Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Hỗ Đao môn ở khu vực phụ cận Trượng Kiếm Tông có một chỗ phân đà. Tuy rằng không phải nơi môn chủ hay các đầu lĩnh thường ở, nhưng vì gần tông môn, cũng là phân đà quan trọng nhất của Hỗ Đao môn.
Hôm nay gần tới buổi trưa, Lâm Kiếm môn nhị công tử Lâm Bàn mang theo bốn tên cung phụng cao thủ cùng mấy chục tên võ sư thủ hạ tới cửa, luôn mồm luôn miệng nói vì muội muội đòi cái công đạo.
Hỗ Đao môn kỳ thực sớm có nghe thấy, Hỗ Vân Thương mặc dù có phạm chút lỗi, nhưng đối với việc hối hôn với Lâm Triêu Dĩnh loại đại sự này vẫn là có thông báo cho Hỗ Đao môn.
Hỗ Đao môn Hỗ môn chủ bên kia cùng Lâm Kiếm môn Lâm môn chủ giải quyết ra làm sao, người phía dưới không biết, nhưng phân đà Hỗ Đao môn nơi này lại bị Lâm Bàn náo loạn một phen.
Thậm chí, cao thủ hai bên còn muốn động võ.
Hỗ gia bởi vì tạm thời không có được mệnh lệnh rõ ràng từ môn phái, cũng không dám mạnh bạo, làm cho bốn tên cung phụng cao thủ Lâm Kiếm môn tới cửa ép bức chiếm không ít lợi thế trên mặt quyền cước, một tên Hỗ gia cung phụng cao thủ bị thiệt thòi, chịu chút nội thương.
Mãi đến tận lúc giữa trưa, trùng hợp ở mật thất phân đà Hỗ Vân Kiều xuất quan đã có chút thành tựu tăng lên huyền khí, bằng tính cách nóng nảy cùng điệu bộ cứng rắn của nàng, nhất thời đem bốn tên cung phụng Lâm Kiếm môn đè xuống một đầu, thậm chí tự mình động thủ đánh ngã một tên Lâm Kiếm môn cung phụng.
Lâm Bàn thấy song phương đều sắp đỏ mắt, làm bừa không hẳn chiếm được chỗ tốt, lúc này mới bảo dừng tay cho người mang lên một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện giảng đạo lý.
Hơn nữa ý tứ trong lời nói, rất nhiều lần là huyên thuyên cãi chày cãi cối như muội muội của hắn Lâm Triêu Dĩnh vậy, xác định Hỗ Vân Thương coi trọng tiềm tinh đệ tử Tiêu Nhược Dao, mới cùng Lâm Triêu Dĩnh bội tình bạc nghĩa.
Hỗ Vân Kiều kỳ thực nào phải hạng người chịu đựng ức hiếp, lập tức đáp trả lại một cách mỉa mai, liệt kê từng cái việc xấu sau khi Lâm Triêu Dĩnh có đột phá mà cố ý hối hôn, hận không thể đem Lâm Triêu Dĩnh quy làm cái loại cỏ đầu tường* cộng thêm hình tượng đàn bà dâm đãng kia. (*墙头草 cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió, chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào nghiêng theo chiều đó)
Lúc này, song phương chính đang cãi vã đến kịch liệt. Thậm chí sau đó Lâm Triêu Dĩnh cũng đến rồi, nhưng bênh người thân không cần đạo lý, nàng vừa đến liền cùng Hỗ Vân Kiều bắt cặp ồn ào ầm ĩ cùng một chỗ.
Vẫn luôn đi theo thiếu gia La bá sau khi nhận được thông báo, bôn ba hơn một canh giờ tìm kiếm Hỗ Vân Thương khắp nơi. Thẳng đến về sau mới trùng hợp hỏi một ít đệ tử từ Trảm Dê trấn trở về, lúc này mới hay tin thiếu gia ở Trảm Dê trấn, lúc này mới tìm tới.
“Hỗ Đao môn ta có một số việc, cần trở về gấp.” Hỗ Vân Thương nghe xong lời La bá nói, vội vàng hướng đội hữu chắp tay tạ lỗi.
