Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Sanh Lão cùng Chung lão có thân phận cao quý trong Ma Âm Cốc, bị Ngô Minh không chút lưu tình đánh gãy đầu gối mỗi cái.
Xuất thủ tức đoạn, giữa tiếng kêu gào thê thảm, hai người ngã xuống đất.
Bị huyền khí của Bạch trưởng lão áp chế tại bên trong kinh mạch, bọn họ đã dường như phàm nhân vậy không còn huyền khí hộ thể, tự nhiên chịu không nổi một kích.
Người của gia tộc Liên Âm vội vã đưa bọn họ dẫn đi, thu lấy khẩu cung cùng tình báo có giá trị.
Trưởng lão mang theo mười mấy người có thân phận tương đồng trong tộc, đi tới đồng thời bái tạ: “Tiêu cô nương, ân cứu tộc nhân chúng ta không dám nói cảm ơn. Trên dưới gia tộc Liên Âm, ba đời khó mà báo đáp hết đại ân đại đức!”
Mục Thanh Nhã cùng mẫu thân cũng ở trong đó, Ngô Minh vội vã nhảy ra không dám nhận lễ.
Mục nương coi như là cha mẹ vợ ta a? Ngô Minh trong lòng loạn tưởng, cũng không dám nhận bừa của nàng một lạy.
Ách… một… Trong lòng Ngô Minh theo thói quen mà bỏ thêm cái định ngữ số lượng này.
Một phen cảm kích sau, gia tộc Liên Âm vây quanh Ngô Minh cùng Bạch trưởng lão dẫn vào trạch thất dòng chính.
Có người cấp tốc triệu hồi bọn hạ nhân tị nạn, bắt đầu thu thập tàn cục.
Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã cùng đi tắm rửa một phen.
May là tới thời điểm là từ bí đạo trong nước chui ra ngoài, một đường chạy tới lại được thổi khô, giảm thiểu không ít mùi vị cùng vẻ nhếch nhác, bằng không y phục trên người có mùi sẽ khiến người chê cười.
Tại phòng tắm trong gia tộc, Ngô Minh tránh không được tại trên người Mục Thanh Nhã sờ sờ chà chà, lại là gây nên một phen rung động.
Đặc biệt Mục Thanh Nhã hiện tại đã có thể lên tiếng, cái loại thanh âm nỗ lực đè nén tiếng thở dốc cùng tiếng thở nhẹ miệt điệp* đầy oán hận này, khiến Ngô Minh càng sảng khoái vô cùng. (*nghĩa là dừng lại, đừng làm vậy)
Nhưng ở đây dù sao cũng là địa giới gia tộc Liên Âm, nói không chừng bên ngoài nhà tắm có người, cho nên Mục Thanh Nhã không thể nhịn được nữa mà cắt đứt ma trảo của nàng, Ngô Minh mới thành thật.
Lúc mặc quần áo, Ngô Minh hỏi: “Thanh Nhã, ngươi đã có thể nói chuyện, biết là vì nguyên nhân gì sao?”
“Hoàn toàn không rõ lắm.” Mục Thanh Nhã cắn môi một cái, trên mặt ửng đỏ mà lắc đầu: “Tộc nhân nói ta là ăn thiên tài địa bảo gì đó, chỉ như vậy mới có thể bù đắp tổn hại khó có thể chữa trị trên thân thể.”
Nàng lại nghĩ đến một hồi mê loạn kia. Gần nhất ăn được gì đó, cũng liền chỉ những thứ đặc thù kia. Nhưng sao có thể cùng thiên tài địa bảo liên hệ với nhau?
Kỳ thực trong lòng Ngô Minh đã biết đại khái.
Tương tự với tình huống của Du Du tiểu quận chúa, bản thân tế bào tiến hóa khung máy móc tiến nhập vào trong cơ thể Mục Thanh Nhã. Chỉ có điều máu huyết cùng chất dịch có ảnh hưởng bất đồng, ở thể dịch tựa hồ hiệu quả có thể càng bình ổn hơn một chút sao. Nhưng có lẽ là do tuổi tác hai người hoặc là huyền khí khác biệt.
