Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 586: Tái ngộ Lục Hữu Dung


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh thấy cử chỉ Tề phi rất khác với hình tượng mẫu nghi trong ngày thường, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Tề phi, ta đến rồi.” Ngô Minh đi qua chào hỏi một tiếng.

Nàng chính là tùy tiện chắp tay, trong ngày thường Tề phi cũng là không để ý chút lễ tiết như thế.

Nhưng hiện tại vị Tề phi này, nghe được thanh âm của Ngô Minh, trên mặt ửng đỏ càng thêm rõ ràng, ánh mắt lại cũng không dám nhìn nàng, xoay người cất bước liền đi ra ngoài.

Nàng bước chân rất gấp, dường như liền muốn tông cửa xông ra vậy.

“Ai? Làm sao?” Ngô Minh kỳ quái. Nhìn lại cả người mình một lượt, thật giống như không có vấn đề gì đi.

Thế nhưng Tề phi là xảy ra chuyện gì? Cẩn thận ngẫm lại, Ngô Minh bắt đầu cảm thấy không đúng.

Nhớ lại cử chỉ Tề phi vừa nãy, xác thực như là có chỗ nào đó không đúng.

Thật giống như Tề phi của ngày hôm nay có chút cử chỉ không quá tinh tế, đặc biệt cách bước nhanh khi đi ra ngoài, căn bản không giống như là một mẫu nghi thiên hạ ung dung khoan thai trong ngày thường.

Ngô Minh nghiêng đầu nhìn nàng đi ra cửa điện, cảm thấy không hiểu ra sao.

Đợi mấy chục hơi thở sau, Tề phi lại từ bên ngoài di chuyển vào.

Lần này, Tề phi tựa hồ trên mặt không có dáng vẻ gì là ngượng ngùng. Sắc mặt ửng đỏ cũng có chút biến hóa, thật giống như là cười đến thở không nổi sau mới hiện ra loại đỏ chót kia.

“Tề phi?” Ngô Minh một đầu dấu chấm hỏi nhìn kỹ nàng.

Tề phi giống như người mẫu vậy đem thân hình thản nhiên quay một vòng, lại như là đang phô diễn mị lực của chính mình vậy, sai mới cười hỏi Ngô Minh: “Vừa nãy ta đi một vòng, Nhược Dao có thể nhìn ra ta cùng ngày xưa có khác biệt gì sao?”

Ngô Minh sững sờ, lập tức trên dưới đánh giá vị Tề phi trước mắt này, ở trong đầu bắt đầu so sánh Tề phi sai biệt.

Hai cái bóng hình giống nhau, ở trong đầu Ngô Minh hình thành.

A, hóa ra là hai người.

Ngô Minh gãi đầu một cái: “Tề phi thật sự muốn ta nói?”

“Đương nhiên.” Tề phi con mắt lấp lánh ánh sáng.

Được, lớn như vậy còn chơi trò tìm điểm khác biệt. Ngươi cũng đừng trách ta đả kích ngươi.

“Mật độ tóc sai biệt lớn. Vừa nãy vị kia. Độ bóng của tóc so với Tề phi càng nhạt hơn một ít, mật độ mỗi một phần sợi tóc càng ít ỏi hơn một ít. Đặc biệt vị trí phát búi tóc, cẩn thận quan sát có thể chú ý tới.”

Ngô Minh không ngừng nói ra điểm khác biệt.

“Hừm, còn có một điểm rất rõ ràng, trên lỗ tai không có lỗ đeo khuyên tai.”

“Phần đuôi mắt hơi thấp một ít. Rìa ngoài mắt hai mí càng hướng ra ngoài hơn.”

“Khoảng cách đồng tử hơi có sai biệt, chỉ một điểm này liền có thể biết không phải cùng là một người.”

“Mật độ dày đặc của lông mi hơi có sai biệt, người trước không có dày bằng người sau.”

“Da dẻ không kém nhiều, nhưng người trước đối lập thô ráp hơn một ít, lỗ chân lông rõ ràng to hơn.”

“Ngọc bội nơi đai lưng không giống, tuy rằng rất tương tự. Nhưng không phải cùng một khối ngọc.”

