Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Cảm giác mặt đất chấn động tuy rằng không tính mãnh liệt, nhưng những người ở đây hầu như đều là có huyền khí tu vi, dĩ nhiên dần dần phát hiện.
Ngô Minh từ trên tay thân binh hộ doanh đã nắm đến một mặt tấm khiên chắn ở trước người, mọi người nhìn không hiểu, đã thấy nàng đột nhiên nhảy lên thật cao.
Cái nhảy cao này trực tiếp vọt lên năm, sáu trượng, so với lúc cao giọng cảnh cáo toàn bộ quân doanh vừa nãy cũng cao hơn gấp bội so với tính toán.
Nguyên lai tấm khiên là sợ xa xa có cao thủ xạ tên bắn lén, nàng nghĩ đến cũng là chu toàn. Trước biết thám mã chưa có trở về, nàng liền phỏng chừng đối phương vận dụng đại lượng cao thủ võ lâm chặn được tình báo tài nguyên, tự nhiên không thể buông lỏng cảnh giác.
Sau đó Ngô Minh hạ xuống, phảng phất có điểm cảm giác nguyệt giai thánh giả trệ không. Đương nhiên nàng cũng coi như là nửa bước nguyệt giai thánh giả.
“Hơn tám nghìn ba trăm kỵ binh! Mặt sau còn có quân trận, nhưng càng xa hơn, thấy không rõ lắm. Kỵ binh đã trước tiên khởi tốc rồi!” Ngô Minh hạ xuống sau chuẩn xác báo ra con số.
Không có ai không tin nàng. Nàng nói những lời này, mọi người liền nhất đỉnh nhất địa* tin tưởng. (*một mực tin tưởng)
Đương nhiên chỉ chính xác đến hàng trăm, nhưng chỉ ở nhìn liếc qua một chút trong lúc đó liền có năng lực đếm rõ nhân số đối phương, phần nhãn lực cùng tâm lực này, liền đủ để làm người tặc lưỡi.
Ngô Minh đem tấm khiên bỏ rơi, cảm nhận một thoáng chiều gió, nhất thời cau mày: “Đáng ghét, ngược gió!”
Ngược gió tuy rằng chỉ là một trong những nhân tố tự nhiên, nhưng đối với cục diện chiến đấu vẫn có ảnh hưởng. Bất quá Ngô Minh nghĩ tới càng xa, lại phân phó nói: “Tạp vật binh cùng thị tòng lập tức chuẩn bị đại lượng vật chứa nước! Phòng bị phe địch bắn hỏa tiễn hoặc liều mình phóng hỏa!”
Mới vừa đào xong [ luống trồng rau ] binh lính theo mọi người lập tức lại bắt đầu bận việc. Không có một lời oán hận, đều biết nếu là không tận lực liên luỵ đại quân, chỉ sợ chính mình cũng chết không có chỗ chôn.
“Ngụy Linh vẫn không có đi ra?” Ngô Minh liếc nhìn nhìn chu vi cả giận nói: “Bi Thu lão giả, ngươi nhanh đi đốc xúc! Tha lôi cũng phải đem nàng kéo ra ngoài!”
Nếu là dựa theo quân kỷ, khẩn cấp quân cổ vang lên nhưng lại trì hoãn chưa đến, quả thực có thể lôi ra ngoài trảm thủ.
Nhưng là bây giờ đại chiến sắp tới, làm sao có thể vào lúc này chém giết đại tướng? Hơn nữa còn là huyền vũ binh đoàn nữ tướng?
Bi Thu lão giả cùng ba vị bách phu trưởng huyền vũ binh sĩ không nói hai lời, quay đầu liền hướng phương hướng nhất đẳng doanh trại tung người mà đi.
Bên này đều gấp đến độ lửa lan đến nhà. Ngươi cái huyền vũ nữ tướng này còn không lộ diện muốn tự tìm đường chết a?! Bốn người cũng là nổi giận trong bụng.
