Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 600: Phân tích tiến độ huyền vũ thống suất lực chín mươi phần trăm!


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Nghe được Ngụy Linh nói muốn cởi áo chịu trượng hình, trong lòng Ngô Minh tức giận so với ai khác đều lớn hơn, luôn luôn chú ý đối với thân thể hiện tại nàng không phát hỏa mới là lạ.

Đáng tiếc, hai vị lão tướng quân đến, đúng lúc ngăn chặn Ngô Minh hỏa khí.

Hết thảy huyền vũ binh sĩ khom người thi lễ với chủ soái.

Ngụy Linh hơi khẽ gật đầu.

“Hai vị lão tướng quân, chúng ta chỉ là đang.” Ngô Minh liền vội vàng tiến lên thi lễ.

Dương thống lĩnh nhìn bầu không khí hiện trường, mấy chục năm sống cuộc đời quân lữ như hắn làm sao sẽ không hiểu đang có tình huống gì phát sinh? Huống hồ vừa nãy tựa là Hỗ Vân Kiều lén lút đi qua truyền tin, tự nhiên rõ ràng Ngụy Linh là tìm tới Tiêu Nhược Dao gây phiền phức.

Mục Thanh Nhã mọi người ở phía xa nhìn, dần dần nhìn ra tình huống không ổn. Tông Trí Liên liền lập tức để Hỗ Vân Kiều đi đến chỗ Dương tướng quân bên kia mật báo.

Vì lẽ đó, Dương thống lĩnh sắc mặt âm trầm, liền muốn mở miệng huấn người.

Dương tướng quân giành trước giả vờ cả giận nói: “Hôm nay là khao quân yến, muốn chào hỏi hoặc là dùng chén rượu, hoặc là dùng bát rượu, các ngươi đám người này ôm quyền chào hỏi là có ý gì?”

Trên mặt Ngụy Linh hệt như trong sạch, mở miệng liền nói: “Chúng ta bên này liền muốn trách phạt…”

Thấy nàng liền muốn nói trắng ra, các huyền vũ binh sĩ lặng lẽ một hồi.

Ngô Minh nhưng mau chóng khom lưng bưng lên lên một chén rượu lớn vừa nãy mới thả xuống, cười hì hì cướp lời Ngụy Linh nói: “Chúng ta bên này là dùng rượu đánh cược.”

“Ồ?” Dương tướng quân giả vờ hiếu kỳ: “Vậy Ngụy nữ tướng nói trách phạt kia là ý gì?”

“Ha ha, chúng ta đánh cược với vị huynh đệ này…” Ngô Minh chỉ tay về vị bách phu trưởng Cát Minh đang quỳ một chân xuống đất kia: “Hắn là sau khi quỳ xuống đất sẽ quen dùng đầu gối chân trái, hay là đầu gối chân phải quỳ xuống đất.”

Cách nói này của nàng có vẻ như che giấu được tình hình chịu quở trách quỳ một chân trên đất của Cát Minh.

“Ha ha, như vậy là ai thắng?” Dương tướng quân cười hỏi.

Ngô Minh thật không tiện cười nói: “Ngụy nữ tướng thắng.”

Dương thống lĩnh sắc mặt vẫn luôn không tốt, hắn hỏa khí có thể so với Dương tướng quân lớn hơn nhiều, cố ý chỉ trích hỏi: “Như vậy hai thanh quân trượng bày ra phía sau Ngụy nữ tướng để làm chi?”

Ngô Minh hầu như là lanh lợi hoạt bát giải thích: “Khà khà, ta tuy rằng nguyện thua cuộc, nhưng Ngụy nữ tướng nói sợ ta đổi ý. Liền cầm quân trượng ở đây hù dọa người. Nói nếu là ta dám đổi ý không uống rượu, liền muốn phạt trượng hình. Một chén rượu liền muốn đánh tới mười cái bản tử.”

Lúc các binh sĩ phát sinh mâu thuẫn, sợ nhất dẫn đến tướng lĩnh chú ý. Đánh vỡ đầu chảy máu, chỉ cần không có xảy ra án mạng, mọi người cũng không muốn nháo đến trong lều lớn. Nếu là ai muốn đi cáo trạng, đều sẽ bị xem thường.

