Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 488: Kiến càng lay cổ thụ, buồn cười không tự lượng!


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh tuy rằng không có đi ra khỏi lều vải, nhưng Ngụy Linh lại lớn tiếng quát nàng không nên nóng ruột khí táo, loại thái độ chỉ trích rõ ràng này khiến bọn thị vệ chung quanh không khỏi sững sờ, lập tức dâng lên một loại cảm giác chán ghét.

Tiêu Nhược Dao là ai? Xông vào trùng vây Vũ quân, mang về hai con tin cùng sứ đoàn nước Tề đồng sinh cộng tử một kỳ nữ a! Còn ngươi có năng lực gì mở miệng nói?!

Không ít thị vệ cùng binh sĩ cũng không nhịn được đối với Ngụy Linh trợn mắt nhìn.

Thế tử cũng khẽ cau mày, xem ra quả thật là rất bất mãn đối với Ngụy Linh.

Đối với người khác, thế tử là cực ít khi lấy cau mày biểu hiện các loại thái độ. Thậm chí ở trong ấn tượng rất nhiều người, thế tử tựa là một vị chủ nhân rất khoan dung. Trừ phi thủ hạ phạm vào làm phản các loại trọng tội không thể tha, hắn mới sẽ nổi giận đùng đùng quả đoán hạ lệnh tru diệt, bằng không trong ngày thường đối với người khác tương đối khoan dung.

Bi Thu ông lão vốn là muốn quát lớn Ngụy Linh một thoáng, nhưng thấy thế tử lúc này đã biểu lộ ra dáng vẻ nổi giận rõ ràng, trái lại trong lòng cảm thấy thú vị. Hơn nữa hắn vặn lấy khuôn mặt nghiêm túc đi ra lại không phải là bởi vì tức giận, giờ khắc này ngược lại là muốn bật cười.

Tuổi trẻ thật tốt, Bi Thu ông lão làm bộ vẫn cứ thờ ơ không động lòng, hừ hừ vẫy vẫy tay để Tàn Đông ông lão đi vào.

“Ta? Võ kỹ của ngươi nàng còn không có học được, ta làm sao có khả năng?” Tàn Đông ông lão liệt liệt miệng, thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ tiếng tăm hồi ức thuật của Tiêu Nhược Dao chỉ điều là hư danh?

Đúng đúng, không khỏi quá khuếch đại. Cái gọi là dưới cái thanh danh vang dội kỳ thực khó cân xứng, người nào có năng lực xem người khác biểu thị một hạng võ kỹ vài lần liền học được? Chớ nói chi là võ kỹ thuộc hàng nhất lưu của ta cùng Bi Thu ông lão.

Tàn Đông ông lão cũng cảm thấy, Bi Thu ông lão hắn nhanh như vậy liền đi ra, nhất định là bởi vì dạy mấy chiêu sau thấy Tiêu Nhược Dao cũng không thể nhanh chóng học được mà nản lòng thoái chí, không lại muốn lãng phí thời gian.

Tuy rằng chỉ là một cái lều vải không cách âm, nhưng bởi vì trong đó liên quan đến truyền thụ võ kỹ, nên Tàn Đông ông lão cũng không có hết sức vận lên huyền khí nghe trộm. Đương nhiên trong lúc Bi Thu ông lão truyền thụ, đã dùng huyền khí đã khống chế thanh âm không để lộ ra ngoài.

Hai người so với tông chủ vẫn là khác biệt không nhỏ. Lúc đó tông chủ diễn võ ở trên tháp. Có năng lực lấy huyền khí bày xuống kết giới bảo vệ bí mật võ kỹ. Hai vị huyền võ thánh giả cảnh giới tân nguyệt này liền còn không đạt tới trình độ như vậy.

“Làm sao còn không đi vào?” Bi Thu ông lão thấy Tàn Đông ông lão sững sờ, lại đây đẩy hắn một cái. Hai người quan hệ không tệ, đương nhiên sẽ không khách khí.