“Phương thức khâu ống tay trái không giống, đây là mức sai lệnh khi làm thủ công, nhìn ra được hai bộ váy bào này không phải là cùng một bộ.”

“Kích thước giày to nhỏ không giống, người trước lớn hơn một chút.”



Ngô Minh huyên thuyên nói một tràng những điểm bất đồng.

Tề phi trừng hai mắt nghe xong thật lâu, một lúc sau mới ngạc nhiên nói: “Nhãn lực thật là lợi hại, không nghĩ tới lại có nhiều sai biệt như vậy.”

“Giống nhau giống nhau.” Ngô Minh trong lòng mừng thầm. Ngoài miệng nhưng khiêm tốn cực kì.

“Đâu chỉ là giống như vậy, mặc dù là Phật Soái, Bạch trưởng lão bọn họ cũng tuyệt đối nhìn không ra.” Tề phi nói: “Bất quá ngươi vừa nãy đã gọi nàng một tiếng Tề phi đi?”

“Đúng, sau đó liền phát hiện có điểm là lạ.”

“Không nghĩ tới giấu được ngươi, có điều càng bị phát hiện nhiều kẽ hở như vậy. Sau đó thật sự dùng đến trên người này, liền mời ngươi tới chỉ đạo làm dịch dung.”

“Nàng là ảnh võ giả của Tề phi ngươi?”

“Cái gì gọi là ảnh võ giả?”

“Tựa là thế thân phòng bị người ám sát, hoặc là một cái người đóng giả hòng mê hoặc tầm mắt kẻ địch, hảo trợ giúp chân chính Tề phi xuất hiện ở những nơi khác đến mưu tính sự tình.” Ngô Minh đại thể giải thích một thoáng khái niệm về ảnh võ giả.

Kỳ thực tựa là lời giải thích về người thế thân. Chỉ có điều một thế giới khác có cái phim điện ảnh kinh điển tên là Ảnh Võ Giả, vì lẽ đó Ngô Minh liền đem thuyết pháp này ra dùng.

“Cách gọi này ngược lại không tệ.” Tề phi một mặt nén cười nói: “Ngươi có thể cho rằng, người này có thể thay thế ta mê hoặc kẻ địch sao?”

“Tuy rằng rơi vào trong mắt ta thì có kẽ hở, nhưng dùng thuật che mắt này đối phó với kẻ địch bình thường, hẳn là đã đủ.”

“Ha ha ha.” Tề phi phi thường mất hình tượng mẫu nghi ôm bụng bật cười.

Tiếng cười của nàng liên miên không dứt, thật giống như là đã nín nhịn một lúc lâu rốt cục mới có thời điểm phát tiết, cuối cùng cũng coi như là có thể cười cho thỏa vậy.

Ngô Minh nhìn Tề phi, không làm rõ được nàng vì cái gì mà bị kích thích.

“Ngươi, ngươi thật không nhìn ra vừa nãy là ai?” Tề phi ôm bụng cười đến không ngậm miệng lại được.

“…” Ngô Minh đổ mồ hôi, lần thứ nhất nhìn thấy Tề phi cười thành bộ dáng này.

Lúc này, Phật Soái, Bạch trưởng lão, Bi Thu lão giả đi ra. Còn có vị nữ tử vừa nãy kia.

“A! Thế tử?!” Ngô Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Nhìn thấy Bi Thu lão giả, nàng lập tức rõ ràng cô gái này là ai.

Là thế tử giả gái!

“Bị ngươi nhìn ra rồi.” Thế tử một mặt hiện ra vẻ sầu khổ, giống như quỷ keo kiệt bị người hãm hại mất bao nhiêu là bạc.

Được rồi, trên khí chất hắn không có cảm giác giống như là quỷ keo kiệt, thế nhưng loại cảm giác bi thương đến cực điểm kia có thể hình dung như vậy.

Nhưng mà dáng vẻ của hắn đúng là quá giống Tề phi.

Nhìn một cái da dẻ này. Tuy rằng không có trắng nõn trơn mềm như Ngô Minh, nhưng ở trong nữ tử cũng không tính là thua kém.

