Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Mọi người theo phương hướng ngón tay của nàng nhìn sang, chỉ thấy bên lôi đài có một cái bàn nhỏ.
Chẳng biết lúc nào, một vị nữ tử đã chấp bút ngồi ở chỗ đó.
“Thật là xinh đẹp nữ tử. Không nghĩ tới bên trong nha hoàn của Tình công chúa có giai nhân như vậy.” Trong đám đông vây xem có người kinh ngạc.
Ngô Minh hiện tại làm mặc nam trang, tuy rằng rõ ràng là nữ tử cải trang, nhưng giảm thiểu không ít ánh mắt quan tâm. Hiện tại ở trong mắt mọi người, dáng dấp xinh đẹp nhất liền thuộc về cô gái này.
Nàng một thân xiêm y màu vàng nhạt, cười tươi rói ngồi ở sau bàn gỗ tử đàn mỉm cười chờ đợi, ngón tay trắng noãn nắm bắt một cây bút.
Bao quát Ngô Minh ở bên trong, Độc Cô Mặc mọi người chú ý tới ánh mắt cô bé này không hề che giấu chút nào rơi vào trên người Ngô Minh, thật lâu không có dời.
Rất bình thường, bởi vì các nàng là hai vị cô nương xinh đẹp nhất tại hiện trường chứ? Độc Cô Mặc mọi người cảm thấy hợp lẽ thường. Hai cái cô gái xinh đẹp âm thầm so đấu lẫn nhau trong ánh mắt, cũng coi như là rất bình thường.
Bất quá Ngô Minh chỉ là đưa mắt ở trên người cái cô gái áo vàng này dừng lại chốc lát, bộ ngực, bộ mặt hai nơi trọng điểm thoáng dừng một chút, liền rất nhanh dời đi.
Hoàng thường nữ tử nhưng ở trên mặt Ngô Minh nhìn chăm chú hồi lâu, tiện đà mới quan sát vóc người Ngô Minh các nơi, liên tục nhìn chằm chằm vào một lúc lâu.
Cái này liền lập tức phân cao thấp, trong lòng mọi người cũng có một cán cân. Cứ việc cô gái này là hạng nhất mỹ nữ, nhưng cùng Chu Chỉ Nhược so với vẫn là hơi kém một chút. Đặc biệt trên vóc người có không bì kịp. Chỉ là Chu Chỉ Nhược hiện tại một thân nam trang, mới có vẻ như hai nữ tử khó phân cao thấp.
Vị hoàng thường nữ tử chấp bút ghi chép này là ai?
Ai cũng không nghĩ đến, nàng tựa là Tình công chúa.
Nàng chưa từng có cái tự cao tự đại của một công chúa, căn bản không theo đuổi ở hoa tươi, đeo ruy băng bên trong hoá trang lên sân khấu, liền chọn cái phương thức hờ hững này rất sớm ngồi ở bên sân.
Ngược lại nàng không nói, nha hoàn cùng bọn thị vệ hoàng thất không nói, ai biết nàng là công chúa? Chờ một chút đánh lôi đài nàng cũng hảo tham dự tuyến đầu tiên, cố gắng thử một chút xem bản lĩnh Chu Chỉ Nhược.
Tình công chúa nhìn Ngô Minh, trong lòng kinh ngạc: Không nghĩ tới Chu Chỉ Nhược so với ta dự đoán còn muốn xinh đẹp hơn. Không quét một chút phấn son, thân mang nam trang còn muốn không kém chính mình, nếu là chú ý trang phục lên chẳng phải là hồng nhan họa thủy? Chỉ có điều trên mặt nàng làm sao nửa điểm cảm giác khôn khéo đều không có, đặc biệt không hề có một chút căng thẳng, ngược lại như là nữ tử phổ thông sang đây xem náo nhiệt vậy. Lẽ nào ta ở trước mặt mọi người bày võ đài kén phò mã liền như thế không có sức hấp dẫn?
Ngô Minh đối với cái hoàng thường nữ tử này, cũng chính là Tình công chúa trong lòng đánh giá nhưng là: Ồ, mỹ nữ nha, hiếm thấy đụng phải nữ tử có thể cùng Mục Thanh Nhã so với a. Cái tiểu dáng dấp này lớn lên vẫn đúng là rất thanh tú, bộ ngực thật giống so với Thanh Nhã muốn lớn hơn một chút. Tuy rằng thanh thuần, bất quá giữa hai lông mày khuyết thiếu rất nhiều ôn nhu cùng cương nghị, được thay thế bởi một loại cảm giác khôn khéo.
Không ít người thầm có ý nghĩ tranh đoạt võ đài bắt đầu hướng về trước chen, thế nhưng là phát hiện thủ vệ ở võ đài đài cùng quan binh thị vệ chung quanh căn bản không nhường đường.
“Ai, ta muốn đi vào đánh lôi đài.” Có người kêu lớn.
“Không nên ồn ào!” Thị vệ một cái tát, liền đem người này đánh cho nằm xuống, mặt hướng về dưới ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Chu vi có người rõ ràng cười nhẹ: “Nghĩ hay thật, công chúa kén phò mã, há lại là người bình thường các ngươi có thể mơ ước?”
Quả nhiên, ở bên trong một trăm bộ bốn phía võ đài, hầu như chỉ có vị trí người ở đài chủ khảo mới có thể tham gia võ đài.
Cuối cùng kết quả là…
Chỉ có bảy người tham gia võ đài.
Bên trong bảy người, chỉ có Độc Cô Lạc là Ngô Minh nhận thức, năm cái người khác có bốn cái là tiểu tử, còn có một cái là… Râu mép đều có chút hoa râm lão già.