“Tàn Đông Cố Phách chưởng pháp của ta có thể so với Bi Thu Như Phong chưởng pháp của ngươi còn khó học hơn, ngươi không được. Liền đừng lãng phí thời gian của ta.” Tàn Đông ông lão cất bước tiến vào lều vải. Trong miệng còn muốn nói thầm, nỗ lực trực tiếp an ủi Ngô Minh: “Tiêu cô nương a. Ngươi không nên nản lòng. Mấy thứ võ kỹ này cũng cần duyên phận, có thể ngươi học lão Thu không được, nhưng có lẽ sẽ học được ta… Ách…”

Hắn vừa vào lều vải còn muốn lải nhải trấn an người, nhưng vừa thấy trong lều Ngô Minh chính đang tự mình ôn tập chưởng pháp. Nhất thời liền suýt nữa nhai đầu lưỡi.

Chuyện gì xảy ra? Nàng triển khai chính là cái chưởng pháp gì?

Cái này, cái này không phải là Bi Thu Như Phong chưởng sao?

Tàn Đông ông lão lăng lăng nhìn Ngô Minh tùy ý đánh ra một loạt chiêu thức chưởng pháp, thậm chí hắn còn có thể hô lên một ít chiêu pháp quen thuộc trong đó, tỷ như Như Phong Tự Bế, Nhất Diệp Tri Thu…

Những chiêu thức này triển khai ra, một điểm cảm giác trúc trắc cũng không có, thậm chí nếu bỏ qua thân hình nữ hài nhi, Tàn Đông ông lão sẽ cho rằng chưởng pháp là Bi Thu ông lão đang tự mình triển khai ra.

“A, Tàn Đông ông lão.” Ngô Minh cùng hắn vẫn không tính là quá quen thuộc. Dù sao hôm qua cũng là mới lần đầu gặp mặt, không có kêu loạn giống như đối với Bi Thu ông lão vậy.

“Tiêu, Tiêu cô nương, chẳng lẽ…” Tàn Đông ông lão nói chuyện có chút không gọn gàng.

Bởi vì hắn nghĩ tới một cái khả năng rồi. Cái phán đoán này mới vừa nhô ra, liền bị lý trí của chính mình mạnh mẽ áp chế xuống.

Nàng sẽ không phải là ở trong thời gian còn chưa uống cạn một chén trà vừa nãy. Cũng đã học được Bi Thu Như Phong chưởng rồi chứ?

Tàn Đông ông lão cảm giác đầu lưỡi mình có chút đau, hình như đã nhai phải.

Đừng, đừng đùa giỡn. Sống lâu như vậy, làm sao đều chưa từng thấy nha đầu thông tuệ có thể đạt đến loại trình độ này.

Hắn đương nhiên không biết cái sự tình gọi là tiểu phượng hoàng chi nghi, Bi Thu ông lão cũng sẽ không lắm miệng tiết lộ ra ngoài. Tiểu phượng hoàng chi nghi nhưng là liên lụy tới vấn đề vương quyền của cả một cái quốc gia, tuy rằng không thể kết luận được dị thư là thật hay giả, nhưng càng ít người biết càng tốt.

Ngô Minh chắp tay nói: “A, thời gian quá ít, ta sợ chính mình quá đần, vì lẽ đó còn muốn hi vọng Tàn Đông lão giả có thể mau chóng chỉ dạy ta cái tinh túy trong Tàn Đông Cố Phách chưởng pháp.”

Tàn Đông ông lão gật gù: “Tàn Đông Cố Phách chưởng pháp, tuy rằng gọi là chưởng pháp, nhưng là một loại võ kỹ lấy chưởng hoá quyền. Mấu chốt nhất không phải ở chỗ vận dụng huyền khí, mà là một loại nối liền chiêu thức, khiến cho đặc điểm bao dung của chưởng cùng đặc điểm phá kiên* của quyền dung hợp với nhau. Quy tắc khẩu quyết tâm pháp chung là…” (*bao dung và phá kiên, có thể hiểu đơn giản một cái là nhu thiên về phòng thủ và một cái là cương chuyên về tấn công)

Tàn Đông ông lão vừa nói, vừa bắt đầu chậm rãi biểu thị Tàn Đông Cố Phách chưởng pháp.

( bắt đầu học tập hàn băng cố phách chưởng pháp, đạt được quy tắc tâm pháp chung, gia tốc tiến độ học tập phân tích, tiến độ hiện nay 68%…) Tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh bắt đầu nhắc nhở bước vào quá trình học tập cao tốc.