Nhìn một cái con mắt cùng bộ phận lông mày này, hơi hơi vẽ lên một điểm văn tuyến sau, liền cùng nữ tử không có mấy cách biệt, không chú ý đều không cảm giác được đặc tính nam tử trong đó.

Nhìn một cái thân khung xương này, căn bản giữa nam và nữ không có bao nhiêu khác biệt, chỉ cần mặc vào quần áo nữ tử, rất khó phân biệt ra được khí tức dương cương nguyên bản.

Ngô Minh cũng không nhịn được nói rằng: “Ngươi không đầu thai làm nữ tử thực sự là lãng phí.”

Bạch trưởng lão mọi người không nhịn được cười, liền Tề phi đều cười đến đánh ngã.

Thế tử cực kỳ ai oán chắp tay nói: “Nương, người hãm hại hài nhi còn chưa đủ sao? Ta muốn tháo trang sức.”

Ngô Minh nhìn ở trong mắt, cũng không khỏi cảm thấy cái người làm mẹ này cũng quá không có tình mẫu tử.

“Nhược Dao, ngươi là không biết a.” Tề phi ôm bụng miễn cưỡng ngồi thẳng, dư vị cười vừa nãy làm nàng vù vù thở dốc: “Vừa nãy hắn mới vừa đổi xong quần áo làm tốt trang điểm, vừa vặn tiểu Du Du đi ngang qua, kết quả nàng hỏi một câu mẫu hậu hảo. Buồn cười chết ta rồi!”

Tề phi ở thời điểm không bàn luận chuyện quốc sự, cũng không xưng hô Ngô Minh là Tiêu cô nương, mà là phi thường thân thiết gọi Nhược Dao. Có lúc thậm chí trực tiếp gọi nha đầu. Mẫu nghi một nước, chịu gọi Ngô Minh nha đầu. Ở thời đại này đều xem như là nể nang mặt mũi.

Bên cạnh một vị trung niên thiếp thân thị nữ cũng góp vui nói: “Dáng vẻ của thế tử bây giờ, cực kỳ rất giống dáng dấp Tề phi năm đó.”

Người thị nữ này là Vũ thị, là người bảo hộ thiếp thân bên người Tề phi, phỏng chừng cũng là không hơn đẳng cấp nguyệt giai. Lấy thân phận thiếp thân thị vệ của nàng, chuyện này tự nhiên không cần cấm kỵ.

Bạch trưởng lão cùng Bi Thu lão giả từng thấy Tề phi năm đó. Dồn dập gật đầu tán thành.

Khá lắm, gần hai mươi năm đều không có già đi mà, Ngô Minh trong lòng thán phục, nói rằng: “Ta cảm thấy Thế tử ngươi xưng hô Tề phi là tỷ tỷ, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.”

“Nha đầu thực sự biết cách nói chuyện.” Tề phi cười nói: “Dung mạo huyền khí võ giả bởi vì tu vi nâng đỡ làm nền, già yếu rất chậm. Lấy tu vi của ngươi bây giờ. Cùng ta cách nhau không xa, so với hai mươi năm sau khả năng ngươi so với trước mặt ta bầy giờ vẫn sẽ trẻ như vậy.”

Người thiếp thân thị nữ kia nói: “Hai mươi năm sau, Tề phi cũng là dung mạo hiện tại.”

Tề phi lắc đầu một cái tự giễu: “Tuổi tác không tha người, vừa nãy Hòa Dung trực tiếp liền nhận ra hắn cùng ta khác biệt, nhìn ra kẽ hở.”

Thiếp thân hầu gái trấn an nói: “Người là di nương thân nhất của Hòa Dung, được cho là nửa cái mẹ ruột. Tự nhiên không thể cùng Du Du quận chúa cái hài tử năm tuổi này đánh đồng với nhau.”

Hòa Dung? Ồ, Hòa Dung quận chúa. Ngô Minh nhớ đến có vị quận chúa từ nước Tề đến tránh họa.

Bi Thu lão giả mọi người nghe Tề phi đem Ngô Minh cùng bản thân nàng đánh đồng với nhau, không khỏi có chút mơ màng.

Tề phi nói giỡn một phen.

“Tiếp đó, xin mời Hòa Dung quận chúa đến.” Tề phi gọi người truyền lời.