Hắn còn muốn ăn đậu hũ non a. Ngô Minh nhìn ông lão này trong lòng khinh bỉ. Tuy rằng không biết công chúa như thế nào, nhưng đã nghe nói là mới mười lăm tuổi.
Ý nghĩ của nàng đại biểu ý nghĩ của đại đa số người ở đây.
Bất quá, trong bảy cái vị đánh lôi ấy tối chói mắt không phải lão già này, mà là Ngô Minh.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được cái cô gái đẹp này đang giả trai a.
“Nhà ta họ Tất, Tất Kiến Phúc.” Vị râu mép hoa râm lão giả kia trước tiên đến gần bàn đăng ký.
Tự nguyện ẩn giấu thân phận đảm nhiệm ghi chép Tình công chúa, nhìn vị lão đầu này rất không biết nói gì.
Chính mình chẳng lẽ rất không đáng giá, liền lão già cũng muốn lên? Cái đám thị vệ ngu ngốc này là cản người như thế nào a? Tình công chúa trong lòng không khỏi nên oán giận thị vệ. Mất mặt a…
Trên giấy viết nét chữ thanh tú đẹp đẽ, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Đám người còn lại báo lên tên.
Độc Cô Lạc đi lên phía trước, không quá nguyện ý hé răng.
Do dự mãi, hắn mới nói: “Độc Cô Lạc.”
Sau đó xoay mặt một cái liền rời đi.
“Vị này… Cô nương… Xin hỏi ngươi cũng đúng là đến đánh lôi đài?” Phụ trách đăng ký Tình công chúa có chút chần chờ nhìn Ngô Minh.
Kỳ thực, cái biểu hiện này của Tình công chúa tự nhiên là lừa dối người. Cả tòa võ đài chính là vì Ngô Minh mà bãi, làm sao có khả năng lại đi hỏi nàng?
“Vị cô nương này, ngươi liền nói thẳng ta có thể không tham gia đi. Nếu là không thể, ta lập tức xoay người rời đi.” Ngô Minh đi thẳng vào vấn đề hỏi ngược lại: “Nếu là không có hạn chế nhất định phải là nam tử mới có thể tham gia, ta cũng là lưu lại tên.”
“Ách…” Tình công chúa giả vờ chần chờ. Đương nhiên nàng cũng không thể nói gì được, trước thiết tưởng Chu Chỉ Nhược sẽ nhờ vào các loại mượn cớ, tựa hồ cũng không có thấy triển khai ra, kết quả làm nàng nghĩ kỹ các loại từ ngữ đẩy đường đều không nổi lên công dụng.
Không hổ là Chu Chỉ Nhược, không hổ là người bị ta hoài nghi là Tiêu Nhược Dao! Tình công chúa trong lòng thầm khen một câu. Chỉ có đối thủ như vậy, mới đáng giá được bản thân bỏ ra tinh lực lớn như vậy để xác định thân phận.
“Vì lẽ đó mời làm đăng ký cho ta đi, ta tên đầy đủ là Chu Chỉ Nhược.” Ngô Minh cười híp mắt nói.
“Được rồi. Ngược lại cuối cùng có thể thành phò mã hay không cũng chỉ có thể để cho công chúa định đoạt.” Tình công chúa trở lấy thái độ hạ nhân lẩm bẩm một câu. Câu này nói cũng không có sai, tựa là ở trong lòng bàn tay nàng mà thôi.
Tình công chúa tổ chức cái lôi đài này, nguyên nhân chủ yếu nhất tự nhiên là tìm cái lý do đường hoàng cùng Chu Chỉ Nhược kết bạn, cũng có thể tiếp xúc cùng nhau nhiều hơn.
Bày xuống lôi đài, nhường Chu Chỉ Nhược trở thành người đánh thắng lôi đài, sau đó chính mình tiếp thu kết quả nữ phò mã này, ngược lại là phương thức tiếp xúc làm cho người không nghi ngờ nhất.
Hơn nữa các loại đề thi trong lúc đánh lôi đài, vừa vặn có thể thông qua một ít chi tiết nhỏ đến kiểm nghiệm sai biệt giữa Chu Chỉ Nhược cùng Tiêu Nhược Dao. Nói không chừng đang lúc tâm tư gấp gáp xoay chuyển, liền lộ ra cái kẽ hở gì đến rồi.
Kỳ thực kết quả võ đài đã sớm quyết định, Tình công chúa tựa là muốn Chu Chỉ Nhược thắng lợi. Bằng không sắp xếp Mãng lão từ thật xa cùng Ngô Minh xảo ngộ làm cái gì? Hơn nữa nàng còn muốn hết sức nhường Mãng lão luôn luôn gặp người lỗ mãng đi làm chuyện này, mà không phải Long lão dễ dàng gây nên cảnh giác.
“Chu Chỉ Nhược… Cô nương, đến đánh lôi đài phò mã…” Tình công chúa một mặt lúng túng, thậm chí là dường như đau đầu lắc lắc, đề bút viết đi lên.
Ghi chép hoàn tất sau, Tình công chúa thả bút xuống, trực tiếp khẽ nâng góc váy dọc theo bên cạnh lôi đài đi tới võ đài.
Tiểu nha hoàn lui ra, đổi lại Tình công chúa tự mình chủ trì. Đương nhiên người khác không biết, chỉ cho rằng nàng là thiếp thân nha hoàn của công chúa.
Không nghĩ tới một vị thiếp thân nha hoàn cũng có khí chất như thế. Mọi người kinh ngạc.