“Dễ thôi, việc sống phóng túng tiểu đội chúng ta đã làm hơn nửa. Có việc gấp ngươi đi làm đi, sau này còn nhiều cơ hội bù đắp.” Tông Trí Liên quan tâm nói: “Nếu như cần chúng ta hỗ trợ, ngươi tuyệt đối không nên khách khí.”
Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã cũng phất tay một cái hướng về Hỗ Vân Thương cáo biệt.
“Hay gọi Nhược Dao bồi ngươi đi đi.” Tông Trí Liên đề nghị. Trải qua một phen nỗ lực hợp tác xâu thịt ăn uống, quan hệ giữa mọi người đã được rút ngắn, xưng hô của hắn đối với Ngô Minh đã đổi thành nick name.
Hỗ Vân Thương đã tùy tiện từ bên trong tiệm vải cầm một bộ quần áo đổi, sau khi nghe được Tông Trí Liên kiến nghị, nhìn Ngô Minh một chút lắc lắc đầu, nhanh chóng theo La bá phóng lên ngựa rời đi.
“Không biết Lâm Triêu Dĩnh ở Hỗ Đao môn của bọn hắn ồn ào cái gì.” Ngô Minh nhìn lão sư phó bên trong tiệm vải đang cắt quần áo, trong miệng nhàm chán nói.
( đang trong quá trình học tập cắt y thuật, là ủi thuật, 1%, 4%, 8%…) trong đầu của nàng đã bắt đầu tự động học tập tay nghề lão sư phó, nhanh chóng phân tích dao kéo may đo các loại kỹ xảo.
“Nếu là ngươi đi, bảo đảm đám người Lâm Kiếm môn kia sẽ bị ngươi mắng đến khí huyết công tâm. Có thể Hổ Vân Thương hắn một mực không muốn làm phiền ngươi, thực sự là tổn thất một viện thủ mạnh.” Tông Trí Liên cười nói: “Các ngươi mau mau chọn lựa mấy bộ vải vóc để đặt may, lại đổi một bộ y phục đã làm sẵn, chúng ta đi vì hắn trợ trận được chứ?”
Mục Thanh Nhã vội vã bắt đầu nhanh chóng chọn vải vóc, Ngô Minh đem quyền lựa chọn quần áo làm riêng toàn bộ giao cho nàng, chỉ là ở bên trong tiệm vải tìm một cái váy nữ mộc mạc nhất.
Tông Trí Liên hạ bút lập khế ước trả tiền, mang theo Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã chọn quán trọ cao cấp nhất gần đó thuê một phòng thượng hạng, để cho các nàng tắm rửa thay y phục. Mà chính hắn, lại đi bãi tắm dành cho nam tử tốt nhất trên trấn.
Đẳng cấp dựa theo giá tiền, đổi đến thế giới nguyên bản của Ngô Minh, có thể so được với khách sạn bốn sao.
Điếm tiểu nhị xách đến sáu bảy ấm nước lạnh cùng ba bốn ấm nước nóng, chuẩn bị đổ vào hai cái thùng gỗ cùng vài cái khăn tắm mới trắng tinh.
Ngô Minh im lặng không nói gì mà nhìn loại hình thức tắm rửa đơn sơ nhất này: Gian ngoài ấm nước chất đầy đất, thùng tắm bằng gỗ thường, cái này mà cũng gọi là khách sạn cấp bốn sao?
“Chúng ta đi tắm sao?” Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ ra dấu.
Ngô Minh vẫn đúng là nhất thời khó có thể tiếp nhận việc cùng một cô gái tắm rửa, con mắt hơi chuyển động nói: “Ngươi đi tắm trước đi, ta canh chừng cho ngươi.”
Mục Thanh Nhã hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều, ngược lại còn phi thường yên lòng mang theo một bình nước nóng cùng ấm nước lạnh tiến vào bên trong.
Nhịp tim đập của Ngô Minh bắt đầu gia tăng tốc độ.
Mặc dù thân thể mình hiện tại cũng là con gái, nhưng thịt sinh trưởng ở trên người mình liền ít đi rất nhiều cảm giác, không kích thích như loại trong tưởng tượng kia.
Hơn nữa loại cảnh sắc sống động hương nhuyễn khi nhìn trộm kia, tuyệt đối sẽ khiến bất kỳ trạch nam nào đổ xô tới.