Ngô Minh che lấp tất cả mọi chuyện như vậy. Ở trong lòng các vị huyền vũ binh sĩ càng tiếp thêm địa khí*. Đây mới gọi là người huynh đệ tốt, có bản lĩnh đừng có làm rộn lên, chúng ta tự mình giải quyết. (*như là chúng ta đang chơi vơi mà chân chạm được đến chỗ đứng nào đó ấy)

Đối lập, Ngụy Linh lại muốn nói thẳng rõ ràng, càng làm hảo cảm của các huyền vũ binh sĩ đối với nàng hạ thấp.

“Thật đúng, thật đúng!” Càng biến báo* Dương tướng quân vội vàng giả vờ lên tiếng trách cứ: “Quân trượng trong quân há có thể tuỳ tiện động, coi như trò đùa sao? Hơn nữa Nhược Dao ngươi là thân phận như thế nào? Chính là ta cùng Dương thống lĩnh cũng không thể tùy tiện trách phạt ngươi.” (*dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)

Ngụy Linh ở một bên trên mặt biến sắc.

Ngươi hướng về ta quá mức rồi… Trong lòng Ngô Minh tuy rằng rõ ràng, nhưng cũng mau mau kéo đầu câu chuyện lại: “Kỳ thực là chúng ta có chút uống nhiều rồi, tùy tiện phát ra cơn điên rượu, hi vọng hai vị lão tướng quân chớ trách.”

“Hôm nay khao quân yến. Vốn là thời điểm vui mừng, chơi đùa một chút cũng có thể, nhưng không thể quá mức, hiểu chưa?” Dương thống lĩnh thanh âm thoáng nghiêm khắc, ánh mắt càng là như lưỡi dao vậy ở trên mặt mọi người đảo qua: “Còn muốn động trượng hình? Các ngươi cũng quá hồ đồ rồi!”

“Không dám, không dám.” Ngô Minh le lưỡi một cái, giả vờ vui cười: “Kỳ thực coi như đánh ta mấy cái bản tử, mặc kệ là lưng hay là cái mông chịu trượng, vốn là giúp ta phủi y phục.”

“Phủi y phục?” Dương thống lĩnh nghe không hiểu.

“Ha ha. Xác thực như vậy, ta có thể làm chứng.” Dương tướng quân ở bên cạnh làm nền cảnh nói: “Tiêu quân sư không chỉ có tài hoa xuất chúng, mưu lược hơn người. Nàng huyền khí tu vi càng là xuất sắc. Gặp nguyệt giai thánh giả nàng đã tự tay giết một, và làm trọng thương một, làm sao có thể sợ trượng hình gia thân? Trượng phạt này cũng chỉ như làm gãi ngứa mà thôi!”

Ngụy Linh ở bên cạnh nghe xong, sắc mặt đen như đáy nồi.

Sau khi nàng tức giận, căn bản là đã quên trình độ huyền khí của Ngô Minh đã ở trong truyền thuyết đạt đến nguyệt giai. Đương nhiên nàng cũng không tin a, giờ khắc này nghe Dương tướng quân nói ra, mới có thể sáng tỏ đối phương căn bản là không sợ đánh bằng roi cái gì.

Dương thống lĩnh cũng nghe rõ ràng: ” Huyền khí của Tiêu quân sư đã lợi hại như vậy?”

Ngô Minh gật đầu. Tự tin trăm phần trăm nói: “Coi như ta không vận huyền khí, quân trượng nếu là gắng dùng sức đánh vào trên người ta, sợ là cũng phải bị đánh gãy.”

Nói xong, nàng còn nghĩ tựa hồ sợ Dương thống lĩnh như không tin vậy, tùy tiện đem chân hướng về trên đất giẫm một cái.

Không có cái huyền khí gợn sóng gì. Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đất vì đó khẽ rung lên.

Không cần nhiều lời, cường độ thân thể này đã đạt đến mức độ kinh người.

Các huyền vũ binh sĩ giật mình, càng là kính nể đối với nàng.

Nhìn một cái tiểu cô nương nhà nhà người ta luyện thân thể đến trình độ như thế này, có thể bề ngoài vẫn là nhu nhược khiêm tốn như thế, một điểm đều không có dáng vẻ ngông cuồng ngang ngược.

Ngược lại các huyền võ binh sĩ bây giờ nhìn Ngô Minh thấy thế nào cũng là vừa mắt.

Mặc dù nàng chịu đòn không đau, nhưng chịu nguyện ý gánh chịu trượng hình cũng là chuyện để danh dự bị hao tổn, các binh sĩ vẫn là chịu ân tình thay mặt chịu trách của nàng.

