Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 363: Trên danh nghĩa khách khanh Thiên Ba phủ


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Trên bàn tiệc chỉ là nói chuyện phiếm, liền ngay cả các loại vấn đề võ kỹ cũng không nói ở trên bàn tiệc.

Bác Thông đạo trưởng muốn hỏi Ngô Minh vì sao có thể nhìn thấu Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, lại bị chuyển hướng đề tài.

Tiệc rượu kết thúc, Mã Chuyên bị nhấc đi, Bác Thông đạo trưởng cũng cáo từ.

Tông chủ đem một chỗ xử lý chuyện nội đường tông môn đặt ở Thiên Ba phủ, trong đó không khỏi có rất nhiều ý vị ủng hộ thế tử.

Tương tự với Bác Thông đạo trưởng loại bằng hữu tốt này, đến Tề đô tìm mình cũng muốn gặp mặt ở Thiên Ba phủ. Đường xa mà đến tự nhiên còn muốn bày tửu yến khoản đãi.

Mà ông chủ đứng ra bày tửu yến không phải tông chủ, mà là thế tử, trong việc này có thể chứa rất nhiều đạo lý.

Tỷ như lần này, bất cứ người nào ở trên đường nghe được tin tức, cũng sẽ nói là thế tử thiết yến khoản đãi tả quốc sư nước Tấn ở Thiên Ba phủ.

Cái này biểu hiện cho cái gì? Thế tử quả thực tựa là đang lo việc nước vậy, hơn nữa ngay đến tả quốc sư nước Tấn liên bang tám chín phần mười cũng là ủng hộ thế tử!

Đây đối với phe phái ủng hộ thế tử có tác dụng xúc tiến rất lớn. Rất nhiều loại người cỏ mọc đầu tường tương tự như Chung tuần thị, sẽ càng nghiêng về bên hàng ngũ thế tử.

Đám người tông chủ, thế tử gióng trống khua chiêng, đưa tiễn Bác Thông đạo trưởng ra Thiên Ba phủ tận ba con phố.

Tông chủ và Bạch trưởng lão vào cung tìm Tề vương thương nghị. Ngô Minh lại bị an bài tới chỗ thế tử bên kia đưa tin.

Bạch trưởng lão trước khi rời đi, đối với Ngô Minh nói rằng: “Nhược Dao, ngươi đã bái sư nhập môn, chuyện trước kia ta định ra mỗi sáng sớm sẽ chỉ dạy ngươi cũng là ngưng hẳn.”

“Đáng tiếc không thể lắng nghe Bạch trưởng lão ngài giáo huấn ta thêm mấy lần.” Ngô Minh đối với Bạch trưởng lão bái một cái thật sâu.

Hai loại cảm giác tuyệt nhiên trái ngược lại xông lên đầu. Một loại là vui mừng cuối cùng cũng coi như không cần nghe hắn lải nhải tẩy não, còn có một loại khá giống cảm giác ly biệt khi rời khỏi một vị ân sư.

Vị sư phụ này, tuy rằng thủ pháp có chút cứng rắn không dễ chịu, nhưng nhiều lần gần như lấy thân phận phụ thân bồi dưỡng mình, nên được phần lễ này.

Bạch trưởng lão vui mừng mà nhìn Ngô Minh gửi tạ lễ.

Từ lúc cùng Trần lão tam đi đưa nàng tiến vào tông môn. Không nghĩ tới song phương lại có duyên phận tương tự như với thầy trò vậy. Bạch trưởng lão ở trong lòng thường xuyên đem nàng coi như là ái nữ của mình vậy, thường xuyên giúp đỡ che chở.

Chỉ là cách người lớn quản giáo đối với người trẻ tuổi, thường thường là xuất phát từ lòng tốt mà ngược lại rước lấy hiệu quả trái ngược. Mặc dù dạy là đúng, vẫn là dễ dàng gây nên tâm lý phản nghịch.

Loại tâm lý phản nghịch này chỉ có thể giao cho thời gian đến sửa chữa, chờ đến khi tâm trí người trẻ tuổi dần thành thục. Dĩ nhiên sẽ hiểu ra.

