản? Xin hỏi ngài là quan phụ mẫu nơi đây sao? Coi như là quan phụ mẫu, loại chuyện cãi nhau tự xưng cô nãi nãi này cũng không đến nỗi phải hỏi tội chứ?”
Ngô Minh nhưng là đến từ xã hội quan niệm người người bình đẳng, đối với loại chuyện này phi thường tức giận.
Tôn Môn Đốc nói lý lẽ không bằng, liền lớn tiếng chấn áp: “Ta chính là Môn Đốc cửa nam! Tề đô cửa thành sắp đóng, ngươi nhưng ở đây ồn ào! Đợi ta bắt giữ cái dân nữ ồn ào này!”
Vị Môn Đốc này, không chút khách khí bày ra thái độ thiên vị.
Binh vệ cửa nam dưới tay hắn cũng cùng phát một tiếng hô hào.
“Ngươi dám?!” Ngô Minh trừng hai mắt: “Ban ngày ban mặt, không có nửa điểm bằng chứng xác thực, các ngươi liền dám loạn bắt người? Nhìn xem quần áo trên người ta bị Mặc quản sự đụng phải tán loạn như vậy, chẳng lẽ là phải đem nguyên cáo đánh thành bị cáo, vọng tưởng đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi hay sao?!”
Sau lưng ta có Trượng Kiếm Tông, còn có đám người Bạch trưởng lão làm chỗ dựa. Các ngươi muốn bắt người, làm sao có dễ dàng như vậy?
Chương Gia Tam Thử mọi người lập tức cùng kêu lên trợ uy: “Tề đô cửa nam sao lại vô lý bắt người?”
“Muốn bắt người cũng là tuần bổ nha môn bắt người, khi nào đến phiên Môn Đốc?”
“Vụ án này không có nửa điểm căn cứ chính xác, làm sao liền muốn ban ngày ban mặt trắng trợn cướp đoạt dân nữ nhà đàng hoàng sao?”
Một đám hai mươi mấy người cùng kêu lên khí thế áp đảo, quân sĩ cửa thành cùng binh sĩ Môn Đốc đều có chút do dự.
Dù sao ở dưới sự trị vì anh minh của lão Tề vương, Tề quốc pháp kỷ nghiêm minh, không cho phép chuyện binh sĩ quá đáng ức hiếp bách tính.
Trước mắt vừa không có cái chứng cứ gì thiết thực. Những binh sĩ này trong lòng hiển nhiên không chắc chắn.
Môn Đốc không thể thua khí thế! Tôn Môn Đốc trong lòng quýnh lên, trợn mắt hướng về chung quanh quét qua, hét lớn một tiếng: “Các ngươi lẽ nào lớn mật như thế, dám ở Tề đô cửa nam lỗ mãng?!”
Môn đốc phía sau chừng mười cái cửa nam binh vệ nghe đến lão đại phát hỏa, vội vã đồng thời rút ra binh khí ở tay.
Lần này, đám người Lý đầu lĩnh cùng Ngô Minh đồng hành. Ngay đến Chương Gia Ta Thử, dù cho là năm sao huyền khí cao thủ Khiêm Quân Tử cũng phải vì đó nhụt chí.
Những người theo Tiêu Nữ đến này đa số là xuất thân võ quán, bình thường tiếp chút nhiệm vụ. Tuy rằng không thuộc về đạo tặc, nhưng cũng là dính đến hắc đạo. Nếu là cùng quan nha xung đột sản sinh mâu thuẫn gì, chỉ sợ còn muốn liên lụy võ quán.
Hơn nữa binh vệ cửa nam nhưng là so với đám quân tốt thủ thành cao trên một cấp bậc, đặc biệt còn có vị Môn Đốc này ở đây.
Tuy rằng cao thủ năm sao lén lút có thể ung dung thu thập cái Môn Đốc này, nhưng hắn tượng trưng chính là quyền thế Tề đô, đều không phải một đám vũ phu có thể đối kháng.
Bởi vậy, một đám người của Môn Đốc rút binh khí. Bọn họ cũng không dám rút binh khí ra đối kháng.
Vừa nhìn đối diện những người này không dám đối cứng, Tôn Môn Đốc dũng khí đại thịnh, cầm đao ở tay chỉ qua từng cái từng cái một: “Các ngươi cái đám loạn dân này, nếu là còn dám ồn ào, lão tử vung đao qua từng người một, cẩn thận đầu người lăn loạn!”
