Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tông chủ rõ ràng cảm thấy có hạt giống huyền khí nảy sinh, nhưng lại không biết là của cái vị đệ tử nào, mừng rỡ nhưng cũng có hơi tiếc nuối.
Hắn chỉ có Tự Tại Thần Công cảnh giới thứ hai đại viên mãn, cũng không thể hoàn toàn chưởng khống pháp tắc hư không, chỉ có thể nỗ lực hơn nữa lợi dụng. Bởi vậy cũng không thể xác định hạt giống sau khi thoát khỏi khống chế, mà là trực tiếp lấy cảm ứng của hạt giống thần công vốn đã có sẵn mà biết được tình hình.
Hắn có năng lực nắm giữ không gian phân cách của hai mươi mốt tên đệ tử tông môn tiến vào Thiên Nhưỡng Các, làm tốt công tác cảnh giới phòng ngừa công pháp bị tiết lộ ra ngoài, cũng có thể biết hạt giống phân tán ra đến mức chuẩn xác không một sai sót, thế nhưng không cách nào hoàn toàn kiểm soát tất cả.
Toà Thiên Nhưỡng Các này cũng là căn cứ vào một chỗ thánh tích của nước Tề mà kiến tạo, cũng không phải là tông chủ cùng tề vương hoàn toàn xây nên từ bình địa. Rất nhiều nơi bọn họ cũng không lý giải được, chỉ có thể cố sức lợi dụng.
Thử một chút xem lần thứ hai diễn võ, có thể còn có đệ tử có thể ngộ ra. Tông chủ âm thầm quyết định chủ ý.
“Có thể ngộ ra được thần công hay không, tất cả là do duyên số. Chớ có cưỡng cầu hơn, ta lại biểu thị một lần cuối cùng!” Tông chủ một lần nữa bày ra công pháp, lại cho tất cả các đệ tử một cơ hội.
Tông chủ lại bắt đầu đánh quyền, trong miệng cũng lại một lần nữa lặp lại lời nói trước: ( thử pháp đại thần thông, đạp phá ngũ hành cấm tỏa, liệt biến bát hoang quy tắc…)
Tinh quang trên bầu trời Tề đô lần thứ hai ngưng tụ, tái hiện dị cảnh vừa nãy.
Thế nhưng, lần này tông chủ đánh ra quyền pháp ngay từ những chiêu thức đầu tiên, cùng với lần trước tuyệt nhiên không giống!
Không giống nhau? Lộ trình hoàn toàn không giống vậy! Rất nhiều đệ tử ở trong không gian từng người trợn tròn cặp mắt, không thể tin tưởng vào mắt mình.
Vì sao quyền pháp hoàn toàn khác nhau?
Hai mươi người có năng lực dự thính ở nơi này, mỗi người đều không phải hạng người tầm thường. Chúng vị đệ tử lập tức rõ ràng bộ quyền pháp này căn bản không có quy luật. Mà vẻn vẹn là một loại cảm ngộ biểu hiện Tự Tại Thần Công. Vì lẽ đó quyền pháp không có quy luật, toàn bộ ở một chữ “ngộ”!
Hai mươi tên huyễn tinh cùng tiềm tinh đệ tử. Không có một người có thể có hiểu ra.
Tự Tại Thần Công đối với tư chất trời sinh lựa chọn quá khắc nghiệt.
Chỉ có trong đầu Ngô Minh, âm thanh kim loại hóa lần thứ hai vang lên: ( Tiến độ phân tích học tập Tự Tại Thần Công… 6%. Người biểu diễn chưa bày ra nội dung mới, không cách nào tiến thêm một bước nhanh chóng phân tích. Khung máy móc đem tự mình bắt đầu suy luận, dự tính thời gian hoàn thành rất dài! Hiện tại tiến độ 6.1%…)
Trời ạ! Ngô Minh nhất thời hiểu được. Tông chủ hai lần diễn võ tuy rằng chiêu số không giống, nhưng trên thực tế cũng không có triển khai chiêu thức gì sâu rộng hơn.
Ngô Minh thử ở trong đầu thôi thúc Tự Tại Thần Công.
Một luồng chất lỏng giống như thủy ngân bắt đầu ở trong người chảy tích tóc bắt đầu xuôi theo dòng kinh mạch.
Nhìn không thấy sờ không được, nhưng dọc theo kinh mạch cả người mà đi.
Hả? Không có phân tích hoàn thành 100%, lại có thể vận công?!
Ngô Minh trong lòng cả kinh.
Đây chính là tình huống xưa nay chưa từng xuất hiện. Trước đó Hỗ gia đao, Lâm gia kiếm cái gì, cũng phải cần 100% mới có thể triển khai.
Ngô Minh hơi vừa nghĩ liền rõ ràng. Chẳng lẽ bởi vì tông chủ thả ra Tự Tại Thần Công huyền khí hạt giống?
Nàng đoán trên thực tế có rất nhiều sai lệch. Huyền khí hạt giống xác thực có tác dụng trợ giúp khung máy móc học tập công pháp Tự Tại Thần Công, nhưng không thể khiến khung máy móc thay đổi hình thái học tập trước đây.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ Tự Tại Thần Công không phải một loại chiêu thức hay động tác võ thuật, mà là công pháp tu luyện trên mười bậc.
Ngô Minh tu tập đến 6%, cũng không mang ý nghĩa công pháp phía trước không thể dùng, mà là vẫn có thể sử dụng, nhưng mức độ không đủ cao.
Cũng như tu luyện huyền khí từ từ thăng cấp vậy. Không nhất định phải ở cảnh giới đại viên mãn mới có thể sử dụng huyền khí.