Trong lòng Mục Thanh Nhã mơ hồ cũng có suy đoán. Nàng đương nhiên không nghĩ tới tiến hóa khung máy móc gì đó, chẳng qua là cảm thấy Ngô Minh thuộc về thiên tài, lại ăn số lượng lớn đan dược, cho nên thân thể mới có khả năng như dược đỉnh thông thường vậy. Nếu không đám người Ma Âm Cốc kia thế nào lại la hét muốn cùng nàng song tu đây? Kết quả lại nhường mình có lợi.
Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng Mục Thanh Nhã đều như chú nai con nhảy loạn. Bản thân là mình đã cùng nàng song tu sao? Chẳng lẽ mình đã coi như là lấy chồng? Mục Thanh Nhã là hoàn toàn không có làm tốt chuẩn bị như vậy, nhưng nghĩ chọn người cùng song tu là nàng, ngược lại cũng có một tia ngọt ngào ở trong lòng.
Bất quá có thể phát ra Liên Linh thanh âm, hẳn là vẫn được coi như khuê nữ a? Trong lòng Mục Thanh Nhã cũng có một chút điểm phỏng đoán.
Ra khỏi phòng tắm, đã thấy sớm có người hầu đứng chờ ở bên ngoài, lấy cấp bậc tiếp đãi khách quý nghênh đón hai người tới nghị sự đường.
Trưởng lão gia tộc Liên Âm tới giới thiệu: “Nghị sự đường đã đổi thành linh đường treo lên khăn trắng, tế lễ tộc trưởng vừa qua đời. Nghi thức kế vị tộc trưởng của người, chi bằng qua đầu tháng bảy hãy làm.”
“Tộc trưởng là ta? Kế vị?” Mục Thanh Nhã nghe xong lại càng hoảng sợ.
Tại trong lúc hai người tắm, gia tộc Liên Âm đã xác nhận Mục Thanh Nhã thừa kế nhẫn tộc trưởng.
Ngô Minh cười nói: “Xem ra Thanh Nhã ngươi phải thừa kế vị trí tộc trưởng rồi.”
Mục Thanh Nhã tự nhiên liên tiếp mà lắc đầu cự tuyệt, còn từ trong lòng ngực lấy ra chiếc nhẫn bởi trước đó đi tắm mà tháo xuống, hai tay dâng lên muốn giao cho trưởng lão.
Trưởng lão niên kỷ lớn như vậy cũng không dám nhận, chắp tay chờ lệnh: “Tộc trưởng tiền nhiệm đã giao phó nó cho Mục tộc trưởng, ngài lại học được Liên Linh thanh âm, đây là một phần trách nhiệm do số mệnh đã định trước. Vạn mong chớ nên chối từ rét lạnh tấm lòng tộc nhân.”
“Thanh Nhã ngươi tuy rằng trẻ tuổi, nhưng có thể học được Liên Linh thanh âm liền là một loại thiên mệnh. Nhờ lịch đại tổ tông gia tộc Liên Âm có linh thiêng, từ trong cõi u minh mới chọn trúng ngươi làm tộc trưởng phục hưng gia tộc.” Thân hữu cùng dòng chính có quan hệ tốt với Mục Thanh Nhã cũng tới khuyên bảo.
Ngay cả cha nàng mẹ đều tới cổ vũ nàng gánh vác trách nhiệm: “Mặc dù trên mặt kinh nghiệm có khiếm khuyết, các vị trưởng lão cũng biết mà sẽ tận lực phụ tá ngươi. Chỉ cần Thanh Nhã ngươi chăm học chịu tiếp nhận can gián không lỗ mãng lộng quyền, thì không cần lo lắng có thể đảm nhiệm được hay không.”
