Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 216: Nếu không phải như vậy, lão đầu, ta liền muốn giết ngươi


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tảo ất nữ lưu —— mãnh hổ lạc địa thức (*cúi chào kiểu kỹ nữ geisha)

Ngô Minh phát hiện mê dược vô hiệu, dưới sự bức bách bất đắc dĩ sử dụng mãnh hổ lạc địa thức.

Cái gì gọi là mãnh hổ lạc địa thức?

Tựa là mô phỏng theo tư thế thống khổ của con cọp lúc từ vách cheo leo đi xuống.

Đây là cách nói hoa mỹ, trên thực tế tựa là…

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…

Chuyên môn dùng để xin lỗi, chiêu số thỉnh cầu tha thứ.

Ngô Minh còn kém không nói ra lời nói như vậy, nhưng đối với ông lão che mặt tỏ ra hết sức rõ ràng mình đã biết sai rồi.

Nhiều năm trước Ngô Minh xem qua một quyển gọi là ( 1/2 Ranma) truyện tranh, trong đó có chiêu số này vào thời khắc hiện tại liền dùng được.

Đáng tiếc, tông chủ vẫn là không mắc bẫy!

Tông chủ nhìn dáng vẻ nàng đáng thương chậm rãi quỳ phủ phục xuống, trong lòng hơi khó chịu.

Nhưng rất nhanh, hắn lại không ngừng âm thầm giới cáo chính mình, tuyệt đối đừng bị nàng lừa.

Hỗ Vân Thương mọi người muốn tới an ủi Ngô Minh, nhưng đáng tiếc thân thể vô lực vẫn chưa hết.

Mục Thanh Nhã cũng là chịu bị ném, xa xa mà nằm trên đất không cách nào cử động.

Huyền khí tông chủ trong nháy mắt xung kích thân thể của nàng, tuy rằng so với tình huống tứ chi mất cảm giác có nhẹ hơn, nhưng nhất thời cũng không lên nổi.

Bất quá trong mắt Mục Thanh Nhã đã ngấn lệ lấp lóe, tuy rằng biết rõ tình huống của Ngô Minh có thể chỉ là tạm thời, có thể cứu, nhưng vẫn là từng trận thương tâm.

Nàng là thương tâm cho hai chân Ngô Minh.

Ở đây không có ai hiểu rõ hơn nỗi thống khổ khi thân thể thiếu hụt khó chịu như thế bằng nàng.

Khi người khác có thể dễ dàng làm được, chỉ có mình nhưng vì thân thể khiếm khuyết mà không làm được, loại thống khổ gần dao găm vào tim này chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Ông lão che mặt nhìn Ngô Minh, giọng nói kiêu căng vang lên: “Ngươi là ý thức được mình đã sai rồi sao?”

“Từ thời điểm mới vừa bị ngươi đánh bại, ta liền biết sai rồi.” Ngô Minh bởi vì chân mất khống chế, ngã xuống đất, mặt hướng lên một bộ thương tâm gần chết, một dáng vẻ nếu biết vậy thì chẳng làm.

Làm lại! Tảo ất nữ lưu —— oa yết tử thức! (*kiểu ếch nằm hai tay vòng ra trước ôm lấy đầu thân)

Lặng lẽ, ông lão vẫn không có phản ứng nàng.

Lại không có tác dụng? Ngô Minh trong lòng thầm kêu tảo ất nữ lưu ngũ cầm hí Làm sao có thể mất linh?

Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, Ngô Minh một lần nữa miễn cưỡng chống lên nửa người trên, nhẫn nhịn vai đau đớn, thoáng cúi đầu.

Hai lọn tóc bên thái dương buông xuống. Che khuất đi hơn nửa mặt nàng rồi, khiến cho người ta không nhìn thấy nàng là có nét mặt gì.

Nửa ngày, nàng tựa hồ đang nhìn hai chân của chính mình, cũng không nói một câu.

Nha đầu này, sẽ không phải đang khóc chứ? Nhìn nàng co quắp ngồi dưới đất một lát không lên tiếng, ông lão che mặt trong lòng không khỏi chột dạ, chỉ lo sẽ nghe được âm thanh nức nở.

Chính mình ra tay xác thực nặng. Mặc dù chỉ tiếc mài sắt không nên kim. Mang ý đồ giáo huấn là chính. Nhưng tình huống khiến tiểu cô nương khóc lên như thế, vẫn là sẽ khiến trong lòng hắn không thoải mái.

