Tiếng quát to ca tụng Trượng Kiếm Tông ngân nga vang vọng trên mặt sông mãi không dứt.
Không ít nữ hài nhất thời cảm thấy trong tâm có một cổ kích động, suýt nữa liền muốn cúi người hành lễ.
Cừ thật, huyền khí thật đúng là thần diệu a. Ngô Minh tặc lưỡi không thôi, cái loa phóng thanh ở địa cầu chỉ có thể tăng âm lượng đê-xi-ben (dB), nhưng đem nhân tâm chấn động đến run rẩy, thì chỉ có Huyền khí mới có thể làm được.
Trong đám nữ tử trên thuyền, cũng chỉ có một mình Ngô Minh không bị huyền lực tác động.
Địch lão nhị và Trần lão tam cùng nhau cất cao giọng nói: “Chi môn chúng, chi Thanh Lĩnh Tam Kiệt, ứng với mệnh lệnh tông môn, hộ tống người dự tuyển Nguyên Liệu Điện nhập môn.”
Hai vị này diễn đạt ngắn gọn súc tích, cũng không biết trước đó đã luyện tập qua bao nhiêu lần, hiển nhiên đối với tông môn rất là sùng kính mà luyện tập nhiều lần từ trước.
Có thể khiến Trần lão tam ương bướng cung kính như thế, Trượng Kiếm Tông thật là có uy thế lớn.
Địch lão nhị hơi khom lưng sau đó tung người mà lên, tựa hồ hướng nghênh khách kiếm sư trên đỉnh núi ngọa giang đưa ra vật chứng minh thân phận.
Trần lão tam thì lại cho lâu thuyền chạy chầm chậm, kiên trì đợi.
Rất nhanh, Địch lão nhị tung người xuống.
Trên đỉnh núi Ngọa Giang Phong truyền đến tiếng nói: ” Vì tông môn ta, làm phiền Thanh Lĩnh Tam Kiệt.”
Trần lão tam lúc này mới để lâu thuyền một lần nữa giương buồm tăng tốc, từ Ngọa Kiếm Phong xuôi dòng qua.
Bởi vì ở bên dưới ngước nhìn lên Ngọa Giang Phong, căn bản không thấy được vị huyền khí cao thủ này, Ngô Minh hơi có chút thất vọng.
“Chư vị cô nương, đều thu dọn đồ đạc ra đi, chuẩn bị lên bờ rồi.” Có bà vú sốt ruột thúc giục các vị nữ hài trên boong tàu.
Bên trong Khoang, Ngô Minh tại chỗ xoay chuyển hai vòng, cũng không có phát hiện có cái gì cần thu dọn, đồ vật tùy thân gì đó đều bị Nữu Nữu thật mang đi rồi.
Hôm qua vị vú em ăn mặc khá sang trọng kia lại chủ động tìm đến, dài dòng văn tự căn dặn Ngô Minh không nên sinh thêm nhiều chuyện rắc rối.
“Tốt tốt, ta đã biết.” Ngô Minh là không có ý định sinh chuyện, thuận miệng đáp ứng.
Bà vú thấy phản ứng này của Ngô Minh, còn tưởng rằng nàng không nghe lọt, tiếp tục khuyên nhủ: “Nha Đầu liều lĩnh không ngại nguy hiểm len lén đem đồ ăn cho ngươi, không ít người đều nhìn thấy.”
Ngô Minh nghe xong ghi tạc trong lòng, là một cái cô bé gọi là Nha Đầu đưa đồ ăn đến cho mình.
Từ danh tự này phán đoán cũng là từ nhà nghèo đi ra. Thật là có chút duyên phận, một người tên là Con Gái một người tên là Nha Đầu, nói không chừng bởi vì là người cùng một làng nên mới chiếu cố nhau như vậy.
Bà vú lại nói: “Chuyện lén lút đưa đồ ăn này, phỏng chừng Trần gia cũng là biết được, nhưng không có quát bảo ngưng lại, ngươi phải biết phân biệt tốt xấu.”
Ngô Minh nghe xong trong lòng cả kinh.