Mục Thanh Nhã vốn là con cháu dòng chính hoàn toàn xứng đáng thừa kế, lại lĩnh ngộ được Liên Linh thanh âm, càng tại thời khắc nguy cấp cùng khuê mật* dắt tay nhau cứu vớt toàn tộc, tự nhiên uy vọng rất cao đủ để đảm nhiệm chức vị tộc trưởng. (*bạn thân nữ thời con gái)
Mọi người không ngừng khuyên bảo, Mục Thanh Nhã mới miễn cưỡng đáp ứng, đồng thời nàng còn đặc biệt nói rõ, đợi trong tộc có người có thể chủ trì đại sự, bản thân liền thoái vị.
Ở tế điện tộc trưởng gia tộc Liên Âm tiền nhiệm vừa qua đời, Ngô Minh dâng hương sau liền đi tìm Bạch trưởng lão.
Mục Thanh Nhã rất muốn như thường ngày phụng bồi Ngô Minh cùng đi, thế nhưng thân phận hiện giờ đặc biệt, cần tọa trấn linh đường đảm nhiệm chủ nhà, chỉ có thể an bài mấy người tỷ muội nhất tốt bồi Ngô Minh đi khắp nơi.
Bạch trưởng lão trước đó đã tìm một gian phòng tĩnh tu khôi phục nội thương.
Ân Cốc chủ huyền nguyệt cấp phát lực hung mãnh, Bạch trưởng lão lúc đó lại sốt ruột bảo hộ Ngô Minh, không giữ lại chút nào liều mạng dẫn đến bị thương nguyên khí, cho nên cần chậm rãi trị liệu nội thương.
Xa xa nghe được thanh âm của Ngô Minh đến đây, hắn đình chỉ chữa thương đi ra khỏi phòng.
Bạch trưởng lão chỉ là tạm thời ổn định nội thương, nhưng tại trên khuôn mặt, và cả trong thần sắc lại như không bắt gặp nửa điểm thương thế.
Ngô Minh lại thông qua tiến hóa khung máy móc có thể quan sát, bằng vào cảm ứng lực siêu cấp, xác nhận hắn đích xác còn có thương thế không nhẹ trong người.
“Bạch trưởng lão, ở đây có một viên thuốc cho ngươi chữa thương. Nếu dùng mà không thất tốt hơn, ta sẽ bào chế lại cho ngươi.” Ngô Minh từ trong túi móc ra một khỏa dược hoàn trân quý đưa cho Bạch trưởng lão.
Bạch trưởng lão nhận được quan tâm của Ngô Minh cũng là vui mừng trong lòng, nhưng lại cự tuyệt: “Ngươi nha đầu chớ không có tim không có phổi, cần biết trân dược khó tìm. Đây là dược hoàn bảo mệnh mà Phục Linh trưởng lão đưa cho ngươi, thương thế của ta không vội không cần lãng phí.”
“Sớm muộn đều là ăn a, khách khí gì?” Ngô Minh cố chấp nhét dược hoàn vào trong tay hắn.
Nhưng Bạch trưởng lão vẫn là cự tuyệt, còn chuyển đổi đề tài hỏi: “Thế nào? Ngươi nha đầu này thất hứa làm chậm trễ việc đi sứ Tấn Quốc, đã nghĩ tới hối lộ?”
“Không có ý này a, chuyện xảy ra đột nhiên, ta và Thanh Nhã bị nhốt ở trong sơn động.” Ngô Minh đơn giản nói một chút tình huống lúc đó bị ép buộc phải thả đoạn long thạch xuống. Đương nhiên cũng tóm tắt mập mờ cho qua phần đặc sắc nhất trong đó, còn thêm thắt do cơ quan khóa kín, chín ngày mới có thể thoát ra.
Bạch trưởng lão gật đầu: “Nói như vậy, cũng có thể lượng giải.”
Ngô Minh trên mặt chật ních nụ cười nói: “Hành trình đi sứ Tấn quốc, có phải không cần đi nữa rồi không?”
Mối quan hệ cùng Mục Thanh Nhã rất có tiến triển, Ngô Minh nhưng là không nỡ bỏ vào lúc này ly khai. Hơn nữa bởi vì nàng tạm thời nhận trọng trách tộc trưởng mà không thoát thân được, kia không phải là hai người hai nơi?