Có thể sự tình trên danh dự, Ngô Minh là không coi trọng nhất. Chỉ cần không liên quan tới danh tiết là được…

Một bên Ngụy Linh nhưng dù tức cũng đều không thể phát ra, thậm chí ngay cả nửa câu đều không nói ra được.

Chính mình hưng phấn dằn vặt lâu như vậy, tuy rằng không hy vọng xa vời nàng trừ bỏ y phục thụ hình, nhưng liền ngóng trông mấy bản tử đánh xuống liền đem nàng đánh thổ huyết hay gì đó. Nhưng đối phương đã sớm luyện được mình đồng da sắt, bản tử đánh vào nửa điểm da lông cũng đều không tổn thất, thực sự là tức đến hôn* đầu! (*tức đến mất khôn)

Ngô Minh liếc mắt Ngụy Linh một cái, trong lòng không khỏi cười cái nữ nhân cuồng loạn này, cũng thật là tốt số.

Nếu là Dương tướng quân bọn họ không tới, chính mình ở thời điểm nàng mang theo bản tử đánh, tất nhiên sẽ động chút ít tay chân.

Ngô Minh đã sớm liệu định, Ngụy Linh nhất định dự định tự mình động thủ, hơn nữa lúc động thủ sẽ rót vào huyền khí.

Cho rằng song phương chỉ nói không cho Ngô Minh vận huyền khí, cũng không có cấm chỉ Ngụy Linh. Vì lẽ đó cái Ngụy Linh thích tìm đường chết này nhất định sẽ chui vào cái tròng này.

Ngô Minh chuẩn bị ở thời điểm bản tử đánh tới, dựa vào khả năng thi lực xảo diệu, khiến cho bản tử bị đánh gãy. Đặc biệt muốn dùng lưng làm xảo kình*, để bộ phận bản tử bị bẻ gẫy cũng bay ngược trở về, để Ngụy Linh tự đập trúng mặt của mình. (*phản đòn)

Ngụy Linh mặc dù vận dụng hết huyền khí, cũng không quá trình độ hai ba tinh, thì lại làm sao có thể cùng Ngô Minh hiện tại đối chọi? Mặc dù người sau không dùng huyền khí đều đánh không lại. Hơn nữa cũng đánh gãy bản tử loại cách làm hay này, cũng là nhờ lực khống chế hoàn mỹ của tiến hóa khung máy móc mới có thể xong.

Nói chung, hai vị tướng quân họ Dương đến, vẫn là tạm thời hóa giải nguy cơ bị phạt trượng.

Dương tướng quân đối với Ngô Minh nói: “Bất kể như thế nào, Tiêu quân sư ngươi tóm lại đều kinh động Dương thống lĩnh chúng ta lại đây. Ngươi nói ngươi nên làm sao tạ tội?”

“Phạt ba chén rượu, phạt ba chén rượu!” Ngô Minh cười nói.

Dương tướng quân trừng mắt: “Phạt một vò rượu!”

“A? Không đến mức này chứ?” Ngô Minh kêu oan.

Kỳ thực hai người đang diễn trò hay. Dương tướng quân đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Minh uống rượu, tự nhiên biết cái yết hầu kia của nàng tựa là cái động không đáy, cái gì đi vào đều sẽ tan thành mây khói.

Khặc, cái này thật giống có chút nghĩa khác… Đương nhiên Dương tướng quân là sẽ không giống Tông Trí Liên hèn mọn như vậy. Ân, cảm thấy câu nói này có nghĩa khác đều sẽ là giống hắn.

Ngô Minh nâng lên một vò rượu, hướng cái cổ lên ừng ực ừng ực đều uống vào.

Chung quanh tiếng khen hay của các binh sĩ nổi lên bốn phía.

Ngô Minh uống cạn một vò rượu, đem vò rượu rỗng ném choảng một cái, kêu to: “Các ngươi đám đại lão gia này, cái nào dám cùng ta cụng rượu?!”

Bầu không khí liền như vậy khôi phục lại.

Các binh sĩ cũng là ưa thích như thế, từng cái từng cái uống càng thêm nhiệt liệt. Đặc biệt vị bách phu trưởng Cát Minh kia, không nói hai lời, từ dưới đất bò dậy đến liền kính Ngô Minh ba bát rượu.

Hai vị tướng quân uống vài chén rượu liền rời đi, cũng không có trách cứ Ngụy Linh cái gì.