Cũng phải, đối với huyền khí võ giả, một cô gái yếu đuối lén đi đưa đồ ăn, loại sự tình này rất dễ bị phát hiện.
Nhưng theo như cái này thì, cái vị kêu là Trần lão tam hung đồ kia cũng không phải là muốn đưa mình vào chỗ chết. Ngô Minh rất nhanh suy luận ra, mình bị bắt giam, ý nghĩa quan trọng hơn đó là giết gà dọa khỉ. Mình là gà, dùng làm tấm gương điển hình để quản giáo các nữ hài khác.
Ý nghĩa bà vú tới nói những lời này, chính là cho một gậy trước sau đó dỗ bằng táo ngọt.
“Được rồi, Con Gái, nhanh chóng lên trên boong thuyền chuẩn bị lên bờ đi.” Bà vú bắt đầu nhắc nhở Ngô Minh.
Ngô Minh theo bà vú leo lên boong tàu, đã có mười chín cô gái sớm tụ họp ở trên boong thuyền oanh oanh yến yến, cả đám hưng phấn khẩn trương nhìn cảnh sắc hai bên bờ sông.
Một nữ hài tử trông giống như tiểu muội nhà bên, hướng Ngô Minh xa xa vẫy tay, vén lên góc quần bước nhanh đến.
Chẳng lẽ nàng chính là Nha Đầu len lén đưa cơm? Tướng mạo bình thường, nhưng chính là đi vào thời khắc tuổi thanh xuân, thủy linh khả ái.
“Con Gái, Con Gái, ngươi được thả ra rồi?!” Nha Đầu vô cùng vui mừng chạy tới, cầm lấy cánh tay Ngô Minh cố sức lắc, vẻ thân thiết lộ rõ trên mặt.
Tay của con gái trơn bóng mịn màng, khiến Ngô Minh trong lòng một trận nhộn nhạo, không thể không niệm trong lòng: Động vật giống cái 3D đều là phù vân…
Có điều, bộ ngực bằng phẳng và khuôn mặt thơ ngây của tiểu nha đầu này, thật là làm tâm tình người ta khó có thể bình tĩnh a.
“Cảm tạ quá táo, trái lê và bánh màn thầu của ngươi.” Ngô Minh nói lời cảm tạ đầu tiên, cảm thấy cô bé này khá giống với thanh mai trúc mã tiểu muội muội.
“Xuỵt —— chớ để bọn họ nghe được.” Nha Đầu vội vàng dùng ngón tay đặt ở bên môi ra dấu.
“Bọn họ đã sớm biết.” Ngô Minh cười nói: “Thuyền bè di chuyển trên sông, làm sao có thể không chú ý mạn thuyền chứ? Về điểm mờ ám này nhất định sẽ bị người nhìn thấy. Sau đó này không nên mạo hiểm như vậy, tự ta có biện pháp.”
Nha Đầu mặt đỏ lên: “Ta không biết mà, ngươi làm sao lại hiểu biết nhiều như vậy a? Đúng rồi, vậy bọn họ có đánh ngươi hay không?”
Thấy trên người Ngô Minh không có dị dạng gì, Nha Đầu mới lại cười nói: “Ta còn lo lắng đây, ngộ nhỡ ngươi bị thương ảnh hưởng nhập thí, lại sẽ làm lỡ cả đời!”
“Nhập thí?”
“Đúng rồi, không phải lúc đó ngươi cũng có mặt sao? Tiến vào Nguyên Liệu Điện tham gia trắc thí, đương nhiên cũng có thể tự chủ tham gia vũ thí. Nhưng chúng ta là được người chọn vào Nguyên Liệu Điện, hơn nữa phỏng chừng chúng ta cũng đều không có thiên phú võ học gì, hiển nhiên là lấy việc vào Nguyên Liệu Điện lên làm đầu.”
Ngô Minh chợt bừng tỉnh, xem ra đây chính là tham gia khảo thí nhập môn đây.
Vũ thí là xem thiên phú võ học đi con đường tập võ, mà Nguyên Liệu Điện tương đương với chữa bệnh và trị thương hậu cần.
