Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 673: Thạch Lựu tỷ?


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Mua thuốc?

Báo lão nhìn Ngô Minh hướng đi tiệm thuốc xa xa, nhất thời không làm rõ được

“Tiểu nữ tử cả gan xin hỏi, nhưng là Báo thánh giả sao?” Thanh âm của một cô gái truyền đến.

Báo lão xoay người lại, lại là một vị công công cùng một người nữ tử tuổi còn trẻ.

Cô gái trẻ tiếp cận đôi mươi, đã được cho là gái lỡ thì.

“Ngươi là?” Báo lão nhìn công công nhìn quen mắt, biết là một trong những thái giám nội vụ.

Bất quá nội vụ thái giám còn chưa mở lời, nữ tử lại đi đầu hỏi, rất có điểm cảm giác hung hăng.

Nội vụ thái giám tay cung kính nâng một đạo Tông Nhân phủ chuyển giao lệnh, cung kính mà đưa cho Báo lão: “Vị cô nương này là quan phối nha hoàn Tông Nhân phủ phái cho Mặc vương tử.”

Báo lão bừng tỉnh. Nhận lấy nhìn thoáng qua đại thể văn tự, hướng về nữ hài nhi trước đó bắt chuyện chắp tay nói: “Hóa ra là Thạch Lựu cô nương, thất kính thất kính. Lưu mụ mụ* khỏe không?” (*ma ma)

Thạch Lựu tự nhiên không phải nguyên danh của nàng, nhưng trở thành quan phối nha đầu, chỉ có thể lưu lại tên nha hoàn. Nàng tên nha hoàn chính là Thạch Lựu.

Hắn hiếm thấy đối với người khách khí như thế.

Quan phối nha hoàn, chẳng khác nào nha đầu có nắm chứng nhận biên chế quốc gia, đó là so với công tử thiếp thân nha đầu còn cao hơn một bậc.

Nhưng vị nha hoàn này còn muốn cao cấp hơn một điểm nữa, lại là tôn điệt nữ* của vú em tiên hoàng. Hơn nữa quan phối nha đầu cơ bản sẽ trở thành thiếp thất của chủ nhân, Báo lão đối với nàng tự nhiên khách khí. (*cháu gái)

Lưu mụ mụ là vú em của phụ thân Huyền Vũ Hoàng hiện nay, năm nay bảy mươi có thừa. Bởi thời gian tiên hoàng tại vị tôn trọng vú em như mẹ ruột, vì lẽ đó địa vị Lưu mụ mụ không tầm thường.

Thạch Lựu là cháu gái của vị vú em này, thuộc về trời sinh liền dính đãi ngộ hoàng thân. Coi như là một tên nội phủ đô úy, thấy nàng cũng phải lễ nhượng ba phần.

“Nhờ phúc khí thánh giả, Lưu mụ mụ thân thể khoẻ mạnh.” Thạch Lựu dung mạo vượt quá trung nhân chi tư, cũng là có dáng dấp mị thái tự nhiên, nở nụ cười lên khiến nam tử nhìn trong lòng ngứa ngáy.

Đáng tiếc Báo lão đã từng gặp qua Ngô Minh nở nụ cười, đối với ý cười vị Thạch Lựu nha đầu này lại nửa điểm cảm giác cũng không có. Chỉ bất quá trong lòng hắn có chút tính toán: Tông Nhân phủ đem Thạch Lựu đưa tới. Chỉ sợ đã có ý đồ sắp xếp vương phi bên cạnh.

Dẫn sự thái giám rời đi, Thạch Lựu cùng Báo lão cùng nhau chờ ở ngoài hoàng cung.

Báo lão đối với Thạch Lựu đại thể giới thiệu một chút tình huống của Độc Cô Mặc.

Thạch Lựu nói: “Hành tung tướng mạo của vương tử, từ thời điểm ta nhập huấn Tông Nhân phủ, liền sớm có danh vọng. Nhưng lần này bị hạch tội tham ô, không khỏi có tai họa ập lên đầu sao?”

Trên mặt nàng vẻ ưu lo đại hiển, ý cười trước đó nửa điểm vô tồn.

Tông Nhân phủ muộn như vậy mới phái ra một vị quan phối nha hoàn. Thực sự là vì duyên cớ cạnh tranh kịch liệt giữa các ứng viên.