Từng chiêu chưởng pháp ở trong nháy mắt cuối cùng thường biến thành nắm đấm, tấn công địch khi chưa kịp sẵn sàng, lấy chưởng pháp nhu tính trong nháy mắt đột phá phòng ngự kẻ địch, tiếp đó dùng cường lực quyền pháp tới lấy chắc chiến thắng, đây chính là ý chính trong Tàn Đông Cố Phách chưởng pháp.

Theo hắn triển khai, nhiệt độ bên trong lều vải tựa hồ cũng có giảm xuống. Đây là chưởng pháp kéo không khí bên trong lều vải, gây nên một loại hiệu ứng giống như đối lưu.

“Bộ chưởng pháp này nếu như có huyền khí thuộc hàn tính, hiệu quả sẽ tốt hơn. Đáng tiếc sư tổ tạo ra bộ trưởng pháp này dù cho rong ruổi giang hồ vô số năm, nhưng tìm không được đồ nhi có thuộc tính huyền khí thích hợp.” Tàn Đông ông lão vừa triển khai chưởng pháp, vừa thở dài nói: “Đến đời ta rồi,  cũng có tìm được đệ tử sở hữu huyền khí thuộc tính băng hàn nhưng tư chất có hạn, sức lĩnh ngộ không đủ để có thể lý giải được, hoặc là sức lĩnh ngộ miễn cưỡng được thế nhưng huyền khí lại không đạt tới trình độ triển khai ra, bỗng lãng phí cái chưởng pháp tốt này… Hả?”

Tàn Đông ông lão vui đùa chưởng pháp, lại đột nhiên phát hiện Ngô Minh cũng đã nâng tay lên: “Tàn Đông ông lão, đa tạ giáo dục. Ta đi chuẩn bị tên lệnh.”

“Ai? Chờ chút! Ngươi đi nơi nào? Làm sao biết khó mà lui?” Tàn Đông ông lão còn tưởng rằng Ngô Minh chính cảm thấy mình xem không hiểu hoặc không lĩnh ngộ được, sợ thời gian lâu dài mất mặt mới tìm cớ chuồn mất.

“A, ta đã học được a.”

“… Đừng đùa.” Tàn Đông ông lão nghiêm mặt: “Lão phu cùng lão Thu đều là cho ngươi thêm một phần cơ hội sống sót ở trong Vũ doanh, ngươi cần phải nắm chắc mới được.”

“Phải phải, ngài giáo huấn chí phải.” Ngô Minh suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, chúng ta đi ra bên ngoài đánh một trận, cũng thuận tiện ở trước thời gian phá vòng vây làm phấn chấn quân tâm một thoáng.”

“Ngươi muốn cùng ta so chiêu?” Tàn Đông ông lão nghe được trực tiếp ngẩn người.

Ngô Minh không trả lời, chỉ là cười cợt, hất đầu ra hiệu để hắn cùng đi ra.

Bên ngoài lều, Ngụy Linh còn đang giảng giải theo ý của mình.

“Nếu là lúc này liền Tàn Đông ông lão đều dạy không được, hay là không nên để cho Tiêu Nhược Dao đi Vũ doanh nhận lấy cái chết.”

“Nàng chết chỉ là chuyện nhỏ, nếu là có chuyện gì khác, há chẳng phải thể diện nước Tề cũng khó nhìn? Dù sao nàng cũng xem như là khách khanh Thiên Ba phủ nước Tề.”

Phía sau nàng vị tám sao hộ vệ kia đều có chút nghe không vô.

Nếu là có chuyện gì khác? Nói đến cái này có thể hơi quá đáng.

Nếu một cô gái bị phe địch bắt, trừ phi là huyền vũ nữ tướng, nguyên liệu sư loại thân phận đặc thù này, bằng không rất có khả năng gặp chính là đãi ngộ không tốt lắm. Nàng nói như vậy quả thực tương tự với dùng ngôn ngữ ác độc công kích.

Thế tử mới đầu còn muốn nhẫn nại nàng, nhưng nghe được câu này, nhất thời liền muốn quát bảo ngưng lại: “Ngụy nữ tướng, trước mắt trận chiến này sự ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta có thể nào…”

Lời còn chưa nói hết, lều vải bị vẩy một cái.

Thậm chí ngay cả thời gian uống cạn nửa chén trà đều không có, so với thời gian Bi Thu ông lão truyền thụ vừa nãy còn nhanh hơn, Ngô Minh cùng Tàn Đông ông lão đi ra.