Chờ bọn hắn đi tới trước trướng Ngụy nữ tướng nợ, hô mấy tiếng nhưng không người trả lời.
Bọn họ kêu một tiếng đắc tội, để cho Bi Thu lão giả vọt vào.
Trong lều không người.
Bốn người kinh hãi, vội vã trở ra quân trướng.
“Huyền vũ binh sĩ của chúng ta đâu?!” Bách phu trưởng Cát Lượng đột nhiên kêu một tiếng. Chỉ tay vị trí cách đó không xa cả đội huyền vũ binh sĩ vừa nãy mới đứng.
Người đều không ở tại chỗ.
Vội vàng hỏi quân sĩ xếp hàng chung quanh. Bọn họ mới biết là Ngụy nữ tướng tự mình mang theo các binh sĩ đi nơi đóng quân mặt đông.
“Chẳng lẽ là Ngụy nữ tướng cho rằng mặt đông cũng có kẻ địch đến, vì lẽ đó suất lĩnh các anh em đi ngăn địch?” Ba vị bách phu trưởng tính toán.
“Nguy hiểm a! Ta không tại bên người. Nàng dám ra khỏi doanh?!” Bi Thu lão giả gấp đến độ giậm chân.
Bách phu trưởng Cát Lượng vội vàng đi bẩm báo Ngô Minh, Bi Thu lão giả thì lại mang theo hai tên Bách phu trưởng đi doanh trại mặt đông hội hợp.
“Đi doanh trại mặt đông?” Ngô Minh nghe xong Cát Lượng bẩm báo thì sững sờ.
Nhưng bây giờ căn bản không rảnh xía vào, không ngoài năm mươi tức, quân địch liền sẽ cùng bộ phận công sự phòng thủ của doanh trại va chạm.
“Cái Ngụy Linh này! Thực sự là thêm phiền!” Ngô Minh hận hận quát một tiếng: “Nói cho nàng lập tức trở về đến! Bằng không quân lệnh không dung tình!”
Cát Lượng vội vàng đi rồi.
Thế tử khẽ cắn răng muốn đi gọi Ngụy Linh trở về. Nhưng biết không kịp.
Ngô Minh đã mặc y phục nữ thức giáp trụ* lên. Bộ giáp trụ này là thế tử mang đến, Tề phi năm đó khi ra trận đã mặc thứ này. Cũng không phải dải giáp ngân bạc sáng trắng, mà là chế tạo tinh tế liên hoàn tỏa giáp, tăng thêm không ít hùng khí. (*giáp trụ làm cho nữ giới)
Ngô Minh tay đè linh kiện, giáp trụ tại người, thư oai hùng, ngực hiên ngang hướng về nơi đó vừa đứng.
Thực sự là anh tư hiên ngang! Tông Trí Liên đám người trong lòng đại khen.
“Tuyển cái vũ khí!” Ngô Minh đã bố trí quân trận hoàn thành, rút đi hết bắt đầu tìm một thanh vũ khí để mình ra chiến trận.
Ngô Minh liếc đến một chiếc xe chứa đồ quân nhu. Đi qua đó bốc lên chọn lựa một trận.
Đại đao? Không tốt.
Trường thương? Không vừa sức.
Ài? Cái này không tệ!
Mọi người vừa nhìn nàng tuyển chọn vũ khí, suýt nữa cười ngất.
Dài chừng năm thước, một mặt như là trường thương thô to chuôi, một đầu khác thì lại có rất nhiều nơi bén nhọn.
Cả thảy nặng tám mươi cân. Không tầm thường tráng hán có thể sử dụng.
Lang nha bổng! Cán dài lang nha bổng!
Toát mồ hôi a, hoàn toàn không ăn nhập a!
Nhìn một cái dáng người nhu nhược của nàng kia, làm sao có thể dùng loại vũ khí hạng nặng này?