Đại đa số vương tử là ở mười ba mười bốn tuổi phối, mà Độc Cô Mặc thân phận đặc thù, ngày gần đây mới tuyên bố thân phận vương tử, bởi vậy quan xứng trễ. Quan phối nha đầu bởi thường thường đảm nhiệm chức trách thiếp thân nha đầu, vì lẽ đó tuổi tác thông thường muốn tiếp cận đôi mươi tình đậu đã mở*, miễn cho cứ như cùng vương tử nhỏ tuổi không làm rõ được chuyện nam nữ, vậy thì không làm được tác dụng cùng phòng ấm giường. (*tựa như đỗ giá, ý nói đã thành thục)

Nói trắng ra, thiếp thân nha đầu hoặc là quan phối nha hoàn, đều là thuộc về tác dụng khai sáng bên trong phòng. Nam tử đối với lần thứ nhất tuy rằng không ghi lòng tạc dạ giống như nữ tử. Nhưng cũng sẽ có ý bao hàm đặc thù, vương tôn công tử đối với những cô gái này cũng có bao nhiêu chăm sóc, ngày sau thăng làm vương phi có khối người.

Độc Cô Mặc làm tướng bại trận, lại được Huyền Vũ Hoàng chiếu lệnh tuyên cáo hắn là vương tử, vì lẽ đó rất nhiều người trong âm thầm đều xì xào bàn tán hắn có ân sủng to lớn, không chừng tương lai sẽ mặt quay về hướng nam lưng đưa về hướng bắc đăng cơ tọa điện. Bởi vậy, trở thành quan phối nha hoàn bên người Mặc vương tử, là vô số nha đầu lập hồ sơ trong Tông Nhân phủ ngóng trông lấy phán làm chuyện tốt.

Tuy rằng vương tử nếu là tranh đoạt vị trí thất bại. Rất có thể sẽ rơi đầu, nhưng mỗi một vị trí vương tử quát tháo phong vân vẫn là khối thịt mỡ khiến nữ tử thèm nhỏ dãi chờ đợi.

Bởi vì lợi ích mê hoặc quá lớn. Nguy hiểm quả thực không đáng nhắc tới.

Nếu là vương tử có thể kế vị, như vậy quan phối nha hoàn cơ bản cũng trở thành hoàng phi. Cái này có thể thuộc về một thoáng trở thành kim phượng hoàng khả năng. Cái cô gái nào mà không muốn tranh nhau nhào đến.

Vì lẽ đó bên dưới rất nhiều cạnh tranh, vẫn là vú em tiên hoàng quan hệ càng cứng hơn một ít, lúc này phái ra vị quan phối nha hoàn tên là Thạch Lựu này đi chăm sóc Mặc vương tử.

Thạch Lựu hiện tại đưa ra lo lắng, Báo lão nhưng là vuốt râu nở nụ cười: “Chúng ta có Chu cô nương bày mưu nghĩ kế, liệu sự như thần, lão phu cũng không phải lo lắng vương tử có chuyện ngoài ý muốn.”

“Chu cô nương là vị nào? Định bình hầu, Chu gia?” Thạch Lựu nghĩ có quan hệ với gia đình giàu có.

“A. Là một vị thị nữ của vương tử chúng ta.” Báo lão cười nói.

“Thị nữ?” Thạch Lựu kinh ngạc nói: “Tựa là một cái thị nữ mà thôi? Bày mưu nghĩ kế, liệu sự như thần?”

“Không sai, nàng đoán sự rất chuẩn.”

“Người nhà nào?”

“Híc, là một hộ hắc đạo giàu có ở Bành Hồ. Cả nhà của nàng bị kẻ thù diệt môn…” Báo lão chần chờ một chút nói ra. Kỳ thực hắn còn chưa nói, khả năng bởi vì Chu Chỉ Nhược nha đầu này có khuôn mặt đẹp, mới dẫn tới kẻ thù diệt môn.

“Ồ.” Thạch Lựu vừa nghe liền không để ý lắm. Vẻn vẹn là một tiểu nha đầu mà thôi. Không để ở trong lòng.

Có thể rất nhanh, Ngô Minh theo đường đối diện lại đây.

Thạch Lựu trong lúc rảnh rỗi, tự nhiên xa xa liền nhìn thấy loại nữ tử dung mạo xuất chúng này, đồng thời chú ý dung mạo của Ngô Minh dẫn tới trên phố một ít khách qua đường thỉnh thoảng lén nhìn trộm, nhất thời có chút khó chịu: “Hừ, nhìn nha đầu mới đi tới bên kia một cái xem, còn nhỏ tuổi liền xinh đẹp như vậy, sợ là trên đường phố cố ý câu dẫn nam nhân.”

