Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tuy rằng thực lực Báo lão so với Kim bà bà hơi cao hơn, nhưng thân ở địch doanh nhìn quần địch chung quanh, ra tay tự nhiên có bảo lưu, nhất thời bị Kim bà bà ngăn trở, không tới gần Ngụy Linh được.
Ai nha! Ngụy Linh đang muốn hướng về phía đông chạy trốn, nhưng rầm một tiếng bị vấp ngã.
Là Ngô Minh quất roi ra, đùng một cái đem chính đang muốn chạy trốn mắt cá chân Ngụy Linh cuốn lấy.
Ngụy Linh chật vật từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, quay về đám huyền vũ binh sĩ kêu to: “Công kích!”
Huyền vũ binh sĩ kịch liệt cố nén lệnh cưỡng chế tinh thần, không người trợ giúp nữ tướng.
Đây thật sự là điển hình chúng bạn xa lánh.
“Không nghe lệnh huyền vũ nữ tướng, còn cần các ngươi làm cái gì?!” Ngụy Linh hận hận quát một tiếng. Mạnh mẽ thả ra lực lượng tinh thần, ba trăm huyền vũ binh sĩ bưng trán dồn dập ngã xuống đất.
Hỗ Vân Kiều đi qua một phát bắt được đuôi giáp trụ Ngụy Linh, Ngụy Linh đột nhiên lách tránh một cái, hai người đùng đùng đánh mấy lần.
Ngô Minh lại là vung roi một cái,
Ngụy Linh bị đánh trúng, ai nha một tiếng ngã nhào trên đất.
“Tặc phản quốc!” Hỗ Vân Kiều được cơ hội, lập tức đưa tay đóng kín huyệt đạo Ngụy Linh, cũng nhân cơ hội tàn nhẫn đạp nàng hai cước.
Huyền vũ nữ tướng thân phận cao quý, Như ở bình thường người nào dám làm như vậy? Nhưng dính đến phản quốc nhưng là làm người khinh thường.
Trên người Ngụy Linh có giáp trụ, bị đạp hai cước cũng không đau đớn, nhưng trong lòng hoảng loạn nhưng khó có thể biểu hiện ra hết, lòng đã rối như tơ vò hướng về Báo lão kêu: “Nhanh cứu ta rời đi nơi này!”
Nàng tâm tư đại loạn, áp lực tinh thần đối với huyền vũ binh sĩ nhất thời biến mất. Ba trăm binh sĩ từ dưới đất bò dậy đến, đối với nữ tướng của mình trợn mắt nhìn.
Ở trong lòng mọi người, nàng đã không còn là nữ tướng rồi!
Huyền vũ nữ tướng là người mà huyền vũ binh sĩ thống suất đồng ý đánh đổi mạng sống, là tồn tại giống như nữ thần thuần khiết không bị vấy bẩn. Luôn luôn có huyền vũ binh sĩ cả đời không cưới, chỉ là đồng ý một đời bảo vệ ở bên người nữ tướng.
Phản quốc tặc làm sao có thể làm huyền vũ nữ tướng cao cao tại thượng?!
Trong lòng ba trăm huyền vũ binh sĩ cũng bi ai, vì sao chính mình gặp phải một cái Ngụy Linh như vậy? Nàng bây giờ trở thành phản quốc tặc, mặc kệ là bị xử tử hoặc là phế truất, kết quả ba trăm người chúng ta. Sẽ chỉ là trở thành phế nhân!
Không ít binh sĩ cắn chặt môi, thậm chí cắn đến chảy máu ra.
Huyền vũ nữ tướng phản quốc, khiến cho bọn họ những huyền vũ binh sĩ này cũng hổ thẹn. Có thể suy ra, sau khi trở lại nước Tề sẽ đối mặt với khiển trách cùng thóa mạ, cái kia chính là nhục nhã cả đời không ngóc đầu lên được!
Lòng mang chí báo quốc, lại bị cái người tiểu nhân vô liêm sỉ này hãm hại. Chưa từng ra chiến trường liền đã bị liên lụy, làm sao không để bọn họ tim như đao cắt?
