Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Tông chủ tiếp kiến ta?” Ngô Minh nghe xong sững sờ.
Dù sao cũng là học Tự Tại Thần Công của đối phương, đối với chuyện này trong lòng đã sớm có dự liệu. Chỉ có điều luôn luôn cho rằng tông chủ sẽ là tìm đến mình, nhưng không nghĩ tới tông chủ càng là [ tiếp kiến ] mình.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, tự mình biết chính mình là long ngạo thiên, người khác cũng không biết. Hơn nữa thân phận đối phương là tông chủ một giới, làm sao có khả năng để một người cao quý phải tìm tới cửa?
Ngô Minh gật gù tỏ ra đã hiểu rõ. Nàng không có ý định áp chế thanh âm, khiến cho Phục Linh trưởng lão biết, hai cái cô nương trẻ tuổi bồi ở bên người nàng cũng là người thân cận có thể tín nhiệm.
Phục Linh trưởng lão lại cũng sẽ không cố ý hạ thấp giọng, chỉ là khống chế ở phạm trù nhất định bên trong nói rằng: “Sáng sớm ngày mai, hừng đông sẽ có chiếc xe đặc biệt đón ngươi đi tới Thiên Ba phủ, tông chủ ở nơi đó chờ ngươi. Mấy người chúng ta vừa vặn có việc cũng ở bên kia. Nhớ phải ăn mặc lịch sự trang nhã một chút, tỷ như sớm trai hương* tắm rửa, hướng về phía đông bái lạy…” (*trai giới chay tịnh + tắm hương liệu)
Phục Linh trưởng lão ô lạp ô lạp* nói ra một đống lễ tiết rối rắm lộn xộn**. (*như blah blah blah, **nguyên gốc là loạn thất bát tao – 乱七八糟)
Đại trưởng lão ở bên nghe đến có chút thẹn thùng. Nơi nào đến nhiều lễ tiết như vậy a? Ngươi đây là mượn việc công trả thù riêng dằn vặt Tiêu Nhược Dao sao? Còn ghi hận chuyện nhỏ nàng học trộm dược kinh quyển thượng của ngươi?
Ngô Minh lại gật gù. Chỉ là trong lòng nói, đồ ngốc mới tin a! Nào có chuyện phiền phức như vậy? Còn muốn chay tịnh tắm rửa, coi như là thấy tổng thống cũng không cần phải vậy a. Ngược lại Hỗ Vân Kiều đã từng thấy tông chủ, hỏi nàng một chút cũng sẽ biết.
Phục Linh trưởng lão chính đang hoan hỉ YY đến có chút đờ ra, cũng không lo lắng nàng không nhớ được nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, hài lòng nói đến đề tài chính: “Được rồi, ngươi giúp ta trang điểm lên một chút đi.”
Ngô Minh lúc này mới bắt đầu vì Phục Linh trưởng lão chuẩn bị bột nền trang điểm, tiện đà triển khai phương pháp hoá trang tiên tiến hơn một nghìn năm đối với thế giới này.
Bởi vì ăn thua thiệt của mấy vị trưởng lão tông môn, tuy rằng trong lòng oán thầm các trưởng lão vô số lần, nhưng Ngô Minh vì nàng hoá trang vẫn là hoàn toàn tập trung tinh thần đánh lên.
Thời gian sau một chung trà, đại trưởng lão động dung nói: “Phục Linh. Đúng là ngươi?”
Nguyên bản bán lão từ nương Phục Linh trường lão nhìn bề ngoài là khoảng chừng bốn mươi tuổi. Vừa trang điểm lên, chí ít trẻ hơn mười mấy tuổi.
Phục Linh trưởng lão từ trong lồng ngực lấy ra gương đồng một mặt, dựa vào tấm gương cực hạn tinh mỹ do thợ khéo tay làm hầu như có thể so được với gương tráng bạc, mà phi thường hài lòng nhìn qua lại đánh giá chính mình.
“Vị tỷ tỷ này. Người là từ đâu tới đây?” Ngô Minh dẻo mồm kêu lên.
Thật là ghê tởm, đây là xem ở trên phương diện năm trăm lạng bạc ròng. Ngô Minh thầm nhủ trong lòng.
“Ai nha, nha đầu cái miệng nhỏ thật ngọt!” Phục Linh trưởng lão lại ngắt quai hàm Ngô Minh một cái.
Sớm biết lại cũng bị ngươi nắm một cái, liền không dẻo mồm. Ngô Minh trong lòng hối hận.