Ngô Minh ở chỗ này cảm thụ huyền khí vận hành trong cơ thể, những Trượng Kiếm Tông đệ tử khác nhưng lại giống như cha mẹ chết.
Bởi vì tông chủ diễn võ lần thứ hai đã kết thúc.
Mười tên huyễn tinh đệ tử, mười tên tiềm tinh đệ tử, cũng cảm giác được hạt giống chui vào ngạch tâm mình, như hạt thóc gieo đã lâu vậy, khô quắt xuống…
Thậm chí, giống như chỉ trong khoảnh khắc đã trải qua thời gian mấy năm. Hạt giống suy yếu phong hoá, biến thành bụi cuối cùng biến mất không còn vết tích…
“Không có lĩnh ngộ…” Rất nhiều đệ tử lệ rơi đầy mặt.
Tuy rằng Tự Tại Thần Công sẽ phá hủy hết thảy cơ sở huyền khí trước đây, khiến cho người trong thời gian ngắn trở thành một phế nhân huyền võ. Nhưng Tự Tại Thần Công nhưng là có thể mở ra một cái con đường mới trước nay chưa từng có.
Trung Nguyên nghe tên Tự Tại Thần Công, tông chủ thậm chí chỉ nhờ vào cảnh giới thứ hai của thần công, ấy vậy mà đã đứng ngạo nghễ bên trên cao thủ các nước!
Phá hết quy luật thiên hạ. Duy chỉ có Tự Tại Thần Công ta!
Có thể có cơ hội học tập tốt như đêm nay vậy, lại không hề có lĩnh ngộ!
Không ít đệ tử đã gõ đầu mình. Hận không thể ở thời khắc cuối cùng sẽ phát huy năng lực “thể hồ quán đỉnh”.
Thế nhưng, mặc cho bọn họ gõ đến đau nhức đầu, cũng không làm nên chuyện gì.
Nguyên hình của gian phòng đã dần dần hiện ra, ánh sao sáng lạn xung quanh cơ thể chúng vị đệ tử đã không nhìn thấy.
Kỳ thực loại ánh sao này là có thể giúp chúng đệ tử lĩnh ngộ. Nhưng Ngô Minh ấy vậy mà không cần, thậm chí cho tiến hóa khung máy móc phá hoại loại ảo ảnh này.
Tinh tượng quanh người biến mất, chúng vị đệ tử đại số đều cắn chặt hàm răng.
Dù cho là trên mặt không có biểu hiện ra cái gì, nhưng ở trong lòng cũng tiếc hận không thôi.
Ngộ tựa là ngộ, không hiểu vẫn không hiểu.
Nhất kiếm trảm phong thân là đại sư huynh trong mắt mọi người, ở bên trong gian phòng của mình cắn chặt hàm răng, tay đỡ lấy chuôi kiếm hầu như nắm ra máu.
Sậu Vũ Hàn cũng là như thế, hắn quả thực không dám tin tưởng, dựa vào thiên phú thông tuệ của bản thân, vậy mà lại không thể lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công?
“Có thể, trong số những đệ tử còn lại, sẽ không có người nào tham ngộ ra chứ?” Sậu Vũ Hàn thấp giọng tự nói.
Hắn không phải nguyền rủa người khác, mà là giúp chính mình nhảy ra khỏi ý cảnh mất tự tin vào bản thân mình.
“Đáng ghét! Đáng ghét a!” Lâm Triều Dĩnh ở bên trong gian phòng quan tập của chính mình ôm đầu thét lên ầm ĩ.
Nàng đã oán hận ảo não đến hầu như không thể khống chế được tâm tình của chính mình. Nàng kêu gào vung loạn cánh tay, lại cũng không tiếp tục cố giữ hình tượng mà nổi đóa, xe lăn đều theo động tác của nàng mà hơi rung động.
May là đang ở gian phòng cách ly độc lập, bằng không hình tượng cảu nàng sẽ càng thêm bại hoại.
Bóng người tông chủ vẫn còn tồn tại trước vách tường mọi người như hình chiếu bóng vậy, giờ khắc này hắn tự nhiên thở dài: “Cầm lên được, thì thả xuống được. Nếu đã nắm không nổi, chớ nói chi đến thả xuống? Cùng mình vô duyên, chớ còn cưỡng cầu…”
Hắn có thể tưởng tượng đến sự tiếc hận của các đệ tử, đây là để trấn an đám đệ tử.
Không ít đệ tử nghe xong, cũng là thoải mái, chỉ là ý tiếc hận còn tạm thời chưa thể xua ra khỏi lồng ngực.
Cũng có đệ tử trong lòng ảo não, đặc biệt loại hình như Lâm Triều Dĩnh muốn vươn cao mình, không thể vượt qua tâm tình ràng buộc.
Lâm Triều Dĩnh ở bên trong phòng, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mạnh mẽ thầm nhủ một câu: “Hừ! Ta tìm hiểu không được, người khác nhất định cũng không học được!”
Đang lúc này, như đáp lại lời nói của nàng, lại là một mảnh ánh sao ngưng tụ rót xuống.
“Hả?” Tông chủ ngạc nhiên. Ta không có diễn võ a, cái ánh sao này vì sao lần thứ ba hội tụ?
Chúng vị đệ tử cũng chú ý tới, cảnh tượng bên trong bức tường phía trước người này, vô số ánh sao tụ tập chiếu xuống, cũng không phải là vì tông chủ đang đứng ở hư không mà ngưng tụ, trái lại đi vòng bên hắn mà qua.
Bên trong Thiên Nhưỡng Các, trừ tông chủ ra, vậy mà lại có người khác có thể hấp dẫn tinh quang?!