Ngụy Linh thì lại ở lúc tướng quân đi rồi, quăng ngã bát rượu trở về trướng.

Bát rượu vỡ tan trên mặt đất, một đám huyền võ binh sĩ nhưng cũng không có ai ảo não, trái lại mỗi người ở đối diện cười trộm.

“Hả giận a!”

“Khà khà, gặp phải chủ nhân như vậy, mặc dù là ngày sau sẽ phiền phức, nhưng mà hôm nay cứ phải sảng khoái một hồi đi đã.”

“Nàng tựa là muốn đánh Tiêu quân sư chúng ta bản tử a, ai nghĩ đến nhân gia căn bản là không sợ. A, dằn vặt lâu như vậy, lại toàn bộ thất bại, lần này nữ tướng nhưng là tức điên.”

Những huyền vũ binh sĩ này xì xào bàn tán như vậy, liền có thể thấy được Ngụy Linh đã mất quân tâm.

Cũng có huyền vũ binh sĩ phát sầu than thở: “Ai, nhưng đáng tiếc huyền vũ binh sĩ không thể thay đổi chủ nhân.”

“Nghe nói Tiêu quân sư được đồn đại là huyền võ nữ thần. Nếu là nàng có thể trở thành huyền vũ nữ tướng, ta kỳ vọng mộ tổ có thể mạo khói xanh, đầu nhập dưới trướng của nàng.”

Rất nhiều binh sĩ vừa nghe hai câu này, cũng không khỏi lặng lẽ.

Tinh thạch trên trán huyền vũ binh sĩ, là căn cứ theo bản mệnh tinh thạch đặc biệt của huyền vũ nữ tướng đến xác định. Một đời chỉ có một cơ hội, quyết chí thề không thay đổi chỉ có thể theo một vị huyền vũ nữ tướng.

“Trách chúng ta mệnh không tốt…” Ba trăm huyền vũ binh sĩ ở đây chỉ có thể thở dài vận mệnh.

Ngô Minh hướng về cách đó không xa âm thầm làm cái dấu tay, là lặng yên đối với Mục Thanh Nhã mọi người đang nhìn sang ngỏ ý cảm ơn.

Nàng tự nhiên rõ ràng là tiểu đồng bọn của mình chạy đi báo tin. Thời khắc mấu chốt vẫn là rất tin tưởng được. Tuy rằng mặc dù các nàng không có đi báo tin thì mình vẫn có thể ứng phó, nhưng được người khác quan tâm vẫn là cảm giác thật tốt.

Sau đó, Ngô Minh không có tim không có phổi tiếp tục cùng các vị binh sĩ uống rượu.

“Ai, tinh thạch trên trán các ngươi, có thể để cho ta sờ một cái xem không?” Ngô Minh trong lúc nói cười cẩn thận thăm dò một câu.

Ngô Minh không rõ ràng, các huyền võ binh sĩ lại biết tinh thạch giữa trán rất trọng yếu.

Đó chính là bản mệnh tinh thạch của huyền vũ binh sĩ, có người nói tương đương với chỗ trú ngụ của ba hồn bảy vía. Nếu là đào móc ra, binh sĩ sẽ lập tức tử vong. Mà huyền vũ binh sĩ nếu là chết trận, khối tinh thạch này cũng sẽ ảm đạm thậm chí vỡ vụn, không cách nào sử dụng lần nữa.

Nhưng có bách phu trưởng Cát Minh tập hợp đi tới: “Tiêu cô nương xin đừng khách khí!”

Ngô Minh thử đưa tay chạm đi tới, nhẹ nhàng xúc đụng một cái.

( đang trong quá trình phân tích học tập phương thức khống chế hệ thần kinh không xác định, nguyên huyền vũ nữ tướng chỉ huy lực phân tích tiến độ gia tốc! Hiện nay tiến độ là 90%!)

Ngô Minh mừng rỡ trong lòng.

Mặc dù mình trong tay tiềm tàng Thương Thiên Thanh Ngọc không có cái loại phản ứng rung động gì, nhưng tiến hóa khung máy móc phân tích tiến độ tiếp cận hoàn thành, liền mang ý nghĩa…

Chính mình có thể trở thành huyền vũ nữ tướng!

Có thể Ngô Minh trong lòng đang cao hứng, Cát Minh nhưng cảm thấy cái trán một trận choáng váng: “Hả? Quái… Hảo choáng.”