“Được, số tiền này bỏ ra đáng giá!” Phục Linh trưởng lão cầm tấm gương chiếu đến chiếu đi thật sự khen ngợi.
“Tuy rằng chưa từng có quan tâm qua thuật trang điểm của nữ tử, nhưng chí ít ta có thể khẳng định không ai có thể làm đến trình độ như vậy. Cái phương pháp trang điểm này không có chỉnh sửa khuôn mặt. Lại đạt đến hiệu quả như vậy, thực sự quá kinh người.” Đại trưởng lão ở bên không thừa nhận cũng không được, thuật hoá trang trước mắt quả thực kỹ thuật như thần.
“Không trách ngươi dám xuất ra thủ đoạn mỗi ngày chỉ làm ba cọc chuyện làm ăn.” Phục Linh trưởng lão đối với Ngô Minh khen, lại hỏi: “Ngươi là cùng người phương nào học?”
Ngô Minh cười nói: “Khi còn bé trong nhà nghèo, nhàn rỗi không chuyện gì làm liền nghĩ bừa…”
“Bớt đi lừa gạt ta, nếu là người nào đều có thể nghĩ bừa ra như vậy. Đã sớm không còn là độc nhất.” Phục Linh trưởng lão trừng Ngô Minh một chút, nhưng cũng không để ý lắm, chuyển đề tài mà nói: “Ngươi bây giờ làm sinh ý này khả dĩ có thể kiếm bộn rồi.”
Ngô Minh trong miệng khiêm tốn: “Kiếm lời chút tiền tiêu vặt mà thôi.”
“Ngươi cũng gọi cái này là tiền tiêu vặt? Chỉ riêng ta đã bỏ ra năm trăm lạng. Bất quá phỏng chừng mới đây nhất cũng chỉ có ta bỏ ra món tiền như vậy đi.”
Ở tại thời điểm Phục Linh trưởng lão vừa dứt lời, lại có tiếng đinh đang truyền âm nhắc nhở.
Mục Thanh Nhã đẩy Ngô Minh đi qua, chỉ nghe được trong ống truyền âm truyền tới giọng Hỗ Vân Thương: “Lô đấu giá thứ hai, người ra giá cao nhất là 480 lượng, tiền bạc đã thu xong. Trong đó có cái người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao.”
Thế tử? Ngô Minh, Mục Thanh Nhã mọi người liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng hiểu rõ.
Trước các nàng liền thảo luận qua thân phận của người trẻ tuổi dán thuốc cao trên mặt.
Không trách không phải cho tiểu nhị bình thường đến bẩm báo, mà là Hỗ Vân Thương cố ý tới nhắc nhở. Phỏng chừng là Tông Trí Liên dặn Hỗ Vân Thương hắn đi nhắc nhở.
“Dán thuốc cao?” Phục Linh trưởng lão nghe xong nở nụ cười: “Ta không ở lâu, chính các ngươi vui đùa đi.”
Không nói với ta hắn là thế tử, ngươi thật không có hảo ý tứ nga. Trong lòng Ngô Minh khinh bỉ một tiếng.
Thế tử bỏ tiền ra đấu giá phục vụ trang điểm, vừa vặn là 480 lượng, cái số tiền này phi thường làm người lưu ý.
Số tiền không có vượt quá Phục Linh trưởng lão, nhưng cũng gần bằng nhau, cho thấy thế tử tương đối kính trọng Phục Linh trưởng lão, biểu hiện ra một loại thái độ khiêm tốn ta ở bên dưới ngươi.
Nhưng đối với Ngô Minh bên này cũng có rất dễ ăn nói, hầu như mang ý nghĩa mang món tiền lớn đến ủng hộ khai trương. Là một loại khẳng định giá trị đối với thuật trang điểm của đại đông gia Trường Hận Các.
Không hổ là thế tử, không nói là khéo léo cũng coi như cử chỉ thoả đáng. Ngô Minh tự ngẫm nếu đổi lại là chính mình, chỉ sợ sẽ đập một ngàn lạng đi ra. Xem ra thái độ khiêm tốn mình học được điều không bằng vị thế tử này a.
Ngô Minh vội vàng hỏi hai vị trưởng lão đang muốn xuống lầu một tiếng: “Chờ một chút, xin hỏi Phục Linh trưởng lão một câu, quy củ Trường Hận Các là muốn công khai thân phận của người đấu giá thắng. Vậy có được chứ?”