Cùng Nha Đầu nói vài câu, Ngô Minh chú ý tới các nữ hài chung quanh cũng vây lại đây nhìn mình, rất nhiều người đều có vẻ ân cần, vội vã chắp tay nói: “Làm phiền các vị cô nương lo lắng.”
“…”
“…”
“Hì hì.”
“Ha ha.”
Các nữ hài tử cười thành một mảnh.
“Thật không quen, còn tưởng rằng là một vị thiếu hiệp đang khách sáo đây.”
“Tiêu Con Gái, sao ngươi lại dùng giọng điệu nam tử nói chuyện như thế?”
“Là do đói bụng đến choáng váng đầu óc sao?”
Ngay cả Nha Đầu cũng nhếch miệng cười to.
Ách… Chờ một chút, Tiêu Con Gái?
Nửa ngày, Ngô Minh mới hiểu rõ, hóa ra nguyên thân của mình tên là [ Tiêu Nữ ].
[ Tiêu Nữ ], [ Con Gái ]… Đổ mồ hôi chết a, cái tên này thật không may mắn…
Ngô Minh đột nhiên mở miệng nói: “Cái kia... Trải qua một phen bị phạt này, ta nghĩ muốn thay cái tên!”
“A?” Nha đầu cùng đám nữ hài tử không phản ứng kịp.
Ngô Minh nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy tên của ta không đủ khí phách, vào Trượng Kiếm Tông rồi, nên có cái tên đàng hoàng.”
Bên trong chúng nữ có người kinh ngạc: “Cải danh tự khai sanh sao? Hơn nữa ngươi nói chuyện có điểm lạ a.”
Nha Đầu lôi kéo tay Ngô Minh, phản đối nói: “Này chờ đã, cái tên đó là do cha ngươi vi nương ngươi đặt cho. Công sinh thành nuôi dưỡng, chịu ơn phụ mẫu, tên này tốt như vậy làm sao phải thay đổi?”
“Hừ!” Trần lão tam đột nhiên đi tới hừ lạnh một tiếng.
Các nữ hài tử như một đàn chim sẻ vậy chạy tứ tán.
Ngô Minh tiến lên trước hai bước, quay mặt về hướng Trần lão tam đem Nha Đầu che ở phía sau.
“Ngươi con bé này, lại đang ở đây làm loạn cái gì vậy!” Trần lão tam quát lớn một tiếng.
Ngô Minh biết điều mà không có chống đối lại, nhẹ nhàng thúc Nha Đầu muốn cho nàng thối lui.
“Tiêu Nữ tỷ tỷ không có gây rối…” Nha Đầu không chịu thối lui, nỗ lực giải thích: “Nàng chỉ là muốn sửa tên của mình một chút.”
Địch lão nhị đi sang đây lắc đầu: “Cải danh tự? Ừm, cái tên Tiêu Con Gái này của ngươi quả thật quá quê mùa. Chờ đi vào tông môn ngoại môn, tất nhiên liền được đổi danh tự, lại vội cái gì?”
Thấy Địch lão nhị lên tiếng, Trần lão tam không nói gì thêm. Hiển nhiên ở trước mặt mọi người, hắn đối với nhị ca mình vẫn là tôn trọng cấp đủ thể diện.
Vào tông môn sẽ được đổi danh tự? Không biết là ép buộc thay đổi hay là danh tự không tốt thì mới phải đổi, này ngược lại chính là cơ hội đổi tên.
Tiêu Con Gái… Cái tên này đều không có mặt mũi gặp người a! Nhất định phải sửa!
Lúc này, người chèo thuyền quát nhẹ một tiếng: “Cặp bến.”
Tấm ván được bắc lên, Địch lão nhị và Trần lão tam hai người, một người đứng trên boong thuyền, một người đứng trên bờ, bảo vệ chúng nữ lên bờ.
Xem ra tiến nhập tông môn, đối với những người dự tuyển vào Nguyên Liệu Điện này, bọn họ vẫn là rất coi trọng.
Đoán ra được điều này, Ngô Minh nhãn châu hơi chuyển động, bắt đầu suy tính một sự trả thù nho nhỏ.