Ngô Minh ở nền trên đất, hai tay đỡ lấy gạch đá xanh hai bên, cúi thấp đầu thật lâu mới nói: “Ta không có cái gì tốt để nói, đôi chân này coi như bị tiền bối ngươi đánh què rồi, cũng là vì mình chọc giận cường giả không đắc tội được. Nhưng. Ta liền cả gan hướng về ngài xin một thỉnh cầu…”

Coi như ngươi còn biết điều, ông lão che mặt hơi hừ một tiếng, tùy ý hỏi: “Ngươi muốn thỉnh cầu cái gì? Thừa nhận sai rồi, liền muốn để ta thu hồi huyền khí? Nghĩ hay thật.”

“Không, không phải muốn thỉnh cầu cái này. Cẩn thận nghĩ đến, ta làm việc quái đản tùy hứng, chịu đến giáo huấn như vậy là đúng.” Thanh âm của thiếu nữ dưới ánh trăng đêm đặc biệt trong trẻo rõ ràng.

Gió đêm phất động sợi tóc buông xuống của nàng. Một loại phất phơ lay động sợi tóc tán loạn, mang theo một điểm chật vật.

Nàng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là yếu ớt nói rằng: “Nhưng ngươi trừng phạt ta một người là được, không muốn liên lụy đến đội hữu ta. Bọn họ có thể chưa từng có đắc tội ngươi. Bây giờ ta chịu trừng phạt, liền xin ngươi thu hồi huyền khí tiềm ẩn đã rót vào bên trong bọn hắn.”

Ông lão che mặt nghe xong lời này cũng là sững sờ.

Tông chủ không nghĩ tới, ở trong thời gian mới vừa phát hiện hai chân mình bại liệt không ngoài nửa chén trà nhỏ, nàng còn có tâm tư đi lo cho đội hữu? Hơn nữa lấy chính mình bị phạt làm lời dẫn, thỉnh cầu giải trừ nguy cơ cho đồng bọn.

Cái này khiến tông chủ có chút hồi ức chuyện cũ tổ đội khi còn trẻ.

“Ngươi không cần lo chúng ta a!” Hỗ Vân Thương một bên oán giận nói.

Tông Trí Liên thở dài: “Nha đầu này. Cũng thật là phiền ngươi còn lo lắng cho chúng ta.”

Tuy rằng bình thường luôn không coi đội trưởng ta đây ra gì, muốn đánh liền đánh muốn đạp liền đạp. Chỉ là không nghĩ tới nàng ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, còn có năng lực nhớ tới đội hữu.

Mục Thanh Nhã ở phía xa con mắt đỏ lên, muốn từ dưới đất bò dậy đến nhưng vô lực.

“Ngươi nha đầu này, cuối cùng cũng coi như là có lương tâm. Nếu coi là thật có thể biết tốt xấu, ngược lại không uổng ta một phen khổ tâm.” Ông lão che mặt ngang nhiên nói: “Liền muốn nói thực với ngươi, lão phu vừa nãy vẫn chưa gieo xuống huyền khí gì đối với ba tên đồng bọn của ngươi. Vẻn vẹn là hù dọa ngươi. Vì lẽ đó, ngươi cũng không cần vì bọn họ lo lắng.”

“… Vậy thì tốt. Đã như vậy, ta liền yên tâm.” Ngô Minh ngẩng đầu lên, liếc nhìn con mắt của ông lão che mặt. Chậm rãi gật đầu.

Mục Thanh Nhã mọi người cũng không có thật sự bị chôn vào bom hẹn giờ huyền khí là tốt rồi, Ngô Minh trong lòng hơi thanh thản.

Tông Trí Liên mọi người nghe xong, tuy rằng buông xuống một ít lo lắng, nhưng vẫn là càng quan tâm thương thế hai chân Ngô Minh nay đã tàn phế.

Không nghĩ Ngô Minh lại nói: “May mà tiền bối cũng không có thật sự đối với đội hữu ta hạ độc thủ, nếu không phải như vậy, ta liền muốn giết ngươi!”

“Cái gì?!” Ông lão che mặt kinh ngạc.

Mọi người cũng kinh hãi.

“Ngàn vạn lần không nên, ngươi không nên lấy đội hữu đến cưỡng bức ta.” Ngô Minh vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là ngữ khí trịnh trọng nói: “Nếu như huyền khí quán nhậm là sự thật, trừ phi cũng đem ta lập tức giết chết, bằng không sẽ có một ngày ta giết ngươi để trả mối thù làm nhục ngày hôm nay.”