Các huyền võ binh sĩ nhìn nhau, Cát Minh nói: “Chúng ta tới tiền trận! Dù cho không có nữ tướng, cũng phải lấy sinh mệnh chứng minh chính mình thuần khiết!”
“Đúng! Không nên để người nhà hổ thẹn, tổ tông hổ thẹn!”
Các huyền vũ binh sĩ bỏ lại Ngụy Linh, dồn dập theo bách phu trưởng dẫn dắt đi tới trước trận.
Báo lão hướng về nàng bên này liếc mắt một cái, nhưng thân hình đột nhiên rút ngắn khoảng cách.
Nhưng Kim bà bà cũng không phải ngồi không, toàn lực tiến công làm hắn nhất thời có chút không cách nào cứu viện Ngụy Linh.
Hai người quyền khí ngang dọc, Ngô Minh vội vàng sắp xếp người chung quanh đều cách xa một chút.
Đang lúc này. Trước quân doanh truyền đến một trận âm thanh nữ tử tuyên cáo: ( địa bàn quản lý chư quân, duy giết là mệnh. Chân đạp địa, thủy khô huyết kiệt!)
Ngô Minh mọi người rõ ràng, đây là huyền vũ nữ tướng nước Vũ phóng thích chỉ huy lĩnh vực.
Nước Vũ bắt đầu phóng xuất huyền vũ binh đoàn rồi!
“Chúng ta nhanh đi!” Ba trăm huyền vũ binh sĩ nước Tề nghe được loại thanh âm này, mỗi người nhấc lên đao mâu vội vàng chạy tới trước trận.
Huyền vũ binh đoàn là đối thủ một mất một còn, làm sao có thể để cho đối phương ngang ngược?
Nhưng là huyền vũ nữ tướng không ở, bọn họ có thể được sao?
“Khẩn cấp quân báo!” Đột nhiên có lính liên lạc tới rồi, là thân vệ bên người Dương tướng quân. Quỳ xuống đất hướng về Tông Trí Liên cùng Ngô Minh đưa tin: “Quân địch vận dụng huyền vũ binh đoàn, thế tiến công sắc bén không thể cản phá! Dương tướng quân xin mời quân sư, chủ tướng mau trở về đài chỉ huy!”
Ngô Minh mọi người ngưng thần nghe âm thanh chiến trường truyền đến. Còn muốn không phân rõ quá nhiều. Lại đột nhiên nghe được một tiếng nữ tử kêu thảm thiết bên người.
“A”
Ngô Minh mọi người vội vàng nhìn lại, lại là Ngụy Linh kêu thảm một tiếng, ngửa mặt té ngã.
Hỗ Vân Kiều ở một bên không ứng phó kịp, hoảng tay chân rồi.
Giữa hai hàng lông mày Ngụy Linh bị cắm vào một cây chủy thủ, chỗ sắc bén đã cắm vào bên trong xương sọ, cảnh tượng khủng bố đập vào mắt.
Nàng hai mắt trắng dã. Ngã trên mặt đất tứ chi loạn trảo loạn đạp, giãy chết mắt thấy đã không còn sống.
Dao găm không phải do đoàn người Ngô Minh ném ra, mà là… Cao thủ nước Vũ Báo lão!
“Phốc” Báo lão phun ra một ngụm máu.
Hắn phân thần nỗ lực ném dao găm giết người, nhất thời bị Kim bà bà dây dưa phách trúng bả vai. Xương bả vai rạn nứt, bị nội thương.
Nhưng Báo lão dù sao cũng là huyền nguyệt cảnh cao thủ. Bứt ra tháo chạy đi. Kim bà bà tuy rằng phóng theo truy kích, nhưng phỏng chừng sẽ tay trắng trở về.
Báo lão sở dĩ giết Ngụy Linh, tựa là nhìn không cách nào bình yên mang đi, đơn giản diệt khẩu tại chỗ.