“Tiêu cô nương, ngươi…” Thế tử tuy rằng mơ hồ đoán được khả năng, nhưng vẫn có chút không quá tin tưởng.

“Học gần đủ rồi. Chúng ta so chiêu thử một chút xem thành quả ta học tập đi.” Ngô Minh cười hì hì nói: “Thương cảm trời thu đa tình ông lão, ngươi…”

“Bi Thu! Bi Thu!” Bi Thu ông lão đều muốn cắn nát hàm răng. Lúc này làm sao còn muốn tăng thêm hai chữ đa tình? Ngươi không cần loạn thêm hình dung có được hay không?

“Há, ngược lại một thu một đông, hai vị đồng thời đến đánh chứ?” Ngô Minh hướng về trước lều đất trống vừa đứng: “Vì phòng ngừa tiêu hao thể lực, liền không cần loạn dùng huyền khí.”

“Ngươi muốn cùng ai đánh?” Bi Thu ông lão đều nhất thời chưa kịp phản ứng.

Tàn Đông ông lão ở mặt sau Ngô Minh đi ra, chất phác nói rằng: “Ý tứ nàng là, muốn cùng hai chúng ta đồng thời động thủ nhìn xem thành quả học tập võ kỹ.”

“Ngươi đã dạy nàng?” Bi Thu lão giả nhớ tới quá trình mình dạy võ kỹ, toét miệng hỏi Tàn Đông ông lão.

“Không.”

“Đã không dạy? Vậy các ngươi đi vào làm gì?”

“Liền nói một lần quy tắc tâm pháp chung, ta biểu diễn không tới một nửa chiêu số.”

“Chiêu số? Biểu diễn?” Bi Thu ông lão vỗ trán một cái: “Xong, nàng học được rồi!”

“A?”

“A?”

“A?”

Tàn Đông ông lão, Thế tử, Ngụy Linh từng người phát sinh một tiếng a.

“A ——” Ngô Minh tương đối biết diễn vai phụ phối hợp một tiếng cuối cùng, lần này a a a a bốn cái âm điệu liền tập hợp: “khoa học thực nghiệm trạm, vui sướng đại bản doanh* ú yeah!” (*vui sướng đại bản doanh là một cái game show, khoa học thực nghiệm trạm là chủ đề được chọn lần đó – các nàng có thể tìm trên youtube 快乐大本营 2012-12-08 啊啊啊啊科学实验站 [ 精彩片段 ])

Nàng còn muốn đưa tay ra làm một cái động tác điệu bộ.

Mọi người hoàn toàn không hiểu lời nói của nàng, nhưng càng thêm quan tâm vì sao Bi Thu ông lão lại nói như vậy.

Hắn nói cái gì? Bảo Tàn Đông ông lão nói một lần quy tắc tâm pháp chung, biểu thị không tới một nửa chiêu số, sau đó nàng liền học được?

“Ha ha, thật buồn cười.” Trên mặt Tàn Đông ông lão không có biểu tình gì, hiển nhiên cho lời nói của Bi Thu ông lão là đùa bỡn.

“Đến đây đi, chúng ta cứ dựa theo lời nàng nói, chỉ dùng chiêu số đánh xem.” Bi Thu ông lão bắt chuyện Tàn Đông ông lão đồng thời đến bên cạnh Ngô Minh.

Tàn Đông ông lão ngượng ngùng cười nói: “Chúng ta đồng thời động thủ? Đừng đùa, coi như không cần huyền khí, một người nàng đều kiên trì không được ba mươi hiệp.”

Hắn không phải xem thường Tiêu Nhược Dao, mà là bởi vì lý giải đối với võ kỹ của nguyệt giai cao thủ, căn bản không phải cảnh giới tinh cấp cao thủ có thể đạt đến.

Chí ít còn có câu nói gọi là: Bên dưới nguyệt giai, đều là giun dế.

Nàng dù thiên tài như thế nào đi nữa, cũng là cái tinh cấp võ giả! Không phải nguyệt giai thánh giả!

Hiện tại, cái giun dế này lại dám khiêu chiến hai đại thụ che phủ trời xanh? Kiến càng lay cổ thụ, buồn cười không tự lượng!