Báo lão dở khóc dở cười: “Đó chính là Chu cô nương chúng ta mới vừa nhắc tới, khuê danh Chu Chỉ Nhược.”

Thạch Lựu không biết thói quen ngày xưa của Báo lão, còn tưởng rằng hắn đối với người nào cũng đều khách khí như nhau, bởi vậy không có chú ý hắn đối với Ngô Minh xưng hô là cô nương, càng xưng khuê danh.

Mặc kệ Thạch Lựu là thân phận như thế nào, dù sao cũng là một nữ tử bình thường chưa tới đôi mươi. Mặc dù là cháu gái vú em tiên hoàng, cũng khuyết thiếu giáo dục quan trường, không đạt tới trình độ kẻ già đời.

Nàng vừa thấy dáng dấp Ngô Minh bây giờ, liền lấy ấn tượng rất không thoải mái ban đầu làm chủ đạo. Đặc biệt đối với trước ngực cao hơn mặt biển bộ mặt, quả thực là ghen ghét dữ dội. Vừa nghe là Mặc vương tử thị nữ, nàng quả thực có chút hàm răng phát ngứa: Có tiểu chân giò* câu dẫn nam nhân như vậy ở đây, mình làm sao mới có thể nổi bật? (*đồ đĩ)

Thạch Lựu hận hận hỏi Báo lão: “Cái nha đầu họ Chu này tên nha hoàn gọi là cái gì?”

“Ây…” Báo lão sững sờ, đột nhiên phát hiện tựa hồ Mặc vương tử căn bản không có đặt tên cho nàng qua: “Vẫn chưa có.”

Ồ, xem ra Mặc vương tử căn bản không lý tới nàng, cũng còn tốt. Thạch Lựu tự mình nói với mình làm ra phán đoán, chờ Ngô Minh đến gần, đột nhiên quái gở hỏi: “Chu nha đầu? Ngươi đi đâu vậy?”

“Ta?” Ngô Minh nghe xong buồn bực, liếc mắt nhìn Báo lão.

Báo lão ngoảnh mặt làm bộ cái gì cũng không biết.

Các cô gái đố kị nhau cái gì, ta lão già này vẫn là đừng trộn lẫn thì hơn.

Ngô Minh thấy Báo lão giả ngu, trực tiếp hỏi Thạch Lựu nói: “Ngươi là ai a?”

Thạch Lựu nói: “Ta chính là Tông Nhân phủ phái tới hầu hạ vương tử, đại nha đầu Thạch Lựu.”

Nàng là Thạch Lựu tỷ…

Ngô Minh khóe mắt quất thẳng tới giật, nhớ tới bên trong điện ảnh Châu Tinh Tinh vị phong hoa tuyệt đại, vạn người kinh diễm Thạch Lựu tỷ kia…

*

“Truyền ý chỉ của ta, chiêu cáo thiên hạ, điền sản xung quanh bia tưởng niệm thu về hoàng gia nước Vũ hết thảy. Bố trí binh đoàn thường trú, hàng năm hưởng thụ hương hỏa cung phụng.”

Trên cung điện, Huyền Vũ Hoàng lại chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt thưởng thức mà nhìn Độc Cô Mặc.

Đứa con trai này, không chỉ dáng dấp lớn lên giống mình, liền ngay cả lần ở hồ cá vùng biên cương kia hành sự chớp nhoáng cũng hợp tính mình. Càng hiếm thấy hơn chính là, hôm nay bị hạch tội tham ô ngân lượng xét nhà một chuyện, hắn lại đã sớm chuẩn bị, trở tay làm cường.

Huyền Vũ Hoàng cỡ nào tai mắt sáng rực? Độc Cô Mặc có hay không tham ô ngân lượng xét nhà, Huyền Vũ Hoàng đều có thể so với chính Độc Cô Mặc càng rõ ràng hơn.

Độc Cô Mặc dùng bạc làm chuyện mờ ám mua đất mua thạch, Huyền Vũ Hoàng tự nhiên biết, tuy rằng rõ ràng hắn sẽ không đi làm việc lung tung, chỉ có điều không nghĩ tới hắn là có dụng ý này.

Nước Vũ anh linh bia kỷ niệm!