Phục Linh trưởng lão nhún vai một cái: “Không thành vấn đề, hỏi qua tiểu nhị của ngươi thân phận ta đăng ký, cứ dựa theo danh tính Phục Linh trưởng lão tông môn trong danh sách đến viết không đáng kể.”
“Trước tiên cảm ơn trưởng lão.” Ngô Minh chắp tay gửi lời cảm tạ.
“Giúp ngươi trấn áp tràng diện.” Phục Linh trưởng lão nở nụ cười.
Điểm này cũng không tệ lắm, trong lòng Ngô Minh cuối cùng cũng coi như khen lấy một câu. Thân phận Phục Linh trưởng lão Trượng Kiếm Tông có thể giúp Trường Hận Các sản sinh hiệu ứng quảng cáo.
Phục Linh trưởng lão cùng đại trưởng lão theo nhân lực thang đi xuống.
Trước mặt nhìn thấy thế tử muốn dùng nhân lực thang máy đi lên, hai bên cố sức không nói lời nào.
Lúc trở về nàng lại một đường thao thao bất tuyệt, đại trưởng lão khổ chịu đựng quấy nhiễu.
“Chu cha, ngươi nói thế tử ở trước mặt Nhược Dao có hay không bạo lộ chân tướng? Dán hai khối thuốc cao còn quả thật khó cho hắn.”
Phục Linh trưởng lão cũng không biết Ngô Minh đi qua Tề An phủ, đã thấy quá Tề phi cũng biết thân phận thế tử rồi.
“…” Ngươi quản thật nhiều, đại trưởng lão âm thầm nghĩ.
“Ai, ngươi nói thế tử là vì ai giành lấy phục vụ trang điểm a?”
“…” Ta làm sao biết? Không thì tự ngươi đi xem, chờ một lúc cõ lẽ liền sẽ biết.
“Ai, ngươi nói xem thế tử có phải là cảm thấy hứng thú với Tiêu Nhược Dao rồi a?”
“…” Ngươi quản được sao? Đại trưởng lão hầu như ở trong lòng ước ao hâm mộ Bạch trưởng lão. Năm đó thật sự sao không làm như hắn cứ ở độc thân vậy chẳng phải hay rồi sao.
Phục Linh trưởng lão ở trên đường đi tới, hưởng thụ những cái nhìn kính nể của đám người vây xem bên ngoài mà cảm thấy vinh hạnh: “Đi, chúng ta đi nhìn đám bạn già đi. Tỷ như Tề phi, hộ nha Liễu phu nhân đám người đó…”
Ngươi tựa là đi khoe khoang đi! Đại trưởng lão ở trong lòng căm giận. Sớm biết liền không cùng nàng đi ra, khuôn mặt già nua này thật là không còn chỗ nào để mà đặt.
Phục Linh trưởng lão khi còn trẻ cũng là một vị đại mỹ nhân. Trải qua Ngô Minh diệu thủ hoá trang, khôi phục lại phong vận* năm đó, tuyệt đối khiến các vị bạn cũ kinh diễm. (*cốt cách phong thái tao nhã đẹp đẽ)
Nhưng còn đại trưởng lão ở bên cạnh thì làm sao bây giờ? Vốn là năm đó hắn liền lớn hơn nàng chừng mười tuổi mà kết hôn, hiện tại hai người song hành đối lập càng thêm rõ ràng, vì lẽ đó đại trưởng lão không vui.
Nhưng hiệu quả khách quan là, mỹ danh trang điểm thuật của Ngô Minh tại Trường Hận Các, rất nhanh liền nhờ vào đó ở cả quan trường lẫn võ lâm được truyền lưu ra.
…
“Tiêu cô nương, tại hạ hôm nay đặc biệt tới đây để góp vui.” Thế tử vừa lên lầu, liền lấy xuống thuốc cao trên mặt, cười tủm tỉm chắp tay làm lễ.
“Sao dám sao dám, làm phiền thế tử đại giá, biết người đã nhọc lòng.” Ngô Minh chắp tay khách sáo.
Ngô Minh là người duy nhất trong số hết thảy nữ tử thế tử đã gặp, là cùng hắn chắp tay làm lễ, khiến cho thế tử vẫn luôn cảm thấy thú vị.
“Vừa nãy xuống nhưng là Phục Linh trưởng lão của quý tông môn?” Thế tử biết rõ còn hỏi.
“Xác thực là nàng.” Ngô Minh tương đối hài lòng khi thế tử hỏi như thế, chí ít so với Phục Linh trưởng lão cố ý muốn giấu thân phận của hắn thì đỡ hơn nhiều.
“Lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có.” Thế tử cười cợt, cũng không nói nhiều về sự tình Trượng Kiếm Tông, chỉ là giải thích bản thân mình vì sao đến phòng đấu giá: “Ta lần này tham dự bán đấu giá, là mong muốn dò đường cho mẫu thân tại hạ. Sau đó sẽ có một vị nha đầu trong phủ cầm lệnh bại của ta lại đây thử trang điểm, sau đó để mẫu thân nhìn xem trước một lần. Cái này không phải là không tin tưởng vào thuật trang điểm của Tiêu cô nương, vẻn vẹn chỉ là quy củ nội cung từ trước đến giờ đều như vậy, vẫn xin xem xét.”
“Không có chuyện gì.” Ngô Minh mắt sáng lên: “Nếu là trang điểm được, Tề phi nương nương hẳn là có thể tới?”
“Chắc chắn là thế.” Dáng vẻ mỉm cười của thế tử không đổi.
“Vậy ta trước hết xin hỏi một câu, tên gọi của Tề phi có thể lưu ở trên bảng thông cáo phía ngoài trang phấn lâu hay không?”
“Bảng thông cáo khách hàng?” Thế tử suy nghĩ một chút: “Có phải là tấm bảng hồng nhạt treo ngoài cửa kia?”
“Đúng, tên của Phục Linh trưởng lão chẳng mấy chốc sẽ được viết ở trên đó.” Ngô Minh dụ dỗ làm cho tên của Tề phi cũng xuất hiện ở bảng thông cáo.
Nàng đối với thuật trang điểm vượt thời đại tương đối có tự tin, cũng hi vọng mượn đại danh Tề phi đến đánh bóng thương hiệu. Cái này có thể so với tên tuổi của mười cái Phục Linh trưởng lão đều càng muốn hiệu quả hơn.
Ngẫm lại, một quốc gia chi mẫu đến Trường Hận Các hưởng thụ dịch vụ trang điểm, cái này sẽ gây náo động lớn bao nhiêu? Đến thời điểm đó bạc cuồn cuộn đến a!
Ta cũng đẩy ra cái món ăn bánh bao nương nương nước Tề* được chứ? (*ý nói là dù thứ gì tầm thường đi nữa rơi vào tay người nổi tiếng đem đi bán thì giá trên trời)
Ngô Minh trong lòng YY, thế tử nhưng có chút khó khăn nói: “Cái này tại hạ thực sự không dám quyết định, còn muốn mẫu thân định đoạt.”
Ngô Minh gật gù, có thể lý giải.
Thế tử nói sự tình con chó kia đã có thể ăn uống cơm nước bình thường, rồi mới nói mặt khác: “Ngày mai buổi chiều, Thiên Ba phủ ta sẽ tiếp đón một nhóm đệ tử Vũ quốc du học ở nước ta tới chơi. Không biết Tiêu cô nương có hứng thú nhìn một cái náo nhiệt hay không?”
Đệ tử du học? Ngô Minh nhớ tới một cái gia hỏa gọi là Sở Khứ Hương.
Lúc trước ở ngoại môn Tàng Kinh Các, lấy Sở Khứ Hương cầm đầu mấy cái [ du học sinh ] vũ quốc còn muốn nỗ lực đùa giỡn Mục Thanh Nhã. Lúc đó nháo không quá vui, nhưng đã là chuyện của quá khứ, căn bản là nàng không nhấc lên được hứng thú gì.
Còn có, buổi chiều ngày mai ở Thiên Ba phủ? Lẽ nào Thiên Ba phủ là địa bàn của thế tử? Ngô Minh không biết nội tình, lòng nghi ngờ.
Cũng còn tốt tông chủ ở bên kia tiếp mình là buổi sáng ngày mai. Sẽ không có liên hệ gì chứ?
“Ách… Chuyện làm ăn mới vừa khai trương.” Ngô Minh khổ sở nói.
Nàng không phải muốn chăm sóc chuyện làm ăn, mà là căn bản không muốn cùng thế tử lôi kéo quan hệ gì.
Mới vừa học được Tự Tại Thần Công, chính mình còn không rảnh luyện tập đây, còn muốn đi xã giao với du học sinh Vũ quốc cái gì? Ai rảnh rỗi như vậy a. Ta hiện tại rất bận rộn, hợp chế đan dược cùng trang điểm kiếm tiền đều không rảnh giúp ngươi được.