Nghe bên trong có tiếng sột soạt cởi quần áo, tim Ngô Minh đập như trống đánh.
Bên trong có vị thiếu nữ đang thay quần áo a… Hương nộn nộn, trơn nhẵn a, có thể nhìn lén bất cứ lúc nào nha…
Ngô Minh lo lắng cho mình vừa ló đầu vào nhìn, liệu sẽ có chảy máu mũi…
Có thể suy nghĩ lại một chút Mục Thanh Nhã là một cô gái tốt a? Hơn nữa còn là không nói được, làm người khác rất cảm thương. Nếu như nhìn trộm nàng, có phải là rất không có lễ phép a… Ngô Minh đang đấu tranh nội tâm.
Thế nhưng, nếu như không đi nhìn trộm, mình tuyệt đối sẽ hối hận đến lệ rơi đầy mặt… Ngô Minh còn là phi thường hiểu rõ chính mình.
Được! Nam nhi chỉ chảy máu chứ không đổ lệ!
Ngô Minh đột nhiên cắn răng một cái làm ra quyết định.
Thà rằng nhìn đến chảy máu mũi! Cũng không thể chảy nước mắt xuống vì hối hận đã bỏ mất cơ hội nhìn trộm này!
Sau khi kiểm tra cửa sổ gian ngoài đã an toàn, Ngô Minh di chuyển bước chân, liền hướng bên trong đi đến.
Đẩy nhẹ cửa trong, trục cửa phát sinh âm thanh ken két nhè nhẹ.
Khí trời không lạnh, trong phòng chỉ có một chút hơi nóng bốc lên. Ngô Minh trợn tròn cặp mắt, chuẩn bị nhìn mỹ cảnh thiếu nữ lấy nước nóng trà lau cơ thể.
Mục Thanh Nhã tóc mây ngổn ngang từ sau tấm bình phong nhô đầu ra, liếc nhìn thấy là Ngô Minh, liền cười cợt phất tay một cái, dùng tay ra dấu: “Có chuyện gì sao?”
Theo động tác khoa tay của Mục Thanh Nhã, một phần vai bóng loáng cũng lộ ra ngoài, thậm chí có một đường vòng cung của bộ ngực mơ hồ hiển lộ, để Ngô Minh nhìn ra mà quả tim đập mạnh một cái.
“Không có chuyện gì, có muốn ta giúp ngươi chà lưng hay không?” Ngô Minh vội vã tập trung tinh thần, vô liêm sỉ nghĩ muốn đi tới.
Mục Thanh Nhã sững sờ, lại cười cợt gật gật đầu.
Ngô Minh cũng là có chút ngượng ngùng, hiển nhiên Mục Thanh Nhã đối với mình hoàn toàn tín nhiệm, cái này sao có thể…
Chính đang lúc do dự, ở ngoài quán trọ đột nhiên vang lên một trận huyên nháo.
“Tiêu Nữ! Tiêu Nhược Dao! Có ở đây sao?!” Một giọng thiếu nữ hô rất lớn.
Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã sợ hết hồn.
Đặc biệt có tật giật mình Ngô Minh quả thực là sợ đến giật thót một cái, suýt chút nữa ở tại chỗ nhảy dựng lên cao giọng cãi lại: Ta không phải kẻ xấu xa, ta không phải biến thái!
A, không đúng, liền với thân thể hiện tại, ai có thể nói ta là sắc lang? Ngô Minh rất nhanh phản ứng lại.
Cầu thang một loạt tiếng bước chân cùng thanh âm ngăn chở, tựa hồ là có người không để ý đến lời can ngăn của điếm tiểu nhị vọt lên.
Ầm ĩ như thế, Mục Thanh Nhã ở sau tấm bình phong qua quýt chà lau, thật nhanh mặc xiêm y vào.
Ngô Minh chưa kịp nhìn trộm, chỉ nhìn thân hình thiếu nữ thướt tha xuyên thấu sau tấm bình phong mặc vào y phục.
Thời khắc này, nàng lệ rơi đầy mặt…
Nam nhi chỉ chảy máu không đổ lệ, ngày hôm nay liền rơi lệ…