Ông lão che mặt ngẩn ra: “Ngươi có năng lực giết lão phu?”

Ngô Minh cúi đầu nói: “Giờ khắc này võ kỹ không bằng ngươi, tương lai nhưng chắc chắn có thể giết ngươi. Ngươi tuổi đã lớn, ta tuy rằng hai chân tàn phế, nhưng tâm trí không tổn hại. Sự học vô bờ, chắc chắn sẽ một ngày có thể vượt qua ngươi.”

Thiếu nữ tiếng nói đinh đương êm tai, ở trong màn đêm nhưng lộ ra một luồng tâm ý kiên quyết.

Ông lão che mặt cũng lắng nghe không nói xen vào.

May là có khăn che mặt che lấp, bằng không mọi người sớm nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt.

Đồng thời, hắn cũng ở trong lòng cân nhắc, câu nói như thế này thật giống như nghe được ở nơi nào vậy nhỉ?

Tông chủ nhất thời không có nhớ lại, vừa nãy cực kỳ giống tình cảnh bên trong Thiên Long Bát Bộ, khi Vương Ngữ Yên ở trong kho gạo là bảo đảm tính mạng cho Đoàn Dự, mà uy hiếp Mộ Dung Phục hóa thân võ sĩ Tây Hạ.

Ong lão nghe không nói một lời, Ngô Minh cúi đầu lại nói: “Chính là lùi 10 ngàn bộ lại giảng. Chịu đựng đến thời điểm ngươi đèn cạn dầu, nắm một cái cây trâm cũng có năng lực đâm chết ngươi rồi. Như vậy, cũng coi như đại thù của ta được báo, đại hận được giải.”

Ông lão che mặt phẫn nộ mà chuyển sang cười: “Ha ha, ngươi dám nói như thế, liền không sợ lão phu hiện tại động thủ đưa ba vị đội hữu của người từng cái giết chết?!”

Ngô Minh tự tin nói: “Tiền bối hạ thủ lưu tình, ta đều nhìn ở trong mắt, biết ngươi tất nhiên cùng tông môn giao tình không cạn. Hơn nữa vừa mới đối với ta giáo huấn, đa phần chỉ là đơn thuần hướng dẫn. Vì lẽ đó ta biết tiền bối tất nhiên sẽ không tức giận giết người.”

Nha đầu này còn quả thật là có can đảm a. Ông lão che mặt hừ một tiếng.

Nhưng ít ra, thái độ Ngô Minh nhận sai sẽ không làm hắn hoài nghi.

Trượng Kiếm Tông phân đà mọi người ở bên cạnh thân thể vẫn cứng ngắc mất cảm giác chỉ có thể quan sát, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm khen hay.

Ngô Minh nói mấy câu như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh rất có khí phách.

Mặc dù đối với ông lão nhận sai trước, nhưng ngạo khí tuyên bố sau này dám giết hắn, có thể nói không vứt mặt mũi tông môn chút nào.

“Thấy ngươi nhớ tới giáo huấn hôm nay, ngày sau hiểu được tốt xấu.” Ông lão che mặt cũng không nói thêm nữa. Xoay người liền rời đi.

Oa! Ngươi đừng nói đi là đi a! Ngô Minh trong lòng kêu to.

Ta hí kịch chưa diễn hoàn tất, còn chưa có đem ngươi làm cho cảm động, làm sao lừa ngươi giải huyền khí trên đùi ta ra a?!

Một bên Lôi cung phụng nhưng vội vã lại đây, liền ôm quyền nói: “Tại hạ cả gan, mời ngài giải huyền khí cầm cố trên chân vị cô nương này.”

Hắn mới vừa rồi bị đánh cho huyền khí cuộn trào, giờ khắc này rốt cuộc cũng đã dẹp yên.

Chuyện đã xảy sớm đã thu vào trong mắt. Lôi cung phụng lúc này vội bước lên lần thứ hai khuyên bảo.

“Cả gan? Hừ, là thật to gan.” Ông lão che mặt hừ một tiếng.

Lôi cung phụng thái độ cung kính, nhưng khẩu khí nhưng kiên quyết: “Thứ lỗi, thật là nằm trong chức trách tại hạ. Thân là Tề đô thành vệ cung phụng, chính mình ở đây nhưng lại tùy ý để kẻ hại người rời đi, tuyệt đối không thể.”