Ngụy Linh chết rồi, người nước Tề tự nhiên sẽ không làm rõ được nàng vì sao phản bội. Như vậy tình huống nàng bị uy hiếp thì sẽ không bị bại lộ, đương nhiên sẽ không biết được tin tức trọng yếu nước Vũ có thể dùng phương pháp nhân tạo kia bồi dưỡng ra huyền vũ nữ tướng.
Ngô Minh lên trước đến bên người Ngụy Linh, nhìn nàng không ngừng duỗi chân giãy dụa, nhưng không thể cứu vãn.
Cho nàng máu của tiến hóa khung máy móc? Trước tiên không nói có thể không cứu được loại vết thương trí mạng này hay không, chỉ riêng nhiều người như vậy nhìn, còn có cao thủ nước Vũ, Ngô Minh chính mình chán sống?
Không sợ sau đó bị quân chủ coi như máy điều dưỡng cho nuôi nhốt lên? Hoặc là cao thủ tuyệt thế cướp đi làm thuốc bổ ăn?
Đừng nói để lộ những bí mật này, tựa là dựa vào nhân phẩm Ngụy Linh, Ngô Minh cũng sẽ không liều lĩnh nguy hiểm lớn như vậy đi cứu.
Ngụy Linh trừng cặp mắt, trên trán vẫn cắm vào cây dao găm, khí tuyệt bỏ mình.
Ngô Minh trong lòng một trận bi ai.
Nàng là bởi vì đố kị mà phản đầu quân cho nước Vũ sao? Rơi vào kết quả hồng nhan ngã xuống, cớ sao phải tội như vậy?
“Oa” vừa nãy chạy vội tới cửa doanh ba trăm huyền vũ binh sĩ đã cùng té ngã theo, thống khổ dồn dập không thể tả.
Giống như tao ngộ mấy trăm cái huyền vũ binh sĩ gặp phải khi Sở nữ tướng bỏ mình trước đó, Ngụy Linh bỏ mình khiến cho bọn họ tạo thành tổn hại tinh thần to lớn.
Ngô Minh sắc mặt trầm trọng ôm lấy thi thể Ngụy Linh, đối với Tông Trí Liên nói: “Chúng ta nhanh đi trước trận. Tình huống Ngụy Linh làm phản không thể nói ra ngoài, để tránh khỏi mê mị quân tâm. Chỉ nói là đột nhiên bị cao thủ nước Vũ giết chết, ta đến sắp xếp.”
Tâm tình mọi người trầm trọng, im lặng không lên tiếng bước nhanh một lần nữa trở lại đài chỉ huy.
Trước quân trận, tiếng la giết mãnh liệt.
Huyết quang bay tán loạn, song phương tất cả tập trung vào hơn vạn binh sĩ ở trước trận chém giết.
Vừa nãy song phương là kỳ phùng địch thủ, nhưng ở khi nước Vũ cho đem huyền vũ binh sĩ gia nhập chiến trường sau, thắng lợi bắt đầu nghiêng lệch rồi!
Vừa nãy theo một tiếng tuyên cáo chỉ huy, Khâu nữ tướng suất lĩnh chín trăm huyền vũ binh sĩ, ở vầng sáng huyền võ chỉ huy màu xanh lục chiếu rọi xuống, giết tiến vào địa phương tối cực nóng trên chiến trường.
Khâu nữ tướng tuổi tác gần ba mươi, tuy rằng kinh nghiệm chiến trường cũng không tính phong phú, nhưng huấn luyện chừng mười năm cũng thuộc về lão đạo. Dưới sự chỉ huy của nàng, mỗi huyền vũ binh sĩ chân có [ đạp hoàn ] màu xanh lục bổ trợ ở trên chiến trường tung hoành ngang dọc.
“Mạt tướng vô năng, tình thế không ổn! Trường thương trận của hai vị tướng quân Trần Lâm, Tiết Kỳ đã bị đột phá rồi!” Dương tướng quân thấy Tông Trí Liên, Ngô Minh mọi người trở về, vội vàng làm ra báo cáo.
Nữ tướng chỉ huy huyền vũ binh đoàn đối với cuộc diện giằng co có sức ảnh hưởng lớn, đến mức có thể giải quyết dứt khoát.