Khiêm Quân Tử mọi người âm thầm cắn răng, nhưng không tiện cùng mệnh quan triều đình xung đột.
Tông Trí Liên tiến lên trước một bước, chắp tay nói: “Vị quan gia này. Chúng ta cũng là muốn vào thành làm việc, thời gian không còn sớm. Mong rằng có cái dàn xếp…”
Hắn lúc này tiến lên, nghĩ muốn đưa ra lệnh bài đệ tử ngoại môn, lại mượn cơ hội cho chút hối lộ.
“Phi! Đừng hòng dùng chiêu bài này!” Tôn Môn Đốc thấy đè ép được bọn họ một đầu, lập tức trèo lên đầu lên cổ điểm chỉ Ngô Minh kêu lên: “Cái nha đầu thủ phạm này của các ngươi, còn không theo chúng ta đi?”
Điệu bộ này của hắn, nói rõ là phải giúp giám sát sự cướp người.
Tông Trí Liên âm thầm cắn răng. Thoáng nhìn Hỗ Vân Thương bên cạnh tay đã đè vỏ đao.
Lẽ nào là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu? Nhưng Tiêu Nhược Dao há có thể để người ta đoạt đi? Tuyệt đối không cho phép!
Thực sự không được, liền muốn dùng Trượng Kiếm Tông cùng thân phận nhị công tử nước Tấn của mình ép người.
Tuy rằng nhị công tử nước Tấn thuộc về thân phận con thứ, không có địa vị chính thức, nhưng luôn có thể khiến bọn họ có kiêng dè.
Nhưng vào lúc này. Xa xa lại có một chiếc xe ngựa chạy tới.
Xe ngựa này có buồng xe màu xanh, bề ngoài không hề bắt mắt chút nào. Nhưng hai con ngựa đen to lớn đặc biệt loá mắt, một bộ lông đen giống nhau, toàn thân không thấy được nửa điểm hỗn tạp.
Tốc độ xe ngựa tuy nhanh, nhưng người có ánh mắt sắc bén lại có thể nhìn đến rõ ràng: Hai cái con ngựa ô này ngay đến hà hơi thở dốc cũng không thấy kịch liệt, hiển nhiên tuấn mã phi phàm.
Ngựa bậc này lại dùng để kéo xe, người tinh tường liền biết người trên xe là đại phú đại quý.
Mặc quản sự chính đang bưng cái trán đột nhiên nhìn thấy chiếc xe ngựa này, trong chốc lát trợn tròn cặp mắt, đột nhiên kêu lên: “Tôn Môn Đốc! Mau đưa tàn xe dời đi! Bảo các huynh đệ của ngươi đem tàn xe dời đi a! Đừng để ngăn trở đường đi của cái xe kia!”
Mọi người lập tức nghe ra điểm không đúng.
Mặc quản sự cũng không kịp nhớ tới bưng cái trán, bỏ rơi khăn tay lau chùi, chính mình chay như bay đến bên chồng tàn xe, tự mình động thủ tháo dỡ nỗ lực dời đi.
Tôn Môn Đốc thấy thế, nhất thời rõ ràng cái xe đang chạy đến này không phải người bình thường, vội vã kêu gọi thủ hạ cùng di chuyển.
Một đoàn quân tốt thủ thành cùng Môn Đốc binh vệ không lo được đám người Ngô Minh, luống cuống tay chân bắt đầu chuyển tàn xe qua bên, lôi kéo ngựa ngã trên mặt đất.
Tôn Môn Đốc tranh thủ hỏi Mặc quản sự: “Xe ngựa của người phương nào a? Đại nhân làm sao lại kinh hoảng như vậy?”
“Đó là cha nuôi ta! Xe trượng của cha nuôi ta a! Ai nghĩ đến ngày hôm nay hắn lại trở về rồi! Nhất định là có chuyện gì gấp!” Mặc quản sự đầu đầy mồ hôi.
Cha nuôi Mặc quản sự? Trời ạ! Tôn Môn Đốc lập tức biết người trên xe ngựa là ai rồi.
Lại là đại thái giám tổng quản Tề vương cung!
Mặc Thế Nhân, Mặc đại công công!