Trượng Kiếm tông Môn cùng Tề quốc cùng một nhịp thở, hắn làm Tề đô cung phụng. Nếu là để ông lão che mặt này tùy ý rời đi, mà ngồi yên không ngăn cản, tuyệt đối muốn chịu trách phạt nặng.

“Vậy ngươi liền tới thử một lần!” Ông lão che mặt cũng không nói nhiều, thả người liền hướng về ngoài sân nhảy ra.

“Các hạ dừng chân!” Lôi cung phụng nhắm mắt đuổi theo.

Hắn thà rằng chính mình bị thương, cũng phải làm ra hành động.

Oành một thanh âm vang lên, ông lão che mặt xoay người lại cùng hắn đụng vào một quyền.

Lôi cung phụng rên lên một tiếng, cả người cũng bị kích mà bay trở về. Oành rơi vào trên nền mặt đá, rơi xuống không dậy nổi.

Hắn dĩ nhiên chỉ vẻn vẹn đối một quyền. Liền bị huyền khí đối phương đánh bất tỉnh.

Ông lão che mặt nhảy lên, thân hình cũng không gặp bao nhiêu lực cản, bồng bềnh rơi vào đầu tường.

“A?” Một cái thanh âm thiếu nữ kinh sợ vừa ở lúc này lanh lảnh vang lên.

Một tiểu nha đầu mới vừa leo lên đầu tường, chưa kịp coi trộm, liền ngay ở trước mặt nhìn thấy ông lão che mặt đứng đây.

Ông lão tựa hồ đối với việc nàng bò tường sớm có phát hiện, cũng không nói lời nào, ở trên đầu nàng vỗ nhẹ một cái đánh ngất, tiện đà nhấc cổ áo lên mang theo. Lần thứ hai thân hình bắn lên rời đi.

Ở Tề đô thành, như đổi lại người bên ngoài nhảy vọt tới lui, chỉ sợ sớm có cấm vệ nhìn chằm chằm.

Nhưng mà thân pháp của hắn cấp tốc như điện, đừng nói khó có thể phát hiện. Tựa là nhìn thấy cũng không theo kịp.

Ngô Minh ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt đã rõ ràng nhìn thấy cái mặt thiếu nữ leo lên đầu tường này, mơ hồ cảm thấy rất quen.

Trong đầu tìm tòi một thoáng, nhất thời nhớ lại ở bên trong hang núi ngoài Cự Như Trấn từng nhìn thấy, gọi là Tô Tô cái tiểu meo meo* Loli kia. (*nghĩa là tiểu hồ ly nhưng ở đây nghĩa là chỉ ngực nhỏ)

Lão già đáng chết kia đem nàng bắt đi làm cái gì? Tô Tô vì sao lại xuất hiện ở đây?

Ngô Minh không biết Tô Tô chính là thái tử vừa nãy, còn tưởng rằng nàng là vừa tới.

Ách, vân…vân, trước tiên mặc kệ vậy, ngược lại cái ông lão che mặt kia tuy rằng bẫy người, nhưng không phải tham sắc ác đồ.

Ngô Minh nhìn chu vi xung quanh mình.

Người nằm đầy đất, có thể nhúc nhích chỉ có mình nàng cử động được nửa thân người.

Bởi vì nửa người dưới không thể cử động…

Tông Trí Liên, Hỗ Vân Thương cùng chúng võ sư phân đà, lúc trước đều bị đập trúng đại chuy huyệt, đến nay cả người vẫn mất cảm giác không thể hành động.

Mục Thanh Nhã cũng gần như vậy.

Còn có Lôi cung phụng tên ngu ngốc này. Ngô Minh hận hận liếc vị cao thủ ngất trên đất này một chút. Ngươi cũng không nhịn được một chút sao? Len lén đi theo phía sau cái lão đầu đáng chết kia cũng được a.

Liếc nhìn chung quanh, bóng đêm lành lạnh.

Ai nha không được, cái đám vũ phu này thì không đáng kể, nhưng làm sao có thể để Mục Thanh Nhã tứ chi mất cảm giác nằm trên đất a?

Ngô Minh chuẩn bị đi qua, thử nhìn một chút để cho Mục Thanh Nhã sớm chút khôi phục lại.

Nhưng hai chân không thể động, làm sao đây… (chưa xong còn tiếp…)