Tông chủ còn muốn căn dặn Ngô Minh đi đón phụ mẫu, lúc này mới cùng Bạch trưởng lão rời đi.

Ngô Minh cùng thế tử mọi người trở về nghị sự đường Thiên Ba phủ.

Thái độ của thế tử luôn luôn thân thiết với người ngoài, một điểm không có chủ động mở miệng đề xuất chuyện tình làm khách khanh, dù cho trước đó là hắn đã thịnh tình mời qua.

Ngô Minh đối với hắn không cảm thấy hứng thú gì, cũng không muốn lãng phí thời gian, liền nói thẳng: “Sư phụ nói. Ta tốt nhất ở Thiên Ba phủ làm một cái khách khanh.”

Lý đạo trưởng ở bên lặng lẽ nhếch miệng. Cái lời này thật giống như muốn nói ta vốn dĩ là bị ép buộc đến đây.

Không sai, Ngô Minh vốn không muốn làm khách khanh cái gì. Nàng thân là trạch nam xuyên qua, làm sao có khả năng thích bản thân mình bị ràng buộc được đây?

Thế tử xem vẻ mặt cùng lời nói, cũng đại thể hiểu rõ thái độ của nàng, nhưng không có cái ý tứ tức giận gì, vẫn là mỉm cười đem một tấm lệnh bài khách khanh hai tay đưa cho Ngô Minh. Đồng thời giải thích: “Tiêu cô nương vừa muốn ở chỗ tông chủ tu tập công pháp, lại muốn chăm sóc chuyện làm ăn Trường Hận Các, trong ngày thường tất nhiên bận rộn, vì thế có thể đảm nhiệm khách khanh tự do, không cần ở Thiên Ba phủ tọa đường.”

Tọa đường, vì sao nhớ tới đến ngồi cái đài gì? Ngô Minh trong lòng thầm oán, tiếp nhận yêu bài thu cẩn thận. Thuận tiện hỏi một câu: “Làm khách khanh ở nơi này của ngươi, là nhân viên trong biên chế hay là làm việc tạm thời?”

“A?” Thế tử học vấn phong phú cũng nghe không hiểu.

“Tựa là trong danh sách sao?”

“Đương nhiên nằm trong danh sách.” Thế tử bừng tỉnh.

Ngô Minh hơi lo lắng hỏi nhỏ: “Thân là khách khanh, có cần phải làm gì không?”

“Ách, mặc dù có chỗ cần cô nương, cũng không phải ép buộc làm việc. Trước đây đã nói, hiện tại còn tạm thời chưa có. Qua một thời gian ngắn có quân tái*, nếu là Tiêu cô nương có nhàn hạ, không ngại bày mưu tính kế chỉ điểm một, hai.” Thế tử suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Tiêu cô nương mới vừa bái sư là đệ tử thân truyền. Hẳn là cần phải đón người thân từ quê nhà tới Tề đô, không bằng ta sai người đi đón được chứ?” (*thi đấu về tài quân sự)

Ngươi cũng có năng lực nghĩ đến điểm này? Ngô Minh lắc đầu: “Không cần không cần, chính ta đi.”

“Nếu muốn tự mình đi, như vậy liền vì Tiêu cô nương chuẩn bị kỹ càng lộ phí.” Thế tử phân phó.

Kết quả Ngô Minh khoác lên mình một cái danh phận khách khanh, liền lĩnh một trăm lạng kinh phí thăm người thân…

Không sai a. Vụ làm ăn này có lời. Ngô Minh thích nhất không phải làm việc vẫn được nhận tiền công tác.

Thế tử lại nói: “Còn có, nơi này có hai trăm lạng bạc ròng, là gia phụ nhờ ta mang tới.”

Hắn vẫy tay, một người thị vệ dâng một cái phong giấy vàng nhỏ, bên trong là ngân phiếu hai trăm lạng.

Thế tử không xưng phụ vương, Tề vương, tự nhiên là không lấy thân phận ép người. Bằng không cái chỗ bạc này liền không nói là mang tới, mà là ban thưởng xuống đến.