Tề phi hướng về Ngô Minh giải thích: “Ta đêm qua truyền Hòa Dung quận chúa đến ở cùng nhau, nói chuyện cả một buổi tối. Xác định nàng xác thực là dự định cùng Tông Trí Liên liên danh hãn vệ nước Tấn, vì lẽ đó các ngươi muốn thân cận nhiều hơn.”

“Đây là tự nhiên.” Ngô Minh gật đầu hứa hẹn.

Tề phi cười nói: “Vậy cũng nói xong rồi, ngươi chờ một chút sẽ nhìn thấy nàng. Chớ để tức giận.”

Ngô Minh không hiểu ra sao.

Tức cái gì?

Lẽ nào dung mạo Hòa Dung quận chúa rất xấu? Hoặc là tính khí như là Ngụy Linh vậy khiến người chán ngét?

Giải thích vài câu, ngoài cửa nhẹ vang lên tiếng bước chân liên tục.

Một thân trang phục thiếu nữ Hòa Dung quận chúa từ bên ngoài đi vào.

Trang phục trước ngực căng hết cỡ, núi non chập trùng độ cong kinh người.

“A!” Ngô Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng.

“Đúng, là ta.” Hòa Dung quận chúa có chút lúng túng nhìn Ngô Minh.

Hòa Dung quận chúa, tựa là sóng lớn muội Lục Hữu Dung bên trong hang núi cùng Ngô Minh từng có gặp mặt một lần.

Ách... Hoặc là nên nói duyên “đồi núi”?

Nàng là tu luyện 《 huyền nữ thổ bộ 》 đại pháp, lúc đó bắt được Ngô Minh làm lô đỉnh tốt nhất, lại bị Loli Tô Tô phá hư chuyện. Kết quả không có chiếm được Ngô Minh tiện nghi, ngược lại là bị Ngô Minh một trận tặc tay ăn kem no.

Ngô Minh nhất thời bừng tỉnh, không trách Tề phi nói để ta không nên tức giận.

“Cái này có cái gì tức giận? Ta hiểu được.”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, sự tình liên quan đến nữ hài tử… Chờ sau này các ngươi tự mình điều hòa một chút đi.”

“Không cần giảng hòa. Ta chưa từng có chú ý quá.” Ngô Minh bày ra hai tay: “Lúc đó nàng lại không có chiếm được tiện nghi gì, không đáng kể rồi.”

Lục Hữu Dung trên mặt đỏ lên.

Nàng nghe được Ngô Minh đã nói tên Tiêu Nhược Dao, biết sau khi gặp mặt sẽ không giấu được, liền nói thẳng chính mình đã từng cùng Ngô Minh có nhân duyên tế hội.

Lục Hữu Dung sớm đã bị Tề phi nhìn ra bộ ngực dị thường, lấy thân phận di nương ép hỏi sau. Tựa như thực nhận tội tu luyện 《 huyền nữ thổ bộ 》 chuyện tình.

Tề phi cũng không có trách cứ, biết nàng ở nước Tấn quá không thư thái. Liền vẫn chưa ngăn cản nàng tiếp tục tu luyện, chỉ là nhắc nhở môn công pháp này phải tránh non nóng cầu thành công, đồng thời cũng đã cảnh cáo nàng không nên làm ác.

Lục Hữu Dung kể ra chuyện cùng Ngô Minh tình cờ gặp mặt xong, Tề phi càng là thán phục thiên vận trêu người: Không nghĩ tới Tô Tô cũng tham dự trong đó, đây thực sự là trùng hợp trong cõi u minh.

Ngô Minh vào thời khắc này khi thấy Lục Hữu Dung liền tỏ ra hào phóng sau, nhưng là nằm ngoài Tề phi dự liệu. Không nghĩ tới việc bị bắt chịu nhục tối thẹn thùng nhất của một cô gái, nàng dĩ nhiên có thể bỏ qua. Cứ việc dựa theo lời Lục Hữu Dung nói, cũng không có coi là thật sự làm được cái gì, nhưng nữ hài bình thường lại là rất kiêng kỵ chuyện như vậy.

Trên thực tế, Ngô Minh nhưng là một ngoại lệ, tuyệt đối đại đại ngoại lệ.