Được rồi, mọi người vừa đối với nàng không yêu thích tạo hình vũ hồng phấn dễ thương còn muốn khá là than thở. Nhưng càng ngoài ý muốn khiến người kinh khiếp chính là, Ngô Minh vũ khí không còn là Lưu Bích Kiếm, mà là một thanh lang nha bổng…
“Chúng ta không nên mang theo ý đùa chơi như vậy…” Tông Trí Liên nhỏ giọng khuyên can một câu.
“Quá nhẹ.” Ngô Minh căn bản không nghe câu này của hắn, đem lang nha bổng vũ tới vù vù vang vọng.
Tông Trí Liên vội vàng né tránh.
Oành —— Ngô Minh tiện tay vung lang nha bổng mấy lần, sau đó hướng về trên đất dựng một cái.
Phải có tới gần vạn kỵ binh ở gần bị chấn động, thật giống như mặt đất theo động tác của nàng nhảy lên một cái.
Ngô Minh cao giọng nói: “Tam quân tướng sĩ! Quân địch đã tới, ta cùng chư quân thề thủ đại doanh, càng chờ đánh nát thủ cấp tướng địch nhắm rượu!”
“Quân sư uy vũ! Đại Tề tất thắng!” Phụ cận các vị tướng sĩ xem nữ quân sư oai hùng như vậy, cùng kêu lên hò hét. Đương nhiên trong đó không thiếu tuyên truyền đội của Ngô Minh đi đầu.
Mặc kệ như thế nào, một cái tiểu cô nương đều có thể vung vẩy lang nha bổng đứng ở trước trận, còn rất là cổ vũ sĩ khí.
Từ hướng nam bắc, tình thế trước mắt là Vũ quân kéo tới, kỵ binh đã gia tốc xung phong, chúng mã xa ở phía sau.
Ngô Minh cho mặt đất trước doanh lâm thời làm thành luống trồng rau, vội vàng bố trí sừng hươu, bán mã tác các loại cự mã vật, còn có năm ngàn thương binh dựa theo doanh đỉnh ở mặt trước. Sau đó là vị trí đài chỉ huy của Ngô Minh, Tông Trí Liên mọi người, mặt sau nhưng là trung tâm đại doanh.
Tiếng vó ngựa của hơn tám ngàn kỵ binh dần dần hóa thành thanh âm ầm ầm.
Nhưng không phải giống như tiếng lôi nổ vang của kỵ binh cường tập thông thường, mà đối lập càng thêm trầm đục một ít.
Ngô Minh mọi người chú ý tới, móng ngựa của bọn họ bị bọc một ít vải. Hiển nhiên thích hợp để làm móng ngựa giảm bớt chấn động trên mặt đất.
Ngô Minh mọi người không biết, những miếng vải vóc này đều là đồ vật từ vương cung nước Tấn. Trong kho trữ hàng vải vóc, cung đình liêm giường vải vóc trù, bất kể thành phẩm đều bị dùng ở trên móng ngựa.
Đây là vì tận lực giảm bớt động tĩnh kỵ binh để quân Tề không phát hiện.
May mà Ngô Minh bằng tiến hóa khung máy móc chôn vại nghe động tĩnh tra ra được, bằng không căn bản không đủ để kịp thời phát hiện quân địch đột kích. Chờ đến khi có thể thấy phát hiện ra quân địch bằng mắt thường mới bắt đầu phòng thủ, cái chỗ đại doanh lâm thời của nước Tề này chẳng khác nào định chắc bị hủy rồi.
“Đại Vũ tất thắng ———— ”
Kỵ binh nước Vũ gào thét, nâng mã tấu hoặc thương trong tay lên, bắt đầu xếp trận hình trùng kích quân doanh.
Bên trong tiếng ầm ầm của kỵ binh đột kích, bọn họ căn bản không nghĩ tới Tề quân lại đã làm chuẩn bị.
Như vậy vừa thấy mặt, Vũ quân liền ăn cái thiệt lớn.
Nước Tề chiếm địa lợi!
Kỵ binh nước Vũ đối mặt với đạo phòng tuyến thứ nhất tựa là… Luống rau!