Tề vương? Ngô Minh sững sờ, hắn mang tiền cho ta làm cái gì?

Thế tử vừa vặn giải thích: “Phụ vương nói, Tiêu cô nương đưa tới bản truyện quá mức quý giá, không cách nào lấy tiền bạc tính toán, tạm thời đặt một cọc. Nội dung 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 nhưng vô cùng tốt, hy vọng cô nương có thể đúng lúc… À, đúng rồi, theo cách ngươi nói chính là [ canh tân ]?”

“Đổi mới.” Ngô Minh nhất thời hiểu được. Ngày ấy, đem bộ phận 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 thứ nhất viết thành thư, giao cho thế tử cầm đưa Tề vương giải buồn.

Thế tử nghiêm túc nói: “Phụ vương nói, đây chính là ngân lượng đặt mua phần tiếp theo. Còn muốn hi vọng Tiêu cô nương có thể đúng lúc canh tân.”

“Được, tiền đặt mua càng nhiều thì càng nhanh a.” Ngô Minh không chút khách khí thu cẩn thận hai tấm ngân phiếu.

Xem ra cái danh phận khách khanh này khi làm cũng không tệ, treo lên đầu một cái chức vụ liền có thu nhập. Ngô Minh thật hài lòng cáo từ.

Thế tử cũng không có quá mức ân cần đưa ra tận ngoài phủ, chỉ là đưa đến cửa nghị sự đường, liền để cho Lý đạo trưởng thay mặt đưa ra bên ngoài.

Ngô Minh rời đi Thiên Ba phủ, chạy về Trường Hận Các.

Đoàn người đến vây xem Trường Hận Các không có nhiều như mấy ngày trước đây vậy, nhưng trong cửa hàng cùng đại môn vẫn là không thiếu hụt các phu nhân điên cuồng. Đặc biệt một ít nữ tử không có nhiều tiền tài, xa xa vây quanh một vòng lớn, khá là mang vẻ ước ao ghen tị nhìn kỹ khách nhân bên trong.

“Trường Hận Các, gọi thật hay, không cầu thang, tự lên cao.”

Chuyện làm ăn không có vấn đề lớn, Hỗ Vân Kiều linh xảo nhưng nôn nóng, Mục Thanh Nhã thận trọng mà tỉ mỉ, cũng có thể giúp đỡ kiểm tra khuyết điểm tu bổ lỗ thủng vì khách mời làm xong trang điểm mặt.

Ngô Minh ngồi vào chỗ của mình đã là giờ Thân, mặt trời đã quá đỉnh đầu giữa trưa vừa mới bắt đầu chuyển tây.

Nàng đem tình huống phát sinh ngày hôm nay nói một lần.

“Sao, làm sao có khả năng…” Tông Trí Liên trên dưới nhìn Ngô Minh: “Huyền khí của ngươi đã năm sao?”

Ngô Minh chậm rãi nhấc lên huyền khí.

Bạn bè trong tiểu các một trận thán phục.

“Đẳng cấp huyền khí của ngươi đã cao hơn ta, khiến cho bản soái ca thân là đội trưởng gặp áp lực thật lớn!” Tông Trí Liên cười khổ nói: “Chúc mừng ngươi trở thành đệ tử thân truyền nhiều người mơ cũng không được.”

Nghị luận một phen sau, Ngô Minh nói: “Đừng nóng vội, huyền khí ta lại có tăng lên, không bằng liền mau chóng vì Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều thôi hóa ngưng khí hoàn nhìn xem hiệu quả.”

Mấy người chạy về Thu Diệp Viên. Sau khi làm tốt công tác cảnh hộ, Ngô Minh bắt đầu để Hỗ Vân Kiều ăn trước một viên bảy vị ngưng khí hoàn, bắt đầu giúp nàng thôi hóa dược tính.

Ngô Minh tăng lên huyền khí, hiệu quả làm lô đỉnh phụ trợ dĩ nhiên cũng đề cao thật lớn.