Người thống trị bên trên cung điện cao kia, hy vọng một bầu không khí quân sự nhất là cái gì?

Tướng sĩ bán mạng!

Loại cách làm bia kỷ niệm này, đối với cái thời đại này tới nói thực sự quá thích hợp rồi!

Cái thời đại này, người là phi thường chú trọng mặt mũi. Một người vì nước hi sinh cả nhà vinh quang, tuy rằng người thân ở lại đau thấu tim gan, nhưng hầu như tất cả mọi người đều từ nhỏ nuôi thành một cái lý niệm: Vì nước đi lính thương vong là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

Đây là một loại lý niệm sâu tận xương tủy.

Nếu có loại bia kỷ niệm anh linh này trợ giúp, có thể khiến cho cảm giác vinh dự quốc gia càng tăng lên một nấc. Đây là đại đại có trợ giúp nước Vũ thống trị, thậm chí còn là một loại mánh khóe mới giúp xưng bá thiên hạ, thảo nào Huyền Vũ Hoàng hưng phấn đứng lên đến.

Đại vương tử ở bên vẫn luôn nhìn, trong lòng ôn hỏa bốc lên. Nhìn cái đám thần tử ca công tụng đức này, đã không thể lại dùng cớ tham ô ngân lượng xét nhà làm nhược điểm đến công kích Mặc vương tử.

Đây giống như là một tầng phấn trắng che ba điểm xấu vậy, cái chiêu này của Độc Cô Mặc, đã đem việc hắn tham ô lấp liếm. Mặc dù ngôn quan có tiếp tục giậm chân cáo buộc, cũng không đủ ở trên thanh thế áp đảo hắn.

Làm quá náo động rồi!

Hắn cái chiêu này, tất nhiên khiến tên của hắn ở trong một ngày vang vọng Vũ quốc.

Như vậy bia kỷ niệm, cùng lý niệm suy rộng ra là kiến trúc tế điện chuyên môn vì tướng sĩ chết trận mà kiến tạo, đem toàn bộ quân giới nước Vũ đối với hắn tràn ngập mười phần hảo cảm!

Huyền Vũ Vương lên tiếng nói: “Mặc, cái hành động này của ngươi đại lợi cho quốc gia, đại lợi tướng sĩ, đất tuy rằng thu về, nhưng ban ngươi đối nơi bia kỷ niệm này… Đúng, có quyền đặt tên cho bia kỷ niệm.”

“Đa tạ phụ hoàng.” Độc Cô Mặc nghe được Huyền Vũ Hoàng an bài như vậy, trong lòng đại khen một câu Chu Chỉ Nhược liệu sự như thần.

Như cô gái kia sở liệu, Huyền Vũ Hoàng quả nhiên thu rồi nơi điền sản này, nhưng ban cho ta quyền đặt tên. Như vậy, cứ dựa theo kiến nghị nàng mà đặt tên.

Độc Cô Mặc nghĩa chính ngôn từ nói: “Nhi thần cảm thấy, nơi này không lớn, tác dụng hiện tại vẻn vẹn là kỷ niệm tướng sĩ chết trận trong hai cuộc chiến tranh, nhưng không thể quên lý do mở đầu. Vì lẽ đó, mặc kệ sau chính là cái tướng sĩ hi sinh nào hưởng thụ hương hỏa, đều nên lấy lần ghi chép thất bại trước nước Tấn này làm cảnh tỉnh, nhắc nhở hết thảy tướng lĩnh thống quân không thể dụng binh bất cẩn.”

“Mặc vương tử đây là thà rằng chính mình đính ở trên khung sỉ nhục, cũng phải cảnh giác hậu nhân a!” Có đại thần lựa ngón tay cái, thanh âm nịnh nọt cuồn cuộn dâng.

Độc Cô Mặc hắng giọng một cái, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nhi thần cả gan, tịch nước Tấn kỳ tập chiến, đô thành chiến làm kỷ niệm, lấy hai chữ [ nước Tấn ]. Thêm nữa tha thiết hi vọng vong hồn tướng sĩ chết trận hóa thần, phù hộ đại Vũ ta hưng thịnh, thích hợp chữ [ thần ]. Mà nơi tế tự thổ thần xưng là xã, có thể định làm tên chỉ. Vì thế nên một mảnh kiến trúc bia kỷ niệm này, có thể đặt tên là [ nước Tấn thần ~ xã ]…” (chưa xong còn tiếp…)